Có Người Thích Bài Hát Này


Ánh nắng chan hòa, trải dài trên mặt đất phủ rêu.
Khi Tôn Tâm Nghiên đến, Lý Ái Trân đang ngồi trên ban công phơi nắng.

Bà ngồi bất động, mái tóc ngắn rối bù trông thật mỏng manh dưới ánh trời vàng.
Đứng nhìn một lúc, Tôn Tâm Nghiên nhẹ nhàng bước qua.
“Lâu lắm mới về, sao không đi thăm họ hàng đi, đến chỗ cô làm gì.” Lý Ái Trân trêu chọc, mỉm cười mệt mỏi.
Tôn Tâm Nghiên mỉm cười tinh nghịch, lấy một cuốn sổ đen từ trong túi ra: “Hôm qua đi vội, em quên mang theo, đây là những điều cần chú ý khi điều trị ung thư phổi mà hồi trước em tổng hợp được, và phương pháp duy trì chế độ ăn uống, cô nên đọc thử, rất hiệu quả ạ.”
Lý Ái Trân nhận lấy.

Trang giấy phát ra tiếng động rất nhỏ khi lật giở.
Cuốn sách đã rất cũ, mỗi trang đều được lấp đầy bằng chữ viết tay tinh tế.
Ban đầu tròng mắt chất chứa sự ngờ vực, nhưng chẳng mấy chốc nó đã biến thành sự vui mừng.

Lý Ái Trân nói: “Suýt thì quên mất, bây giờ em đã là một bác sĩ nhỏ.”
“Vẫn còn lâu lắm ạ.” Tôn Tâm Nghiên ngượng ngùng nhếch môi dưới, ánh mắt tự nhiên nhìn xuống dưới tầng.
Tầng dưới là một bãi đậu xe.
Lý Ái Trân đặt cuốn sổ lên đùi, nhìn theo tầm mắt cô, ngón tay vuốt ve bìa cuốn sổ.
“Đố em chỗ này có thể chứa bao nhiên xe?”
Tôn Tâm Nghiên không hiểu tại sao bà lại hỏi câu này, cô quay mặt lại.
“Ở một nơi nhỏ như vậy, lúc nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa hơn 80 chiếc xe.

Vào ban đêm, những chiếc xe này sẽ lục tục rời đi, buổi sáng lại có những chiếc mới thế chỗ.” Trên mặt Lý Ái Trân là một nụ cười khoan dung.

“Cô đã già rồi, mỗi ngày lúc buồn chán lại thích ngồi đây đếm xe.”
Tôn Tâm Nghiên im lặng.
Lý Ái Trân nói: “Nhìn mãi, cô lại cảm thấy những chiếc xe này giống như học sinh các em ngày đó.

Vội vã đến, vội vã đi.

Còn người giáo viên, sẽ mãi ngồi trên ban công nhỏ này, đợi các em quay lại.”
Tôn Tâm Nghiên khẽ mỉm cười, dường như cảm thấy phép so sánh này rất thú vị.
“Cấp 3 là giai đoạn quan trọng nhất trong sự nghiệp học tập của học sinh, cũng là giai đoạn dễ nổi loạn nhất.

Khi đó, cả ngày các em luôn la hét đòi tự do, đòi dân chủ với cô.

Tự do là cái gì, giáo viên chẳng quan tâm, để các em lên mạng mỗi ngày, đọc tiểu thuyết, ngủ đẫy giấc thì là tự do? Đấy không phải là tự do, mà là lãng phí thời gian.

Mỗi lần cô tìm các em để nói chuyện riêng, các em đều phàn nàn oán giận, cảm thấy học hành bây giờ khó quá.

Thực ra, chẳng có ai hài lòng với hệ thống giáo dục, với việc thi tuyển sinh đại học đâu.

Nhưng ngồi bất bình thì được gì? Chỉ những kẻ bất tài mới đổ lỗi cho hoàn cảnh thôi.”
Lý Ái Trân nói: “Cả đời cô chẳng có tiếng tăm nổi bật gì, bây giờ chỉ biết lay lắt qua ngày.

Nhưng khi thấy các em, cô lại thấy rất tự hào về cuộc đời mình.

Cô chỉ là một giáo viên cấp 3 trong một ngôi trường nho nhỏ, là một người bình thường.

Nhưng học sinh của cô không hề tầm thường, chúng là luật sư, là bác sĩ, là kỹ sư,… Là người ở khắp mọi nơi trên thế giới.”
“Cô Lý, cô có biết tại sao em lại học y không?” Lặng lẽ, Tôn Tâm Nghiên hơi cúi mặt.

Dưới ánh mặt trời, ánh mắt cô sáng trong như thời còn thiếu nữ.
“Có lẽ cô không nhớ, trận động đất ở Vấn Xuyên năm 2008.

Vào buổi trưa, cô cho bọn em xem tin tức.

Tin tức ấy có quay một số nhân viên y tế.

Rất nhiều bác sĩ vừa cứu người vừa khóc, trong lớp cũng có rất nhiều người khóc.

Lúc đó, em nghĩ, sau này em muốn trở thành bác sĩ, để cứu giúp mọi người.”
Đó là một hạt giống nhỏ ngây thơ, thậm chí có phần tùy hứng.

Nhưng chính hạt giống này, đánh bậy đánh bạ lại rơi vào đúng trái tim cô, lặng lẽ nảy mầm và phát triển thành một cây đại thụ trong cuộc đời của cô, nuôi dưỡng những giấc mơ của cô.
Thiếu nữ 16 tuổi, nhoáng cái trở thành người phụ nữ 26 tuổi với vẻ ngoài rực rỡ, trái tim cô tràn đầy lòng biết ơn.
“Cô Lý, vì vậy em rất biết ơn cô.”
“Các em đều rất tài giỏi, cô thực sự già rồi.” Lý Ái Trân mỉm cười.

“Em ấy à, thoạt nhìn thì thấy ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại rất bướng bỉnh.

Lúc đó, chuyện em với Hà Tân, đã bảo đừng quen nữa, bố em nói em cũng không nghe, hai em cuối cùng còn giấu giấu diếm diếm cô.

Sau đó, cô thấy chuyện các em thật sự không ảnh hưởng đến thành tích, nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua, cô sợ làm rắn quá lại phản tác dụng, buộc hai đứa học trò ngoan của cô trở nên nóng nảy thì khổ.”
Bà lại hỏi: “Hà Tân hiện tại thế nào? Lần trước cô có nghe được, hình như đang ở nước ngoài đúng không.”
Tôn Tâm Nghiên nhìn xuống viên gạch lát sàn, cười mỉm, lắc đầu.

“Em không biết, bọn em đã chia tay rồi.”
Lý Ái Trân ngẫm nghĩ rồi mỉm cười: “Lúc đó em ấy bị bố em đánh không nhẹ đâu.

Nhưng tuổi nhỏ đã đi dụ con gái nhà người ta, cũng đáng tội.”
Tôn Tâm Nghiên chỉ mỉm cười.
“Phải rồi, thầy Tôn mấy năm nay thế nào, vẫn dạy ở trường tiểu học Thao Quang hả? Lúc em mới tốt nghiệp, cô còn sang trường chúc mừng thầy ấy đấy.”
Trầm mặc, Tôn Tâm Nghiên đáp: “Bố em mất rồi.”
Trong lòng khiếp sợ, Lý Ái Trân nhìn cô: “Chuyện năm nào? Cô nhớ bố em không lớn hơn cô mấy tuổi mà.”
Ngón tay vô thức lần tìm móc khóa trên túi xách, Tôn Tâm Nghiên liếm môi dưới.

“Đã được vài năm rồi ạ, vào 2014.

Cuối năm 2013 bố em phát hiện mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Sau nửa năm thì ông mất.”
Một lúc sau, Lý Ái Trân vẫn không nói gì.

Bà thở dài một tiếng, “Con gái, con vất vả rồi.”
Bà biết hoàn cảnh của gia đình cô.

Trong thời gian mẹ cô bỏ đi, Tôn Hạ Mẫn còn cố ý nhờ bà chiếu cố tới Tôn Tâm Nghiên.
“Mấy năm nay đã tốt hơn nhiều rồi ạ…” Tôn Tâm Nghiên mỉm cười thoải mái.

“Cho nên, cô rất may mắn, cô Lý ạ.

Phát hiện bệnh sớm, chỉ cần phối hợp trị liệu tốt, chăm sóc cẩn thận, với trình độ y học hiện tại có thể kéo dài thêm mười mấy, hai mấy năm đều không thành vấn đề.”
Lý Ái Trân lắc đầu buông xuôi: “Không hẳn là phát hiện sớm đâu em.

Ở giai đoạn giữa rồi, muộn tí nữa là cô không thể tiến hành phẫu thuật được đâu.”
“Điều quan trọng nhất của trị bệnh là tâm trạng, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, lại tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Lý Ái Trân gật đầu.

