Cố Nguyệt Vương


Dạ Thu bước vào hơi rùng mình, nhìn phía tỷ tỷ của mình đang cúi đầu với gương mặt đen thu của Vương gia, không phải là mình phá hư chuyện tốt của họ đó chứ.
“Nàng nghỉ ngơi đi, đừng đi nhiều không sẽ bị sưng.”
Vương Tử Dực trước khi đi vẫn không quên quan tâm nhắc nhở, đi qua Dạ Thu khẽ hừ một tiếng nhưng mà Dạ Thu không hề sợ, nhanh nhẹn tiến lại bên giường.
“Tỷ, muội phá chuyện tốt của tỷ ư?”
“Làm gì có… Muội tìm ta có chuyện.”
Vân Nguyệt ngượng liền lảng sang chuyện khác.

Dạ Thu cũng không trêu đùa nữa mà mang mục đích của mình ra nói.
“Bên ngoài đang rộ lên, đích nữ của Ngũ Thái Sử nghi bị trúng Hạc Đoạn Thảo, chắc tỷ cũng biết nếu không kịp thời cứu chữa sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.”
“Nói vào trọng tâm đi.”
Vân Nguyệt còn lạ gì muội muội này, sẽ không chỉ như này, quả nhiên.
“Tỷ có muốn thử sức không, coi như cho nàng ta thử nghiệm trước.”
“Nhóc con, muội không sợ ta độc chết nàng ta sao?”
“Làm gì có, tỷ thông minh như vậy, chắc chắn dược chế kia sẽ thành công.”
Thượng Vân Nguyệt suy ngẫm, đúng là mấy nay rảnh rỗi nàng có chế loại thuốc từ Kim Khí Hoàn.

Không ngờ lại có thể thử nghiệm, nhưng mà thử nghiệm này mất đầu như chơi.

Bất quá càng thử thách nàng càng có hứng thú.
“Thôi được, muội báo tin ngày mai chúng ta đi.”
“Vâng, vậy muội lui trước.”
Thượng Vân Nguyệt ở trong phòng suy tính, việc chữa bệnh nàng là theo Khả Hân học nên chuyện này…
“A Tứ.”
Vừa nghe nàng gọi, người tên A Tứ lập tức bước vào cung kính hành lễ.
“A Tứ, ngươi truyền tin đến nhị tiểu thư nhưng không được để ai biết.

Đích nữ Ngũ Thái Sử trúng độc, nhớ chuyện này không được để nàng ta biết là ta báo.”
“Rõ thưa Vương phi.”
Xem ra ngày mai mọi việc sẽ được sáng tỏ, xong xuôi nàng liền trèo lên giường luyện khí, nàng lại thấy trong chân thân có một đóm lửa nữa nhưng lần này nó to hơn lúc trước.

Mãi khi nghe thấy tiếng chân, Vân Nguyệt mới chịu dừng.
Buổi sớm, Vân Nguyệt đợi sau khi Vương Tử Dực rời khỏi, nhanh chân thay đồ và gọi Dạ Thu.
“Muội, ta hoá trang như này có nhận ra không?”
Thượng Vân Nguyệt phá cách, nàng buộc tóc thèo kiểu hiện đại, trên đỉnh tóc được cuộn ngược cài một cây trâm cố định chính là cái Vương gia tặng, để lưa thưa vài tóc mái.

Nhìn thật lạ mà đáng yêu, trên mặt đeo mành che chỉ để lộ đôi mắt sáng tròn, nàng vẫn trung thành với thân bạch y.
Thấy Vân Nguyệt hỏi, Dạ Thu liền giơ ngón tay cái cùng động tác nháy mắt đáng yêu.

Cái này đều do Vân Nguyệt dạy cho, không ngờ Dạ Thu vẫn nhớ.
“Đi thôi.”
Vân Nguyệt nhẩm tính, Dạ Thu liền chui vào tay áo, trước cửa phòng A Tứ nghe lệnh không cho ai lại gần mà không hay trong phòng không có một ai.
Nàng lẻn theo đường rừng trúc, không ai ngờ ngoài rừng này cũng có lối ra khỏi phủ.
Ngũ gia, Phủ Thái Sử.
“Ta đến chữa bệnh cho tiểu thư.”
Mấy tên canh cửa nhìn thấy nàng vừa định chặn lại, nhưng lời từ miệng nàng khiến họ cung kính mời vào.

Dù giả hay thật thì tính mạng tiểu thư đang rất nguy kịch, nếu để chậm trễ e là bọn họ cũng không còn mạng.
Đi vào theo chỉ dẫn nhưng nàng không vội tiến vào trong, vừa đúng lúc nghe được lời bắt bệnh có phần quen thuộc.
“Thưa Ngũ Thái Sử, đúng là tiểu thư nhà mình trúng Hạc Đoạn Thảo.

Nhưng thứ lỗi nô tỳ vô dụng, muốn cứu ngay lập tức cần có dược chế từ Kim Khí Hoàn…”
Trước mặt người bắt bệnh là người đàn ông tóc và râu đã điểm hoa râm, trên mặt là nỗi niềm khó tả, ông cũng không làm khó nữ nhân trước mặt.
“Đây là bệnh của nữ nhi nhà ta, không có lỗi của cô nương, chỉ trách khó mà tìm dược chế…”
“Ta có dược chế.”
Lúc này Vân Nguyệt mới lên tiếng, mọi người nghe vậy liền nhìn về nơi phát ra tiếng nói, hoá ra lại là một nữ nhân, nhìn cách ăn mặc thật lạ.

Nhưng Ngũ Thái Sử đâu còn bận tâm, ông mau chóng mời.
“Cô nương, cô vừa nói là có dược chế?”
“Phải, nhưng ta cần xem lại bệnh cho tiểu thư ngài.”
“Được, được, mời cô.”
Trên giường, nữ nhi đang mê man, gương mặt lẫn làn da nhợt nhạt, vài nơi đã xuất hiện vệt tím đen.

Vân Nguyệt nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên mạch cổ tay nàng ta, nàng nhíu mày rồi bỏ tay xuống.

Không ngờ độc trong người lại nhiều như thế.
“Mạo muội Ngũ Thái Sử, nữ dân muốn hỏi có phải tiểu thư từng ăn đậu xanh sau mới trúng độc.”
“Phải, phải.

Có chuyện gì sao?”
Ngũ Thái Sử kinh ngạc, nữ nhi nhà ông sau khi ăn bánh được một lúc liền ngất xỉu.
“Đậu xanh nhìn rất tốt, nhưng sau khi kết hợp với Hạc Đoạn Thảo thì kịch độc tăng lên gấp đôi…”
Mọi người bần thần, ngay cả người khám trước đó cũng kinh ngạc nhưng xen đó là tia vui mừng.
“Nhưng ngài yên tâm, có dược chế của ta không cần lo.”
Nói xong nàng liền lấy từ túi áo ra lọ thuốc đưa cho Ngũ Thái Sử, ông liền cẩn thận đổ ra, bên trong là chỉ có đúng một viên dược chế hình con nhộng.

Đưa vào miệng nữ nhi, vài giây sau miệng người trên giường liền trào máu đen, sau đó là một hồi thổ huyết.
“Cô nương, chuyện này là sao?”
Nhìn cảnh trước mắt, ông liền quắc mắt lại hỏi, nhưng chưa để Vân Nguyệt trả lời, nữ dân khám trước đó đã điềm nhiên nói.
“Ngũ Thái Sử, người không thấy là máu đen sao.

Chỉ khi nào chất độc ra hết ngoài thì mới hết nguy hiểm.”
Đúng như vậy sau khi thổ huyết, cơ thể nữ nhân trên giường có phần khởi sắc, lúc này gương mặt khó coi của Ngũ Thái Sử mới hoà hoãn lại.
“Cô nương, vừa rồi đã đắc tội, mong cô bỏ qua.”
“Không sao, nhưng để dứt điểm, tiểu thư cần ngâm mình trong thảo dược một khắc.”
“Được được, mời cô nương nhận chút lòng thành của bản mỗ.”
Không rõ từ lúc nào, bên cạnh đã có một khay đựng toàn vàng ngọc, trang sức quý giá.

Nhưng với Vân Nguyệt, những thứ này chỉ là phù phiếm hơn nữa với thân phận nàng chút này có thiếu gì trong phủ.
“Đa tạ Ngũ Thái Sử, dân nữ chỉ tiện tay may mắn cứu được tiểu thư, cho nên cái này ta không dám nhận.”
Cái gì mà tiện tay, nếu hôm nay không cứu được thì coi như tiểu nữ của Ngũ Thái Sử toi đời, qua nay rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng đều bó tay.

Thấy tình hình, Ngũ Thái Sử cũng không tiện làm khó.
“Vậy cho ta hỏi quý danh của cô nương.”
“Cứ gọi ta là Vân cô nương.

Cáo từ.”
Thượng Vân Nguyệt nói xong liền rời khỏi phủ Thái Sử, trước đó đã để lại tên thảo dược dùng ngâm mình, phía dưới còn có ký hiệu ngôi sao nổi lạ mắt.
Nói sao nhỉ, chính nàng cũng không biết lúc đó lại lấy tên là Vân cô nương, chỉ là nàng không muốn để lộ thân phận, trước đó không phải mẫu thân quá cố rất giỏi y thuật sao, chỉ là người chưa kịp toả sáng đã tắt lịm.

Coi như nàng đang tiếp tục ước mơ này đi.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui