Lúc quay về công ty, Tô San đi thẳng về phòng làm việc của mình. Tôi vừa ngồi vào chỗ thì A Tầm đã hỏi:
- Sao rồi chị?
Tôi cười:
- Ngon lành! Phương Thiên Hàng không khó tiếp xúc như chị nghĩ, buổi phỏng vấn cũng thuận lợi.
- Em không có hỏi Phương Thiên Hàng. A Tầm thở dài, hất hất cằm về phía phòng làm việc của Tô San.
- Cũng tốt, không có chuyện gì. Tôi cười.
A Tầm không nói gì thêm, sau đó ai làm việc đó, hết giờ thì chào nhau một tiếng rồi đường ai nấy đi.
Lúc tới cửa thì tôi gặp Tề Mặc.
- Đi ăn chung chứ? Anh cười hỏi.
Tôi nghĩ tới những lời Tiểu Lâu nói ngày hôm qua, nên hơi chần chờ.
Tề Mặc liền hỏi tiếp:
- Em có hẹn sao?
- Không có. Tôi lắc đầu cười: - Chỉ là em nghĩ, chúng mình nên giữ chút khoảng cách trước đã.
- Lý do? Anh ngừng một chút rồi tiếp: - Hay bởi vì ai đó?
Tôi cau mày, trong lúc đang nghĩ xem nên trả lời anh thế nào thì thấy Tô San bước từ trong thang máy ra, cười gật đầu chào tôi, rồi quay sang Tề Mặc:
- Ồ thật tốt quá, Tề tiên sinh vẫn chưa đi.
Tề Mặc cười:
- Sao thế? Có chuyện gì hả?
Tô San cũng cười híp mắt:
- Bản thảo hôm trước em đã sửa lại theo ý anh và gửi qua mail cho anh rồi đấy.
Tề Mặc gật đầu:
- Ừ, đó tôi sẽ xem.
Tô San nói tiếp:
- Còn có chuyện Tề tiên sinh nói sửa đổi chuyên mục hôm trước, em vừa có vài ý tưởng mới.
Nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, tôi im lặng đứng lách sang một bên, lạy trời Tề Mặc cảm thấy hứng thú với ý tưởng mới kia của Tô San rồi quay về làm việc, vậy tôi có thể thoải mái rời đi rồi.
Không ngờ động tác của tôi lại bị Tề Mặc nhìn thấy. Anh cau mày nhìn tôi rồi mỉm cười nói với Tô San:
- Hôm nay vất vả cho em rồi, về nghỉ sớm đi. Ngày mai chúng ta sẽ bàn chuyện sửa đổi sau.
Tô San nhìn theo ánh mắt của anh, liếc qua tôi một cái, rồi gật đầu cười:
- Dạ vâng, tạm biệt Tề tiên sinh.
Đó, nhìn xem, đó cũng chính là nguyên nhân mà tôi muốn giữ khoảng cách với Tề Mặc.
Tôi nhìn bóng lưng thướt tha của Tô San, thở dài.
- Than thở cái gì? Tề Mặc hỏi.
Tôi ngoái đầu liếc anh một cái:
- Làm gì mà anh gấp gáp đuổi người ta đi thế?
- Tan sở không nói chuyện vông việc, đó không phải là nguyên tắc của em sao? Anh chỉ học theo thôi. Tề Mặc cười.
Tôi cũng cười theo:
- Người ta là ý ở ngoài lời, anh phải nên mời người ta đi ăn, rồi vừa ăn vừa bàn chuyện, không phải là sẽ tâm đầu ý hợp hơn đi với em sao?
Anh nhìn tôi một lúc, rồi bật cười:
- Em để tâm à?
Anh ta dường như lại rất cao hứng?
Tôi ngẩn người ra một lúc mới hiểu được anh tưởng tôi đang ghen.
Ôi, đúng là với mối quan hệ hiện giờ giữa chúng tôi cộng thêm việc Tô San có tình ý với anh, thì hẳn là tôi nên thấy khó chịu. Nhưng trong lòng lại hiểu rõ, vừa rồi, đúng là tôi có phần để tâm, nhưng là để tâm xem sau này làm sao làm ở cùng với Tô San đây, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới chuyện ghen tuông gì ở đây cả.
Cho nên, anh nhìn tôi cười như vậy khiến tôi nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành đảo mắt, cúi đầu.
Tề Mặc thì chỉ cười, vừa đưa tay cầm lấy tay tôi vừa nói:
- Anh cũng là ý ở ngoài lời, cũng có chuyện muốn nói với em, không biết Thất Thất có thể nể mặt đi ăn với anh không?
Tôi im lặng một chút rồi cũng đồng ý, theo Tề Mặc lên xe của anh.
Tề Mặc lái qua hai con phố mới khẽ cười:
- Tô San nói lần này có thể phỏng vấn Phương Thiên Hàng thuận lợi có công em rất lớn.
- Làm gì có? Phỏng vấn là Tô San làm, bản thảo cũng do cô ấy viết. Chẳng liên quan gì em cả.
- Nhưng cô ấy nói nếu không có em, thì đến cơ hội để phỏng vấn cũng không có.
Tề Mặc nhìn sang tôi:
- Anh từng gọi điện cho Phương Thiên Hàng, cũng bị từ chối thẳng thừng.
Chuyện này, đến tôi cũng không biết thể hiểu nổi đây.
- Có khi do hôm nay, tâm trạng của anh ta đang thoải mái thôi.
- Quen em lâu vậy, anh không biết em lại quen biết với nhân vật lớn như thế. Tề Mặc cười.
Không biết Tô San nói gì với anh, nhưng không phải tôi đã giải thích rõ ràng sao? Tôi thở dài:
- Thật sự, chính em cũng không biết. Hôm nay là em gặp anh ta lần đầu.
- Thật? Anh lại nghiêng sang nhìn tôi, mắt sáng rực.
- Thật! Tôi lại thở dài: - Anh tập trung lái xe được không? Nhìn đường đi, cứ vậy lần sau em không dám ngồi xe anh nữa đâu.
Anh bật cười, quay đầu đi nhìn thẳng về phía trước, hỏi:
- Em muốn ăn gì?
- Gì cũng được ạ.
Tôi dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn từng tấm biển bên ngoài lóe qua.
Một lúc sau, Tề Mặc hỏi dò:
- Giận anh? Xin lỗi, anh chỉ cảm thấy có chút không ngờ được.
- Không có. Tôi thuận miệng đáp, sau đó mới hiểu ra, anh hỏi về Phương Thiên Hàng, không phải vì vấn đề công việc, mà bởi vì tôi.
Một người đàn ông như Phương Thiên Hàng, lại vì tôi mà phá lệ, rất dễ khiến người ta nghi ngờ, huồng chi giới truyền thông vốn đầy thị phi, nếu Tô San còn thêm mắm dặm muội nữa, Tề Mặc có muốn không đa tâm cũng khó.
Nhưng anh để ý đến những chuyện này, đơn giản là vì anh để ý đến tôi.
Ngược lại, tôi thì sao, biết rõ Tô San đang theo đuổi anh, thế nhưng ý nghĩ duy nhất của tôi lại là muốn giữ khoảng cách.
Tuy đã đồng ý thử qua lại, nhưng thế này... thì thật là quá đáng?
Đối với người đàn ông bên cạnh này, rõ ràng là không thật lòng yêu mến, nhưng cũng không dứt khoát cự tuyệt.
Có lẽ lời giận dỗi ngày hôm đó của anh không sai, tôi thật là đang lợi dụng anh.
Từ khi bắt đầu, hết lần này tới lần khác.
Chỉ vì anh yêu tôi!
Đồng ý hẹn hò với anh, hưởng thụ sự chăm sóc của anh, ngầm đồng ý sự theo đuổi của anh. Thậm chí, thi thoảng còn nghĩ dù tôi có thế nào, cũng sẽ có người sẵn sàng lấy tôi.
Bọn họ đều bảo Thẩm Độ là đồ khốn kiếp bạc tình, nhưng thật ra, tôi còn tệ hơn cả Thẩm Độ.
Chí ít, Thẩm Độ sẽ không lợi dụng tình cảm của người khác, sẽ không biến ai thành thế thân.
Nhắm mắt, tôi kìm không được mà cười tự giễu.
Tô San ghét tôi, không phải là vô cớ.
Nghe tôi cười, Tề Mặc liền hỏi:
- Sao thế?
- Em thấy hổ thẹn. Tôi nói: - Em chỉ là một kẻ tệ mạt, không đáng để anh quan tâm...
Anh nghiêng đầu sang nhìn, rồi bật cười:
- Gì vậy? Lương tâm đột nhiên thức tỉnh sao?
Tôi cúi đầu im lặng.
Tề Mặc vươn tay sang cầm tay tôi, nói nhẹ nhàng:
- Không sao, cứ từ từ, em còn cả đời để đền lại cho anh.
Giọng nói của anh rất dịu dàng, bàn tay của anh cũng rất ấm áp, trong khoảnh khắc đó, tôi tựa như bị mê hoặc mà khẽ gật đầu.