“Cô biết rồi.”
Khi Tôn Tâm Nghiên một mình bước ra khỏi bệnh viện thì đã chạng vạng, tiếng còi nôn nóng vang lên trên đường, m người bận rộn suốt một ngày đang hối hả về nhà.
Tôn Tâm Nghiên mờ mịt đứng bên đường một lúc, cô gọi điện cho Lý Địch, hỏi cô ấy có muốn ăn tối cùng nhau không.

Lý Địch bị cha mẹ gọi đi, không đến được, bảo cô là Trần Ngạn Kỳ đang gọi mọi người đi ăn trong nhóm, hay cô đi ăn cùng họ đi.
Tôn Tâm Nghiên: “Cũng được, theo chân bọn họ biết đâu lại ăn được sơn hào hải vị.”
Lý Địch: “Nếu không được thì cậu đợi tớ một lát, tớ ở nhà ăn với bố mẹ hai miếng rồi sẽ đến tìm cậu.”
Tôn Tâm Nghiên bật cười.

“Được rồi, cậu đừng quay về, dành nhiều thời gian hơn với họ đi… Có người gọi tới, tớ cúp máy trước nhé.” Ngắt điện thoại với Lý Địch, Tôn Tâm Nghiên nhận cuộc tiếp theo.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Trần Ngạn Kỳ cà lơ phất ở đầu bên kia: “Người đẹp, cậu đang hóng gió ở đâu đấy, đến đây cùng ăn nào.”
Nửa tiếng sau, Trần Ngạn Kỳ đích thân lái một chiếc Audi cũ đến đón Tôn Tâm Nghiên đi ăn tối.
Họ vẫn đến nhà hàng ngày hôm qua ăn tối, người cũng gần như là những gương mặt ngày hôm qua.

Mọi thứ dường như được sao chép lại.
Trong bữa tiệc, mọi người đều thảo luận về việc tài khoản quyên góp cho cô Lý.
Mới chỉ một ngày, rất nhiều cựu sinh viên đã đến quyên góp tiền.

Nhưng điều kỳ lạ là buổi sáng có người góp 10 vạn, lát sau lại có người góp thêm 10 vạn nữa.
“Điều này chứng minh, bạn cùng trường chúng ta thật là giàu có.”
“Giàu thôi cũng vô dụng, phải có cái tâm nữa.”
“Chuẩn…” Chàng trai hỏi: “Lớp trưởng của chúng ta đâu rồi, không phải bảo hôm nay sẽ về sao? Có ai gọi cho cậu ấy chưa?”
“Cậu không đọc tin trong nhóm à.

Hàn Đông bảo chưa đến được, có việc nên bị trễ một ngày, phải đổi thành vé ngày mai.”
“Người ta bây giờ là nhân tài ngành tài chính, bận rộn là lẽ đương nhiên!”
“Ai mà không bận chứ, nhìn Bàng Yến kia kìa, cậu ấy bay về từ Úc đấy!” Chàng trai chỉ vào một cô gái bên cạnh.
Cô gái bật cười sang sảng: “Tớ là một bà nội trợ, cậu so tớ với lớp trưởng là hơi quá rồi đấy.”
Mọi người cười ồ lên.
“Động đũa nào, sao không ai ăn thế.” Trần Ngạn Kỳ gắp một con tôm đã lột vỏ vào bát của Tôn Tâm Nghiên.
Trong bữa tiệc anh ấy luôn chú ý đến cô.

Cô không thể nói chuyện cũng không thể động đũa, cứ như người vô hình.
“Tôi vẫn ăn mà.”
Trần Ngạn Kỳ nhìn dáng vẻ uyển chuyển của cô, mỉm cười.

“Trông cậu cũng phinh phính ra đấy.

Định giảm cân à?”
Tôn Tâm Nghiên: “Dáng người tôi như vậy còn cần giảm cân à?”
Trần Ngạn Kỳ cười phá lên, giơ ngón tay cái với cô.

“Cô em nóng bỏng.”
Tôn Tâm Nghiên liếc nhìn anh ấy.
Người này, chẳng bao giờ nghiêm túc cả.
Tôn Tâm Nghiên lại nhớ đến những lời Lý Địch nói đêm qua, lại không kiềm chế được nhìn người bên cạnh nhiều thêm một cái.
Quan hệ như xa như gần, vậy mà họ đã biết nhau gần mười năm.
Không quá ngạc nhiên khi một cô gái thích anh.

Miễn là anh ở đấy, anh sẽ đều quan tâm để ý đến từng người.
Người ta thường hỏi liệu có tình bạn thuần khiết giữa nam với nữ hay không, vòng đi vòng lại, Tôn Tâm Nghiên phát hiện cô và Trần Ngạn Kỳ lại có một tình bạn như vậy, đơn giản nhưng rất chân thành.
Câu chuyện đang trên đà, không biết ai đột nhiên nói.

“Phải rồi, lần này Hà Tân có đến hay không? Sao chẳng có tin tức gì thế?”
Trần Ngạn Kỳ rất tự nhiên tiếp lời: “À, cậu ấy không đến được, bận tham gia diễn đàn nào ở Nam Thông ý.

Nhờ tôi gửi lời chào hỏi đến mọi người vào bữa tối ngày mai.”
“Nam Thông cũng gần đây mà?”
“Bận bàn chuyện dự án hợp tác, chắc không trốn đi được.”
Trên bàn, hai ba ánh mắt như có như không hướng về phía Tôn Tâm Nghiên.
Tôn Tâm Nghiên cầm thìa sứ nhỏ múc hạt ngô chiên lên ăn, vẻ mặt thản nhiên.
Hầu hết mọi người trong lớp đều biết họ yêu nhau, lúc cấp 3 không rõ ràng lắm, sau khi lên đại học mỗi người một nơi, thấy tin nhắn qua lại của bọn họ trên wechat, loại ân ái lặng lẽ âm thầm này đã tiêu diệt toàn bộ những lời đàm tiếu của họ.”
Đôi kim đồng ngọc nữ này, từng là đề tài trò chuyện của mọi người trong buổi họp lớp.
Sau đó, có người biết họ đã chia tay, lén xì xầm này nọ, bảo cặp đôi môn đăng hậu đối này sao lại tách ra nhỉ.

Không ai biết nội tình, hầu hết họ chỉ cảm thấy đáng tiếc về vẻ xứng đôi của họ.

Khi các cô gái trò chuyện, còn nói nếu họ mà nên duyên, thì con họ chắc chắn sẽ xinh đẹp lắm.
“Hiện tại Hà Tân làm nghề gì nhỉ? Năm đó cậu ấy chính là con hắc mã lớn nhất trong lớp ta.”
“Vật liệu hàng không vũ trụ, mở một công ty ở Mỹ, ngành này cũng đang phát triển ở Trung Quốc.

Cậu ấy về nước để xem dự án hợp tác.” Trần Ngạn Kỳ vẫn đảm đương vai trò người phát ngôn cho Hà Tân như hồi cấp 3.
Các quý ông không thể không gật đầu, tán thưởng từ tận đáy lòng.
Ở tuổi này, điều quan trọng nhất trong lòng là sự nghiệp, điều đáng ngưỡng mộ nhất là người có bản lĩnh.
“Cậu ấy kết hôn chưa?” Có một chàng trai đột nhiên hỏi.
Cô gái bên cạnh chọc vào cánh tay anh ta.
Chàng trai không phản ứng kịp, khó hiểu nhìn cô bạn.
Tôn Tâm Nghiên giả vờ bình tĩnh cầm cốc lên uống nước.

Trong ánh sáng rực rỡ, tiếng cười tiếng nói đan xen, trông cô càng buồn tẻ và lặng lẽ.
“Kết hôn cái gì, tuổi này còn chưa chơi sướng đâu…” Trần Ngạn Kỳ nói.
Xung quanh tiếp tục ăn uống linh đình, vui đùa ầm ĩ…
Chiếc cốc vừa được đặt xuống, Tôn Tâm Nghiên lại vô thức cầm lên, cô nhấp thêm một ngụm nữa.
Uống nước, là công cụ che đậy tốt nhất trên thế giới.

Nó có thể che giấu ghen tị, căng thẳng, hoảng loạn và tất cả những cảm xúc khó lường khiến bạn trở tay không kịp, kéo dài thêm hai giây cho bạn.
Vì vậy, hai giây này trở thành lần duy nhất trong 5 năm qua, cô buông thả chính mình mà nghĩ về anh.
Một cái chớp mắt, đã 5 năm.
Câu nói cuối cùng của anh, bọn họ đã làm được.

Đúng vậy, không ai liên lạc với ai.
Cứ nghĩ năm nay anh cũng đã 26 tuổi, Tôn Tâm Nghiên bỗng cảm thấy quái dị.

Thật khó để tưởng tượng anh bây giờ trông thế nào, cô chỉ nhớ rõ chàng trai ấu trĩ năm 17 tuổi luôn treo hai chữ kết hôn trên miệng, vì thế cô cứ tưởng anh sẽ rất lập gia đình rất sớm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui