Sau bữa tối, cả nhóm rủ nhau đi hát, Tôn Tâm Nghiên muốn về sớm nghỉ ngơi, Trần Ngạn Kỳ thử thuyết phục, thấy cô không bị lay chuyển, khi tan cuộc anh ấy mượn rượu, trực tiếp xách túi của cô bỏ chạy.
Lúc chạy ra ngoài miệng vẫn lẩm bẩm, “Được rồi, cậu về đi…”
Tôn Tâm Nghiên bất đắc dĩ đi theo sau: “Ngạn Kỳ, trả lại túi cho tôi.”
Trần Ngạn Kỳ vội vã bước xuống cầu thang, Tôn Tâm Nghiên vẫn lẽo đẽo theo sau, cuối cùng cũng không đấu lại anh ấy, vẫn lên xe người ta, làm tài xế miễn phí.
Buổi tối Trần Ngạn Kỳ uống rất nhiều, ngồi trên ghế phụ, uống nước khoáng, bị gió đêm thổi một lát, liếc nhìn người bên cạnh.
Dáng vẻ lái xe của Tôn Tâm Nghiên rất nghiêm túc, nhìn thẳng về phía trước.
Một tay cô giữ vô lăng, một tay vén mái tóc bị gió thổi loạn, động tác tiêu sái.
Có lẽ đã uống quá nhiều, có một khoảnh khắc Trần Ngạn Kỳ bỗng thất thần, chợt nhớ lại cảnh đi xin hộ chiếu với cô năm ấy.
Vào mùa hè, anh ấy dẫn cô chạy khắp nơi, một ngày cô có thể hỏi anh tám trăm lần câu, “Nếu bị từ chối thì tính sao giờ?”, khiến anh vạn phần bội phục sự kiên nhẫn của Hà Tân.
Hà Tân sau đó đã gửi cho anh một đôi giày bóng rổ ở Mỹ thay cho lời cảm ơn.
Trong nháy mắt, thiếu nữ nũng nịu mong manh đã lộ ra vài phần duyên dáng của một người phụ nữ trưởng thành.
Thế giới có đôi khi trôi thật mẹ nó quá nhanh.
Tôn Tâm Nghiên đi được nửa đường thì nói: “Chở cậu đến nơi rồi tôi về.”
Trần Ngạn Kỳ uể oải gác cánh tay lên mép cửa sổ, nói: “Một mình cậu bỏ về khách sạn là ý gì? Sao không đi chơi với mọi người.
Cậu nghĩ bao giờ lớp mình mới tụ tập đông đủ thế này nữa, tối mai là buổi cuối rồi, sau lại mỗi người một phương.”
Tôn Tâm Nghiên không nói chuyện.
Mới chỉ đôi mươi, nhưng họ ngày càng nhận thức rõ được rằng, cuộc sống tầm thường có thể biến những điều nhỏ nhặt, dễ dàng trở thành những biến cố, gian nan thử thách.
Vừa đến KTV, những người trẻ tuổi càng điên cuồng hơn, uống rượu ca hát tám chuyện, không ngừng đập phá.
Ban đầu Tôn Tâm Nghiên hơi khó chịu và muốn rời đi.
Kết quả có hai bạn nữ trò chuyện với cô rất nhiệt tình.
Nguyên bản chỉ là quan hệ bạn cũ thông thường, nhưng nói chuyện mãi lại trở nên thân thiết, theo lời kể của họ, Tôn Tâm Nghiên nhớ lại rất nhiều điều thú vị trong lớp.
Qua một lúc, Tôn Tâm Nghiên phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ Đàm Á Lôi, cô bèn đi ra ngoài gọi lại.
Đàm Á Lôi hỏi cô buổi tụ tập sao rồi, rồi kể về chuyện xảy ra trong bệnh viện hai ngày qua, hỏi cô bao giờ quay về.
Tôn Tâm Nghiên dựa vào tường nghe điện thoại, chỉ thấy cửa ghế lô bỗng nhiên bị đẩy ra.
Trần Ngạn Kỳ cầm điện thoại chạy ra.
Anh ấy nhìn cô, rồi vội vã đi đến cuối hành lang, như thể có việc gấp gì vậy.
Nói chuyện với Đàm Á Lôi xong, Tôn Tâm Nghiên vào WC rửa mặt, nhìn đồng hồ, thầm nghĩ, chịu đựng thêm một lát là có thể rời đi rồi.
Tuy nhiên, khi cô trở lại ghế lô, bầu không khí trong phòng đã thay đổi.
Có thêm một người bạn cũ, các quý ông đều đứng dậy, vây quanh anh, rót rượu, hút thuốc.
Mặc dù các cô gái không quá phấn khích, nhưng ánh mắt của họ cũng bị thu hút sâu sắc, mỉm cười thân thiện với người nọ.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen được cắt may đơn giản, thân hình cao lớn anh tuấn, cả người lộ ra dáng vẻ của một thương nhân.
Bên cạnh có người nhiệt tình châm thuốc giúp anh, cúi đầu rít thuốc, nghe thấy động tĩnh ở cửa, anh quay mặt lại.
Nhìn Tôn Tâm Nghiên đang đứng ở cửa, Hà Tân không có phản ứng gì lớn, hơi dừng lại rồi gật đầu với cô.
Sau một giây đứng hình, Tôn Tâm Nghiên cũng nhẹ nhàng gật đầu với anh.
Ngồi xuống ghế sofa lần nữa, Tôn Tâm Nghiên lại cầm ly nước lên uống, sắc mặt bình tĩnh.
Đầu bên kia, các quý ông hàn huyên một lúc mới dừng lại, lại đi ca hát, uống rượu.
Hà Tân kính rượu từng người một, nhận lấy rất nhiều lời khen ngợi.
Không biết qua bao lâu, Tôn Tâm Nghiên để ý thấy anh đang đi về phía mình.
Tóc anh cắt rất ngắn, nhưng không phải kiểu đầu ngỗ nghịch của thời sinh viên, tóc mái cũng cắt rất ngắn, khuôn mặt càng trở nên trắng trẻo, anh tuấn.
“Không uống rượu?” Anh hỏi.
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu, “Không.”
Rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, anh nâng ly, “Kính em một ly.”
Tôn Tâm Nghiên cầm ly đồ uống trước mặt lên, chạm ly với anh.
Hà Tân một hơi uống hết nửa ly rượu còn lại.
Đặt ly rỗng xuống, anh kéo một cái gạt tàn tới trước mặt, gẩy tàn thuốc xuống, hoàn toàn không có ý đứng lên.
Người trong ghế lô chú ý thấy bọn họ đang ôn chuyện ở bên này, không ai đến quấy rầy nữa.
Tiếng nhạc ầm ĩ, nhưng Tôn Tâm Nghiên lại cảm thấy rằng góc nhỏ này thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Giằng co một lát, cô mở miệng trước: “Em nghe Ngạn Kỳ nói lần này anh không tới.”
“Cuộc họp ở Nam Thông chuyển sang buổi tối, chương trình nghị sự đã thay đổi.” Hà Tân nhìn cô.
“Lát nữa anh trực tiếp lái xe đến cuộc họp.”
Tôn Tâm Nghiên mặc một chiếc áo len màu be đơn giản, lộ ra cần cổ và bắp tay trắng nõn, cô để mặt mộc, sạch sẽ như ánh mắt cô vậy, vẫn đơn thuần, không che giấu bất kỳ mục đích nào.
Nhưng dưới sự đơn thuần đó, lại có một cảm giác trầm tĩnh không giống với trước kia.
Hà Tân hỏi cô: “Mấy năm trước nông thôn bị quy hoạch, ông bà em giờ sống ở đâu?”
“Bác em dẫn họ về nhà để phụng dưỡng rồi”, Tôn Tâm Nghiên nói, “Vậy còn ông bà Hà?”
“Cô anh cũng đón họ về nhà rồi.”
Tôn Tâm Nghiên gật đầu.
Hà Tân nhìn cô: “Vẫn còn đi học à?”
“Hả?”
“Em sắp tốt nghiệp chưa?”
“Sắp rồi.”
“Đã sắp xếp được chỗ làm rồi?”
“Gần như thế, bệnh viện nơi em đang thực tập đã tuyển em rồi.” Cô mỉm cười.
“Sẵn sàng ở lại Cáp Nhĩ Tân?”
Tôn Tâm Nghiên “ừ” một tiếng.
Sau phút im lặng, Hà Tân tiếp tục không mặn không nhạt trò chuyện với cô, “Không sợ lạnh sao?”
Tôn Tâm Nghiên cười nhạt, nói, “Thật ra nơi đó tốt hơn chỗ này rất nhiều, máy sưởi được lắp ở khắp mọi nơi.
Bây giờ em lại không quen mùa đông ở Giang Tô nữa.
Đúng rồi, anh vẫn ở Mỹ hả?”
Hầu kết trượt xuống, Hà Tân “ừ” một tiếng.
Một cặp nam nữ bị đẩy lên phía trước hát song ca.
Đó là một bản tình ca rất cũ.
Mọi người đều cười chảy nước mắt.
Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên cùng ngước lên, mỉm cười, khuôn mặt cả hai đều rất bình tĩnh.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Hà Tân dập nó vào trong gạt tàn.
Khi chấm đỏ kia hoàn toàn biến mất, anh đột nhiên hỏi: “Mấy năm qua có đi tìm anh không?”
Sau một giây yên lặng, Tôn Tâm Nghiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trước mặt, “Không có.”
Rồi cô liếm môi dưới, nghe thấy chính mình hỏi: “Anh đi tìm em sao?”
Khóe miệng khẽ nhếch, Hà Tân mỉm cười.
“Lúc đó bị em đá tàn nhẫn như vậy, có lẽ là da mặt anh mỏng, nên không có đi tìm.
Mà tìm kiểu gì, không chừng em đã đổi số điện thoại rồi ấy chứ.”
Tôn Tâm Nghiên nở nụ cười, Hà Tân cũng cười, vì thế hai người cùng cười rộ lên.
Các quý ông đằng kia lại mời rượu, gọi Hà Tân nhập cuộc.
Hà Tân cầm ly của mình rồi đứng dậy, anh nhìn cô.
“Em ngồi đây đi, anh đi ra uống vài ly với họ.”
Tôn Tâm Nghiên gật đầu.
Không phải không nghĩ tới cảnh gặp lại anh, nhưng cô không ngờ nó sẽ thành như thế này ——- giống như hai người bạn cũ thoải mái trò chuyện, bầu không khí nhẹ nhàng, tự nhiên.
Lúc tan cuộc thì đêm đã khuya, trời càng lạnh, các quý ông ga lăng lái xe đưa các bạn nữ về.
Tôn Tâm Nghiên đi ra với Hà Tân, giữa đường Hà Tân nhận được một cuộc điện thoại, giống như là vấn đề kinh doanh.
Anh nói tiếng Anh, đi ra chỗ khác bàn chuyện.
Ở đằng xa, một chiếc taxi chạy đến, Tôn Tâm Nghiên vươn tay ra ngăn nó lại.
Người đang nhận điện thoại bên đường bước tới, đóng cánh cửa xe cô vừa mở ra.
Anh khom người xin lỗi tài xế.
Cúp điện thoại, Hà Tân nói: “Muộn thế này một mình em đi không an toàn, xe anh đang đến rồi, anh đưa em về.”
“Không cần, Ngạn Kỳ say lắm, anh đi xem cậu ấy đi.” Trần Ngạn Kỳ hôm nay uống rất nhiều, nửa sau buổi tiệc gần như ngủ thiếp đi.
“Cứ để cậu ấy ngủ một lúc, anh đưa em về xong sẽ quay lại đón cậu ấy.”
Thấy cô ngập ngừng, Hà Tân nhìn đường.
“Em khách sáo với anh làm gì?”
Chưa đến vài phút, xe của Hà Tân đã tới.
Hà Tân ngồi ở ghế phụ, Tôn Tâm Nghiên ngồi đằng sau.
Sau khi lên xe, anh trực tiếp bảo tài xế lái xe đến tiểu khu nhà cô.
Sau khi nói xong anh chợt nghĩ đến gì đó, bèn quay mặt lại hỏi cô, “Em có chuyển nhà không?”
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.
Chiếc xe chạy như bay trên đường.
Đây là một thành phố nhỏ không có cuộc sống về đêm.
Sau nửa đêm, cả thành phố chỉ còn vài ánh đèn neon lập lòe trong không khí, rất cô đơn.
Tôn Tâm Nghiên mệt mỏi, dựa đầu vào cửa sổ suốt quãng đường.
Phong cảnh ven đường dần dần quen thuộc.
Có vẻ như cuộc gọi điện thoại vừa nãy vẫn chưa kết thúc, sau khi lên xe Hà Tân lại tiếp tục gọi điện.
Khi đến cổng tiểu khu, Tôn Tâm Nghiên nghe thấy anh bỗng nhiên nói với tài xế: “Lái vào đi.”
Tôn Tâm Nghiên nói: “Không cần, dừng ở đây được rồi, em muốn lấy đồ ở phòng bảo vệ.”
“Lấy cái gì vào giờ này?”
“Chuyển phát nhanh.”
Hà Tân xuống xe với cô.
Đường phố được đèn đường chiếu sáng lờ mờ.
Đút tay vào túi, Hà Tân đứng nhìn ở cửa, cảm giác sau bao nhiêu năm, tiểu khu này vẫn không thay đổi.
Tòa nhà, cây cối, các cửa hàng dọc trên phố, tất cả vẫn là dáng vẻ xưa cũ ấy.
Anh nhìn người trước mặt, “Anh đi lấy đồ cùng em, rồi đưa em lên.”
Tôn Tâm Nghiên mỉm cười: “Không cần đâu, anh quay lại đón Ngạn Kỳ đi.”
Tàn tiệc, KTV lổm nhổm vỏ chai rượu vang, trên mặt đất là rượu văng đổ, đồ ăn rơi vãi, vỏ trái cây, không khí bốc mùi.
Khi Hà Tân trở lại, chỉ còn một mình Trần Ngạn Kỳ.
Anh ấy dựa vào ghế sofa lớn hút thuốc, uống trà.
Anh ấy đã tắt nhạc, xung quanh có vẻ rất yên tĩnh.
“Uống nhiều lắm à?” Hà Tân hỏi.
Trần Ngạn Kỳ lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Hà Tân bước vào phòng, ngồi xuống, chưa nói gì đã cầm hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu, lặng lẽ hít mây nhả khói với anh ấy.
Một lúc sau, Hà Tân nhìn anh ấy, hỏi: “Cô ấy đã kết hôn chưa?”
Trần Ngạn Kỳ khịt mũi khinh thường, sau khi uống rượu đôi mắt hơi đỏ lên, “Kết rồi thì thế nào, chưa kết thì thế nào?”
“Tớ chỉ hỏi thăm thôi…”
Qua một lát, Hà Tân từ từ nhả ra một làn khói, mỉm cười mệt mỏi.
“Cậu có cảm thấy cô ấy đã trưởng thành rồi không, ra dáng một người phụ nữ rồi đấy.”