Cố Nguyên ậm ừ, bởi vì ngủ không ngon, đầu cậu có chút choáng váng, dưới mắt có hai quầng thâm đen xì, ngay cả bọt nước ở khóe miệng cũng chưa kịp rửa sạch, cậu đang vội kiểm tra xem Mặc Lâm có bị thương hay không.
Mặc Lâm nhìn cậu trai trước mắt, ban đầu cậu còn không cho anh chạm vào người, nhưng hiện tại bắt đầu chủ động quan tâm anh, thậm chí còn giúp anh cởi cúc áo, khoảng cách khác biệt này thật sự vượt quá trí tưởng tượng của anh.
Anh thừa nhận, từ khi trở về thành phố Nham Hải, anh đã bắt đầu thăm dò Cố Nguyên, thăm dò cách sinh hoạt với cậu, cậu thích cái gì hay không thích cái gì...
Thật ra lúc đầu anh nấu ăn cũng không tốt lắm, nhưng vì biết Cố Nguyên thích ăn, anh đã cố gắng nâng cao tay nghề nấu nướng của mình, biết Cố Nguyên không thích mùi thuốc lá, anh liền bỏ thuốc...!
Anh không muốn tình cảm quá mức nóng bỏng của mình thiêu cháy đối phương, vì vậy anh luôn kìm nén bản thân, nhưng có đôi khi anh không kiềm chế được sẽ chạm vào Cố Nguyên.
Anh nguyện ý vì Cố Nguyên mà tạo hình chính mình, tạo ra hình dáng mà đối phương thích nhất, thế thì có gì không tốt?
Đoạn Dương vì sao cứ muốn uy hiếp anh?
Từ tận đáy lòng, anh muốn chăm sóc Cố Nguyên, tận tâm tận lực quan tâm mọi điều dù là nhỏ nhặt nhất của cậu, ở trước mặt Cố Nguyên, anh không thể ngăn mình trở thành một người ấm áp.
Đoạn Dương dựa vào cái gì mà dám đánh giá anh như vậy?
Cố Nguyên cởi áo trên người Mặc Lâm xuống, thần sắc bình tĩnh, giống như vô số lần cậu cởi quần áo của thi thể.
Cậu tìm một vòng trên người anh, nhưng không phát hiện ra vết thương nào cả, sau đó cậu lại bắt đầu cởi thắt lưng của Mặc Lâm, bàn tay trắng nõn gầy gò đặt lên khóa kim loại, sau đó bắt đầu tỉ mỉ cởi ra.
Có lẽ hành động của Cố Nguyên có chút buồn cười, nhưng cũng chính là loại buồn cười này mới khiến tâm tình Mặc Lâm bình tĩnh trở lại, lửa giận mãnh liệt trong lòng cũng biến mất.
Mặc Lâm bất đắc dĩ nhìn Cố Nguyên, trong lòng lửa giận tiêu tán, nhưng bộ phận nào đó lại bốc lên một ngọn lửa khác.
Em có biết làm như này là đang trần trụi câu dẫn anh không?
Mặc Lâm mặc dù bất đắc dĩ cũng không thể làm gì, tuy anh nhíu mày, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: người đáng yêu như vầy lại là bạn trai của mình (´ε` )!
Cố nguyên ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, đành phải kiểm tra toàn thân Mặc Lâm, xác định không có vết thương nào thì mới có thể yên tâm.
Vừa kéo khóa quần xuống, thứ nào đó đã đã không chờ nổi phóng ra, hai má cậu nóng lên, một dòng máu nóng dồn lên đỉnh đầu.
Nóng quá!
Cố Nguyên ý thức được chuyện không đúng, vội vàng thu tay lại nhưng lập tức bị đối phương nắm lấy: "Em đang dụ dỗ anh à?"
Mặt Cố Nguyên đỏ lên: “Em không có, cái đó của anh dậy làm gì?”
Mặc Lâm có chút dở khóc dở cười, bộ dáng đáng yêu của Cố Nguyên bây giờ thực sự chọc anh sắp điên rồi, nếu không phải bây giờ cả người anh đầy bùn đất, anh thật sự rất muốn lập tức tha cậu lên giường!
“Anh là một người đàn ông bình thường thôi,” Mặc Lâm nói: “Anh không chịu được việc bị người mình thích dụ dỗ đâu!”
Cố Nguyên quay mặt đi: “Vậy anh tự cởi đi, em giặt quần áo cho anh, mùi máu quá nồng.”
Khóe miệng Mặc Lâm nhếch lên, những lo lắng trong đầu liền bị vứt ra ngoài, anh giơ tay muốn xoa má đối phương, lại cảm thấy tay quá bẩn, liền dừng lại giữa không trung: “Anh đi tắm trước, lát nữa anh đưa em đi ăn."
Mặc Lâm đơn giản cởi quần vứt trên sàn, liếc mắt nhìn Cố Nguyên đang quay lưng lại, lửa nóng càng thêm nồng đậm.
Mặc Lâm đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, Cố Nguyên cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy róc rách mới mở mắt ra, xoay người lại.
Mỗi ngày đều bị Mặc Lâm đùa giỡn nhưng vẫn không có chút ý thức phản kháng nào, cậu nên làm cái gì bây giờ?
Cậu gãi gãi đầu, nhặt quần áo dưới đất bước ra ngoài ban công.
Người đứng dưới vòi hoa sen nhắm mắt lại, nước thật ấm áp, không giống như trận mưa băng giá đêm qua...
“Nếu tôi nói với cậu nhóc đó bí mật của anh...!Anh nghĩ nó sẽ nghĩ về anh thế nào?”
Lời nói của Đoạn Dương đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Mặc Lâm, quấy rầy giấc mộng ngọt ngào của anh.
Mặc Lâm lau đi vết nước trên mặt, thở dốc từng hơi.
Nếu anh chưa từng nhìn thấy ánh sáng, anh có thể chịu đựng bóng tối mãi mãi...
Nhưng bây giờ anh đã có được Cố Nguyên, anh không thể chịu đựng những ngày không có cậu.
Tiếng lồng quay trong máy giặt truyền đến làm anh tỉnh lại, là Cố Nguyên đang giúp anh giặt quần áo.
Cánh tay đầy cơ bắp vươn tới chai dầu gội đầu trên giá thủy tinh, anh lấy một lượng vừa đủ, đưa lên mũi ngửi kỹ, là mùi tóc của Cố Nguyên!
Sự tươi đẹp này làm sao có thể để cho người không liên quan quấy rầy được?
Khi Mặc Lâm quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, phát hiện trên sô pha có một bộ quần áo sạch, hẳn là Cố Nguyên đã sang căn hộ của anh mang về.
Vừa thay quần áo, anh vừa băn khoăn không biết có nên đào một cái lỗ trên tường phòng khách không, để tiện cho việc qua lại, buổi tối trèo lên giường cũng tiện hơn...!
Cố Nguyên thu dọn máy tính, đi ra khỏi phòng: "Tổ trưởng nói sáng mai sẽ có một cuộc họp, thảo luận tình hình vụ án."
Mặc Lâm: “Có tiến triển mới?”
“Ừm, danh tính của người chết đã được xác nhận.
Anh ta đã được cấy ghép tim vào tám tháng trước.
Người đàn ông tên Đồng Lỗi là bạn trai cũ của người quá cố.
Họ đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng không biết vì lý do gì mà nửa năm trước đột nhiên chia tay.
Nghe nói là bởi vì người chết đã ngoại tình, dự định cưới một người phụ nữ khác.”
Cố Nguyên nói xong, trầm ngâm nhìn Mặc Lâm: “Tại sao xu hướng tính dục của một người lại đột ngột thay đổi?”
Mặc Lâm: “À...!Vấn đề này đã được tranh luận trong giới học thuật nhiều năm rồi...!Anh cũng không biết.”
Cố Nguyên: “Anh từng thích phụ nữ sao?”
Mặc Lâm cảm thấy câu hỏi này từ trong miệng Cố Nguyên phát ra có chút kỳ quái: “Không có, sao vậy, em lo lắng à?”
Cố Nguyên: “Có một chút.”
Không biết vì sao, Mặc Lâm nghe Cố Uyên trả lời như vậy, bỗng nhiên rất muốn đè cậu ra, hung hăng trừng phạt cậu ngay tại chỗ: "Yên tâm đi, em là mối tình đầu tiên của anh, cũng sẽ là mối tình cuối cùng của anh."
Mặc Lâm vươn tay ôm lấy eo Cố Nguyên, hơi dùng sức một chút, dán cả người Cố Nguyên dính vào cơ thể anh.
“Mới sáng sớm đã cho anh uống nhiều thuốc kích thích như vậy, em đang có mưu đồ gì đấy hả?”
Cố Nguyên không dám động đậy, cũng không dám nói nữa, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ cho anh ôm, cậu không muốn mới sáng sớm liền bị người bức nở hoa.
- Wattpad Masrhia -
Trong cuộc họp buổi sáng, vẻ mặt của Tiêu Trạch rất nghiêm túc: "Vụ án này kéo dài đã lâu, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết nó!"
Bây giờ kẻ tình nghi lớn nhất là Đồng Lỗi đã mất tích, kẻ tình nghi thứ hai là Phương Duyệt đang trên đường được đưa đến đây.
“Sáng nay chúng ta cùng nhau thảo luận vụ án này, phân tích rõ ràng mối quan hệ giữa ba người, để có thể lấy được nhiều thông tin nhất có thể từ chỗ Phương Duyệt, chúng ta phải sớm làm rõ một vài đặc điểm của vụ án này.”
Những người trong nhóm thực địa lập tức báo cáo những gì họ đã đạt được bên ngoài vài ngày qua.
Vương Nhạc: “Đồng Lỗi đã trả tiền thuê một năm cho căn hộ 38 đường Minh Dương.
Anh ta chuyển đến ở từ nửa năm trước.
Anh ta không thường xuyên đi ra ngoài mà dành phần lớn thời gian ở trong nhà để sáng tác.
Khi đói thì gọi đồ ăn giao tận nhà.
Rác để trước nhà đến khi bốc mùi lên mới chịu đem vứt.
Hàng xóm đã rất nhiều lần phàn nàn về việc này..."
Hàng xóm cho biết Đồng Lỗi không thích giao du với mọi người, suốt ngày nhốt mình trong phòng, nếu như có người tán gẫu ở tầng một, anh ta sẽ trực tiếp kéo rèm bày tỏ sự không hài lòng...
Anh ta thường để đèn sáng cả đêm, không biết làm gì trong đó, bộ dạng thường ngày cũng lôi thôi lếch thếch, râu tóc xồm xoàm, vào ban ngày, trong phòng rất yên tĩnh, như thể không có ai sống ở đó...
Cha mẹ của Đồng Lỗi đã ly hôn nhiều năm, hiện tại họ đều đã có gia đình riêng, chuyện của Đồng Lỗi không biết nhiều, cũng không quan tâm lắm, không tìm thấy dấu vết lui tới nhà họ của Đồng Lỗi.
Trước khi Đồng Lỗi biến mất, anh ta đã bán tất cả những bức tranh mà anh ta đã vẽ trong nhiều năm cho một ông chủ với giá rẻ, và nói đùa rằng một ngày nào đó các tác phẩm của anh ta sẽ trở thành kiệt tác...!những bức tranh này hiện tại vẫn đang ở trong nhà kho của ông chủ.
Nhật kí giao dịch của Đồng Lỗi mấy ngày nay không có cập nhật, tín hiệu điện thoại di động cũng không định vị được, cho đến nay vẫn không có tung tích Đồng Lỗi.
Nghi phạm thứ hai, Phương Duyệt, nữ, 24 tuổi, bán mỹ phẩm trong một cửa hàng bách hóa nhưng nửa năm trước đã nghỉ việc và làm y tá bán thời gian trong bệnh viện.
Phương Duyệt là y tá mà họ thuê sau khi người chết trải qua ca phẫu thuật cấy ghép tim, sau khi xuất viện, hai người vẫn giữ liên lạc và dần dần phát triển thành mối quan hệ yêu đương...!
Người chết tên Chu Yến, 25 tuổi, bị mắc bệnh tim bẩm sinh, sau khi tốt nghiệp đại học không có việc làm, anh ta vẫn luôn nghỉ dưỡng tại một biệt thự ở Tây Sơn cùng với một nhóm bạn bè.
Anh ta đã uống cyclosporine và các loại thuốc khác trong thời gian dài để giảm phản ứng đào thải sao khi ghép tạng.
Tình hình sức khoẻ coi như ổn định.
Người nhà không biết mối quan hệ trước đây giữa anh ta và Đồng Lỗi, thậm chí họ còn chưa từng nghe anh ta nhắc đến người này.”
Tiêu Trạch chen vào: “Làm thế nào các cậu biết được Đồng Lỗi và Chu Yến đã hẹn hò nhiều năm?”
Vương Nhạc: “Là do nghi phạm Phương Duyệt tiết lộ.
Cô ấy nói rằng hai người họ gặp nhau tại một buổi triển lãm nghệ thuật.
Họ đã yêu nhau được 5 năm và chỉ mới chia tay nửa năm trước.”
Tiêu Trạch: “Vậy hai người họ chia tay là do Phương Duyệt chen vào?”
Vương Nhạc: “Đúng vậy, Phương Duyệt thừa nhận cô ấy đã nảy sinh tình cảm với người chết khi chăm sóc cho anh ta vào nửa năm trước.
Cũng chính vì sự xuất hiện của cô ấy mà mối quan hệ giữa người chết và Đồng Lỗi mới rạn nứt.”
Tiêu Trạch: “Ừm...!tiếp tục...”
Vương Nhạc: “Hết rồi.”
“Hết rồi?” Tiêu Trạch đành phải đưa mắt nhìn Nghiêm Cát: “Đội điều tra hiện trường của cậu thì sao? Có phát hiện gì mới không?”
Nghiêm Cát ngồi nghiêm chỉnh lại: “Biệt thự ở Tây Sơn đã được xác nhận là hiện trường vụ án.
Một lượng lớn máu được lau dọn qua đã được tìm thấy trên tường phòng tắm.
Căn cứ vào vị trí và hình dạng ban đầu, có thể kết luận rằng khi số máu đó bắn ra, người chết đang nằm trong bồn tắm...!Chúng tôi đã lọc chất lỏng trong bồn tắm, tìm thấy một con dao găm và một cây kim thép, trên con dao găm vẫn còn một số dấu vân tay, được xác nhận là dấu vân tay của Đồng Lỗi, trước mắt chỉ có như vậy...”
Tiêu Trạch gật đầu: “Pháp y thì sao? Có phát hiện gì mới không?”
“Nội tạng không đầy đủ, có hai thứ bị thiếu là tim và gan.
Nội tạng đã bị lấy ra khỏi cơ thể hơn một tuần.
Dạ dày và ruột đã bị hư thối nghiêm trọng, phòng thí nghiệm hoàn toàn không thể phân tích chúng.”
Tiêu Trạch hỏi Nghiêm Cát: “Có khi nào tim và gan của người chết đã bị mèo hoang tha đi không?”
“Không có khả năng này, cho dù tim và gan không bị ngâm trong bồn tắm, nhưng nếu bị mèo hoang tha đi, nhất định sẽ có vết máu kéo lê hoặc nhỏ giọt, chúng tôi không tìm thấy dấu vết như vậy ở hiện trường.”
Tiêu Trạch: “Vậy có thể là do hung thủ mang đi...!Thầy Mặc, anh thấy thế nào?”.