“Ngươi không đáng sống.”
Sau câu nói ấy là hàng loạt quả cầu lửa lao về hướng Hắc Yêu, Vân Nguyệt vừa khinh công lập tức phượng hoàng xuất hiện ngay sau lưng.
Không chỉ Hắc Yêu ngay cả Lu Xích cũng nằm trong tầm ngắm của nàng.
Vương Tử Dực xử lý tất cả những đám râu ria xung quanh, ngay cả Gia Phong và Tạ Lâm cũng tạm thời được hắn cứu một mạng.
Chỉ có Dạ Thu đứng tần ngần một chỗ, nó nhận thấy nội lực mình như muốn nổ tung ra vậy.
Nhưng rõ ràng nãy giờ ngoài giúp Khả Hân, Dạ Thu vẫn chưa làm gì, vậy nguyên nhân chỉ có một, ánh mắt hoang mang ngước lên nhìn Vân Nguyệt một thân uy dũng không kém phần ma mị trong lớp cánh phượng hoàng.
Dạ Thu không nói không rằng, dồn hết linh lực của mình để tấn công với nàng dù khó chịu.
Trong tích tắc Vương Tử Dực có thể chắc chắn đã xử sạch, hắn còn cẩn thận rải một lớp băng lên trên.
Nhìn hai ánh sáng đang toé rực hai góc trời, thật không biết ra sao, nhưng Minh Viễn đã bắt đầu xuống sức khi Lu Xích đã bước nào phản công lại.
Vương Tử Dực giơ hai tay ra lập tức những bông hoa tuyết xuất hiện, ghép dần lại với nhau tạo ra quả cầu tuyết lớn, bộ tóc dài dần đổi sang màu trắng bay lượn khi hắn dùng lực đẩy về hướng Lu Xích.
Xung quanh hắn đã phát ra ánh sáng chói loá xanh dương lạnh cả một vùng.
Cùng một lúc vừa chịu Hoả lực kết hợp phong khí và hàn khí, có giỏi chống cự đến mấy thì Lu Xích cũng phải đầu hàng.
Huống hồ, Vân Nguyệt trước đó còn làm hắn mất đi phần linh lực.
Chỉ cần nhìn cũng đủ biết Lu Xích đang trải qua những gì, khi một nửa người hắn trắng bệch một nửa đỏ bừng, nội lực của hắn ta đã loạn đến mức không cứu vãn được, vừa bị ba lực xâm nhập cơ thể cộng thêm hắc khí trong người đang yếu dần.
Hắn ta chính thức không điều khiển được chính mình hay nói cách khác bị tàu hoả nhập ma, Đôi mắt hắn đỏ rực rồi đen sậm nhìn rất kinh dị, hắn ta gào lên một tiếng rợn người, tóc dựng lên mặc cho gió thổi.
“AAAAAAAAAAAAAAA….”
Hoàng Minh Viễn nhìn Vương Tử Dực, cả hai người hiểu ý nhau cùng dùng linh lực tạo nên một vỏ bọc chặt người hắn ta lại.
Lu Xích bị những linh lực ấy quấn chặt người, hắn ta không còn biết gì nữa chỉ gào thét giãy dụa trong vộ vọng, bàn tay toả ra luồng khói đen, nhưng mỗi khi muốn đưa lên đều bị linh lực như sợi dây siết chặt lại.
Cho đến khi tưởng như đã kiểm soát được thì Vương Tử Dực lại bị tiếng kêu của Dạ Thu làm cho phân tâm, vì thế linh lực đang trói buộc Lu Xích cũng mất cân bằng, hắn ta sắp thoát được thì…
“Gia Phong…”
Vương Tử Dực vừa quay lại thì một luồng khí lướt qua hắn lao về hướng Lu Xích, Gia Phong có phần tỉnh táo hơn Tạ Lâm, ngay khi nhìn thấy có vấn đề hắn ta không chần chừ lộ hiện thân của chính mình, một con sói tuyết ngông cuồng.
Tiếng gọi đấy vừa day dứt vừa hổ thẹn không cam lòng, bởi Hàn Vương từ lúc biết Gia Phong mới là thần thú của mình mà không phải Tạ Lâm, hắn nhất quyết không bao giờ cho Gia Phong lộ nguyên hình.
Mà đã lộ chỉ có thắng nếu không một là chết hai là mất hết linh lực trở về làm sói.
Lần này Hàn Vương đứng giữa thuộc hạ trung thành coi như huynh đệ trong nhà với người hắn yêu thương.
Như cảm nhận được, Gia Phong quay đầu lại đôi mắt loài sói vốn tinh ranh và hiểm ác nhưng lúc này nó lại ấm áp đến lạ, vài giây sau lại quay trở lại với mục tiêu.
Gia Phong quay ngoắt nhắm đến Hắc Yêu tấn công.
Vương Tử Dực nhắm đôi mắt sâu hút của mình lại rồi mở ra, mới đầu có phần u tối, hắn nhìn chằm chằm con sói trắng đang chiến đấu không ngừng và quay người đi, một quyết định quá khó đối với hắn.
Vân Nguyệt đang rất bình thường thậm chí nàng còn hăng tấn công Hắc Yêu,
“Cái giá khi ông phá tan gia đình ta, hãm hại mẫu thân, khiến ta rời xa họ đến tận nơi khác để sống.”
“Nếu như huynh ấy có chuyện gì, ta thề dù ta hay ông có chết… ta cũng khiến ông không được yên.”
“Đến cả Hắc Thuần ông cũng lợi dụng được, ông không xứng làm người.”
Mỗi một lần nàng nói là một lần ông ta hứng chịu tia linh lực từ cánh phượng hoàng cũng như từ nàng tạo ra.
Cho đến cuối cùng, nàng nói đúng ông ta đến tư cách làm cha cũng không nổi nên càng không thể là con người được.
Một nhát trí mạng Hắc Yêu nhận từ Vân Nguyệt cũng là lúc tất cả nội lực ông ta tu luyện đã bị phá vỡ, những nguồn linh lực trong cơ thể mất đoạn.
Cứ ngỡ tất cả sẽ kết thúc khi nàng sắp tạo ra quả cầu lửa, chỉ một chút nữa thôi ai ngờ giữa chừng đôi tay nàng run rẩy, ngay cả phượng hoàng ẩn dật trong nàng cũng có vấn đề khi đôi cánh ấy dần biến mất.
Từ đầu đến giờ Dạ Thu luôn chiếu ánh mắt lo sợ và tức khắc kêu lên khi nhận ra nàng có vấn đề.
Ngay khi Vương Tử Dực vừa quay lưng định bay lên thì cùng lúc hai tiếng kêu vang lên đằng sau.
“Grừ… Hú húuuuu….”
“Aaaaaaaa…”
Một mình Hoàng Minh Viễn là không đủ khi linh lực có dấu hiệu bị phá vỡ, Gia Phong biết một khi lao vào hắn chắc chắn sẽ bị những tia đó xuyên qua người, nhưng không còn lựa chọn khác, ông không thể dừng bởi một khi dừng tất cả công sức nãy giờ đều tan tành, mà Gia Phong không thể đứng nhìn.
Gia Phong dùng sức một con sói tuyết với linh lực mà mình tu luyện được bất chấp lao thẳng vào Lu Xích, tạo ra tiếng động cũng như ánh sáng vang chói cả một vùng trời.
Hoàng Minh Viễn bị hất ngược lại khiến ông lùi ra sau ôm người khuỵ xuống.
Vương Tử Dực quay lại cũng chỉ thấy một mảng mù mờ ảo, không thể quay đầu nên kiên quyết bay lên vừa kịp lúc Vân Nguyệt rơi xuống.
Không một ai chú ý đến Hắc Yêu, những tưởng ông ta chỉ còn thoi thóp, ai ngờ người lấy linh châu Thái Hoàng Đại Tần chính là Hắc Yêu, Lu Xích chỉ là một phiên bản do chính ông ta tạo ra để thế thân cho mình, ngay khi Lu Xích tan biến chỉ còn những lớp khói đen mờ ảo, toàn bộ linh lực đều bị Hắc Yêu hút sạch.
Mặc dù lo lắng nhưng Vương Tử Dực và Dạ Thu vẫn bồn chồn nên họ luôn cảnh giác, có một lần thì có lần hai.
Hai người kinh hãi khi Hắc Yêu đứng dậy một cách thản nhiên trong khi trước đó một chút nữa là Vân Nguyệt có thể khiến ông ta biến mất mãi mãi.
Khi Vương Tử Dực chuẩn bị dùng linh lực, hắn lại nhăn mày ôm ngực, Vân Nguyệt ngay tức khắc cảm nhận được, nàng đang trong vòng tay hắn cố ngồi dậy, lúc này nàng càng cảm nhận rõ sự đau đớn trong cơ thể.
“Vương Tử Dực, chàng sao vậy…, này… chàng nói đi chứ…”
Hắn không hiểu sao mình không làm chủ được linh lực của mình nữa, dần dần xung quanh người hắn tự toả ra băng khí, ý thức có phần mơ hồ nhưng hắn vẫn nhận thức mà đẩy Vân Nguyệt ra xa.
Từ phía sau Dạ Thu ngay tức khắc điểm huyệt lên người Hàn Vương, dần dần làn khí ấy mới dừng lại nhưng ý thức của hắn đang mất dần.
Bên kia Hoàng Minh Viễn cũng không khác là bao, nhìn cảnh trước mắt Hắc Yêu thoả mãn cười to.
“Hahaaaa…”