Thời còn đi học, Ôn Tử Hàm là một thanh niên luôn tràn đầy nhiệt huyết, y cực kỳ yêu thích những vĩ nhân có cuộc đời huyền thoại.
Thiên phú của y rất cao, khi còn học ở Mỹ, y luôn muốn trở thành một trong những người giỏi nhất, nhưng thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, con đường du học ở nước ngoài không đơn giản như trong tưởng tượng, y dần bị vùi dập trong đám đông, đôi khi đạt được một chút thành tựu cũng không có cảm giác hạnh phúc cho lắm.
(千军万马过独木桥: thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc: thành ngữ chỉ sự khốc liệt của những kỳ thi công chức ở Trung Quốc, kỳ thi được đánh giá là quan trọng và áp lực hơn cả kỳ thi đại học.
Masrhia: Trùng hợp gần đây cũng có vụ lùm xùm của DDTT với hai cậu khác về vấn đề này nữa nhỉ, drama lớn hít phê ghê lun [ ◕ ᴥ ◕ ])
Dù đã ổn định ở nước ngoài, lương thưởng cũng khá, môi trường chữa bệnh tốt nhưng y vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của mình thiếu đi ý nghĩa.
Khi nhìn thấy Cố Nguyên dùng những kiến thức y học đã học được để bảo vệ công lý cho bác sĩ trước mắt mọi người, trong khoảnh khắc đó, y cảm thấy lòng nhiệt huyết của mình đã trở về rồi!
Đặc biệt là khi Cố Nguyên ký vào báo cáo khám nghiệm tử thi, thực sự quá đẹp trai!
- Wattpad Masrhia-
Khi Cố Nguyên ra khỏi phòng tắm sau khi sấy tóc thì vừa lúc nhìn thấy Ôn Tử Hàm và Mặc Lâm đang trò chuyện trên ban công, hai người đàn ông cao hơn 185cm đứng sừng sững ở đó như hai cây cột.
Hai “cây cột” vừa nói vừa cười, không hề chú ý tới Cố Nguyên đang ở sau lưng nhìn bọn họ.
Ôn Tử Hàm bỗng nhiên nói: “Ai đùa với anh, tôi đã quyết định từ chức!”
“Cậu nghĩ kĩ chưa? Nếu đã chắc chắn, tôi sẽ tìm người đặt vé máy bay cho cậu ngay.”
“Ấy, đừng có vội đuổi tôi đi thế chứ, tôi còn chưa chơi đủ mà, đợi hai ngày nữa đi!”
Tay Mặc Lâm đút trong túi quần, dù chỉ mặc một bộ thường phục nhàn nhã, trông anh vẫn rất phong độ.
Gió từ cửa sổ ban công thổi vào, làm vài sợi tóc mai trên trán anh bay phất phơ, anh mấp máy hai cánh môi mỏng: "Hai ngày nữa là mấy ngày?"
Ôn Tử Hàm cười ranh mãnh: "Nói thật cho anh bạn biết, anh bạn vẫn còn đang nằm trong quá trình kiểm tra đánh giá của tôi, anh còn phải mừng là tôi vẫn chưa rời đi đấy..."
“Chà...” Mặc Lâm quay đầu nhìn y, nhướng mày: "Vậy cậu đánh giá tôi thế nào?"
“Cũng tạm được,” Ôn Tử Hàm nói: “Nhưng nếu so với tôi thì còn kém lắm!”
Cố Nguyên đứng dựa vào tường nghe một hồi lại đột nhiên nhớ tới giấc mộng đêm qua, sắc mặt cậu hơi hơi phiếm hồng.
Đối với một thanh niên trưởng thành mà nói, mộng xuân là một phản ứng tâm sinh lý vô cùng bình thường, nhưng người mà Cố Nguyên mơ thấy lại là Mặc Lâm, điều này khiến cậu cực kỳ bối rối.
Sáng hôm nay, khi cậu vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn chào buổi sáng của Mặc Lâm, nó khiến tim của cậu bắt đầu đập loạn xạ không thể kiểm soát nổi.
Loay hoay cố ngồi dậy khỏi giường, cậu lại sững sờ khi phát hiện trên quần lót của mình có thứ gì đó.....dính dính.
Hai giọng nói tranh cãi bên tai đột nhiên biến mất, thế nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một loại cảm xúc không tên, để hôm nay khi nhìn Mặc Lâm, cậu luôn cảm thấy người kia tràn ngập hormone kích thích và hấp dẫn.
Lúc này đây, cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, mỗi cử động của Mặc Lâm đều có thể ảnh hưởng đến trái tim cậu, cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát này khiến cậu choáng ngợp.
Cậu rất muốn tham gia vào chủ đề của hai người, vì vậy cậu gửi một tin nhắn cho Ôn Tử Hàm:【 Cậu thấy anh ta thế nào? 】
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Ôn Tử Hàm đột nhiên rung lên, y cầm lên xem, sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn Cố Nguyên.
Mặc Lâm cũng nhìn qua Cố Nguyên, hỏi Ôn Tử Hàm: “Sao vậy?”
“Không có gì...” Ôn Tử Hàm vừa nói vừa trả lời tin nhắn của Cố Nguyên: 【 Lát nữa nói sau.
】
Vừa trả lời xong, điện thoại của y lại rung lên, là tin nhắn của Vương Tử Minh: 【Người lần trước ông nhờ tôi điều tra có tin tức rồi, bây giờ có tiện nghe điện thoại không?】
Đọc xong tin nhắn, Ôn Tử Hàm sờ sờ túi quần áo: "Hết thuốc rồi, tui đi xuống mua bao thuốc cái."
“Chúng ta cùng xuống đi.” Mặc Lâm liếc mắt nhìn Cố Nguyên phía sau: “Vừa kịp ăn cơm trưa.”
“Vậy tui sẽ đợi hai người ở dưới lầu.” Ôn Tử Hàm sốt ruột muốn ra khỏi cửa, vội vàng thay giày.
Mặc Lâm đứng trên ban công nhìn theo bóng lưng Ôn Tử Hàm rời đi, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, trực giác nhạy bén mách bảo anh rằng tên này đang che giấu bọn họ điều gì đó.
Ôn Tử Hàm dừng lại bên siêu thị nghe điện thoại, Vương Tử Minh ở đầu bên kia luôn miệng thao thao bất tuyệt: “Sao ông lại kêu tôi điều tra người này? Thông tin của anh ta được mã hóa, nên tôi chỉ có thể tra được tin tức trong vòng 5 năm trở lại đây.
Tên này không đơn giản đâu, chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực tâm lý tội phạm ở Trung Quốc, anh ta đã tham gia vào nhiều vụ án hình sự lớn trong nước trong 5 năm qua và chưa bao giờ phạm một sai lầm nào, cứ như là nhà tiên tri vậy!”
“Anh ta thực sự lợi hại như vậy sao?!”
“Tôi lừa ông làm gì?” Vương Tử Minh nói: “Hơn nữa gia cảnh anh ta cũng cực kì tốt, cha anh ta tên là Mặc Tung, người này chắc là ông từng nghe qua rồi, người lãnh đạo giới tâm lý học Trung Quốc.
Mẹ anh ta là Hứa Mạn Tình, sở hữu một chuỗi khách sạn do bà đứng tên, ánh sáng thành phố trải khắp cả nước, người này rất kín tiếng, không tìm được gì nhiều.
“Chỉ có nhiêu đó?” Ôn Tử Hàm mở hộp thuốc lá, rút một điếu rồi châm lửa.
“Tôi đã với ông là thông tin của anh ta bị mã hóa rồi mà.”
“Vậy tại sao 5 năm trước anh ta lại ra nước ngoài?”
“5 năm trước...” Vương Tử Minh xem lại những thông tin liên quan trên máy tính: “Không rõ lắm, chỉ biết anh ta đã quyên góp một khoản tiền cho đại học Denison cách đây 5 năm, hình như để hỗ trợ hai sinh viên y khoa trong nước...!Nhưng tên của hai sinh viên không được tiết lộ..”
“Có thể tra xem họ là ai không?”
“Để tôi thử xem!” Vương Tử Minh nói: “Nghe nói ông về nước rồi hả, hôm nào ra gặp mặt đi?”
“Chờ hai ngày nữa đi, tôi còn có việc phải làm ở đây, khi nào giải quyết xong, tôi sẽ liên hệ với ông..”
“Được rồi, tôi sẽ chờ ông!”
Đúng lúc này, Mặc Lâm lái xe ra khỏi gara dưới tầng hầm, Ôn Tử Hàm véo mạnh điếu thuốc trong tay: "Hôm này nói đến đây thôi."
Ngay khi cuộc gọi vừa cúp, Mặc Lâm đã dừng xe ngay bên đường, Ôn Tử Hàm đi về hướng hai người bọn họ, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra năm năm trước...
Trường đại học mà Cố Nguyên học ở Trung Quốc năm nào cũng có hai vị trí du học sinh trao đổi, khi đó điểm của Cố Nguyên rất xuất sắc, lãnh đạo nhà trường đánh giá cậu rất cao và dự định đưa cậu ra nước ngoài đào tạo, nhưng có một yêu cầu là cậu phải trở về nước làm việc sau khóa đào tạo.
Nhà trường chỉ cho cơ hội này, nhưng mọi chi phí ở nước ngoài đều phải tự mình chi trả, điều kiện của Cố Nguyên tương đối đặc thù, cậu có thể vào đại học phụ thuộc hoàn toàn vào chính sách phổ cập giáo dục bắt buộc 12 năm.
Trong hoàn cảnh lúc đó, cậu căn bản không thể ra nước ngoài được, nhưng đúng lúc cậu định từ bỏ thì lại có tin vui từ phía nhà trường: có người sẵn sàng tài trợ chi phí sinh hoạt ở nước ngoài cho cậu, và người ta đồn rằng người kia là một doanh nhân.
Cố Nguyên đã hỏi lãnh đạo trường nhưng các lãnh đạo chỉ nói rằng người kia là một phụ nữ và không muốn tiết lộ tên.
Cố Nguyên cũng không đặc biệt thích ra nước ngoài, lý do cậu chọn học ngành y cũng là vì sở thích, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể đi bao xa trên con đường này, tất nhiên nếu ai đó trợ cấp cho cậu là chuyện quá tốt.
Khi đó, Ôn Tử Hàm đã ở Mỹ được một năm, trước kỳ thi tuyển sinh đại học y đã trúng tuyển vào một trường đại học nước ngoài.
Mặc dù hai người không học cùng trường đại học, nhưng Ôn Tử Hàm luôn đến tìm Cố Nguyên trong các kỳ nghỉ và biết rất rõ tình hình của cậu.
Sau 4 năm học lâm sàng, Cố Nguyên chọn ngành pháp y, hàng ngày theo thầy giải phẫu thi thể bên ngoài, sau một năm làm việc, cậu lấy được chứng chỉ năng lực, sau đó lấy bằng thạc sĩ trước thời hạn và trở về Trung Quốc.
Lúc này, liên tưởng đến những thông tin về Mặc Lâm mà Vương Tử Minh nói, Ôn Tử Hàm không thể không nghi ngờ.
Nếu Mặc Lâm dùng danh nghĩa mẹ anh ta đi giúp đỡ Cố Nguyên thì cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, y lại nhìn Mặc Lâm đang ngồi ở ghế lái, đột nhiên cảm thấy Mặc Lâm che giấu bản thân quá tốt, anh ta sợ Cố Nguyên sẽ chịu áp lực tâm lý nên mới không nói cho Cố Nguyên biết chuyện đó sao?
Nếu mọi chuyện thực sự như y nghĩ...!thì người trước mắt này chắc chắn yêu Cố Nguyên rất sâu.
Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ ràng!
Mặc Lâm lái xe đến nhà hàng anh đã đặt trước, sau khi ngồi vào chỗ, Cố Nguyên đi vào toilet.
Ôn Tử Hàm không nhịn được nữa, hiện tại muốn hỏi rõ ràng!
“Anh là người tài trợ cho Cố Nguyên đi học đúng không?”
Đầu ngón tay Mặc Lâm gõ gõ hai nhịp trên mặt bàn thủy tinh, sau đó anh ngẩng đầu cười: "Làm sao cậu biết?"
“Cái này anh không cần biết.” Ôn Tử Hàm nghĩ thầm: Quả nhiên là anh, trốn kỹ thật đấy!
Mặc Lâm suy nghĩ một chút cũng hiểu được, cuộc gọi mà Ôn Tử Hàm nhận được vừa rồi là từ người đang điều tra anh, chẳng trách y lại tìm cớ tránh mặt.
“Tuy rằng tôi biết anh thích Cố Nguyên nhưng vẫn có chút khó tin, hành động của anh khiến tôi cảm thấy thế giới mình đang sống quá ảo ma!” Ôn Tử Hàm có chút kích động nói.
“Đừng nói với Cố Nguyên...” Mặc Lâm nhẹ giọng nói: “Thích em ấy là chuyện của tôi, tôi không muốn gây một chút áp lực cho em ấy cả.”
“Tôi cmn thực sự bị anh đánh bại rồi!”
Ôn Tử Hàm vốn tưởng rằng mình là người đối tốt với Cố Nguyên nhất, nhưng không ngờ rằng so với những điều Mặc Lâm đã làm, y đơn giản không đáng nhắc tới.
“Vậy tôi có vượt qua bài kiểm tra không?”
Mặc Lâm cười hỏi y.
Ôn Tử Hàm thở dài: “Nhãn Nhỏ cũng đã động tâm rồi...!Tôi còn có thể làm gì chứ...”
Tay Mặc Lâm cầm tách trà đột nhiên dừng lại: "Cố Nguyên nói với cậu?"
Ôn Tử Hàm trợn mắt trừng anh một cái, sau đó ừ một tiếng.
Ôn Tử Hàm vẫn luôn cho rằng hai người này đã lăn giường rồi, cho nên khi Mặc Lâm hỏi, y bắt đầu suy nghĩ về ý tứ sâu xa trong câu nói này.
Mặc Lâm: “Em ấy nói như thế nào?”
Tuy rằng suy nghĩ trong lòng Cố Nguyên hoàn toàn không thể che giấu được Mặc Lâm, nhưng anh vẫn muốn biết Cố Nguyên nói với Ôn Tử Hàm như thế nào.
Ôn Tử Hàm nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Cũng không có nói cái gì, chỉ là tôi rất tò mò...!Trong hai người ai ở trên?”
Tay Mặc Lâm run lên, nước trà bắn tung tóe trên người, anh lập tức lấy khăn giấy lau đi.
“Anh căng thẳng cái gì? Chuyện này không phải chỉ là chuyện bình thường thôi sao?” Ôn Tử Hàm cảm thấy đối phương chuyện bé xé ra to.
Mặc Lâm vừa mới bình tĩnh lại, Ôn Tử Hàm lại chêm thêm một câu: “Đáng tiếc, cải trắng chăm sóc bao lâu bị người ta củng đi mất rồi!”
Mặc Lâm nghĩ thầm: Tôi còn chưa nói lời nào mà.
Đồng thời anh cũng rất tò mò không biết Cố Nguyên đã nói gì khiến Ôn Tử Hàm hiểu lầm đến mức này...
Cố Nguyên vừa trở lại sau khi rửa tay đã thấy hai người kia đều nhìn mình một cách kỳ lạ.
Cậu cảm thấy không thể hiểu được: “Hai người gọi món chưa?”
Mặc Lâm: “Vẫn chưa, chờ em.”
Ôn Tử Hàm trợn mắt nhìn Mặc Lâm: “Hai người gọi đi, tôi đi hút điếu thuốc!”
Cố Nguyên không cảm giác được bầu không khí bất thường, kéo chiếc máy tính bảng trên tay và bắt đầu mở menu, vừa gọi món vừa nuốt nước bọt.
Mặc Lâm ngồi bên cạnh âu yếm nhìn cậu: "Thịt kho Đông Pha ở tiệm này là chính tông, em có muốn ăn thử không?"
Cố Nguyên nghe xong, lập tức lật xem thực đơn, đột nhiên ngón trỏ bị bàn tay kia giữ lấy, cảm giác ấm áp vừa lạ vừa quen, chỉ nghe thấy Mặc Lâm nói nhỏ bên tai cậu, thanh âm thật dịu dàng: "Không có ở phía sau, em lật về trước đi."
Nói xong, anh buông ngón tay của Cố Nguyên ra, nhưng Cố Nguyên lại sững sờ ở đó, giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp..