Cố Nguyệt Vương


Từ hôm đó, tin Vân cô nương chữa khỏi bệnh cho đích nữ Ngũ Thái Sử lan truyền khắp nơi, có người nghe danh thấy quen, có người cảm phục.

Chỉ có một người đang tức điên trong phòng.
“Tại sao, ta đã dày công như vậy, người tên Vân cô nương từ đâu lại xuất hiện cứu con tiện nhân đó chứ.”
“Tiểu thư, người bình tĩnh.”
“Ngươi bảo ta bình tĩnh như nào, ngộ nhỡ nó tỉnh lại mà nhớ đến có phải người chết là ta không.”
Vân Nguyệt không thể biết nàng vừa vướng một mớ rắc rối của phủ Thái Sử.

Đích nữ Lan tiểu thư nhu mì, hiền lành xinh đẹp chính vì thế đã bị các tiểu muội của thê thiếp phụ thân hãm hại.
Chỉ không ngờ tốc độ lan tin còn nhanh hơn thời hiện đại, trong cung khi Thái Hậu nghe tin liền sững người, Vân cô nương là biệt danh của công chúa khi chữa bệnh.

Nhưng người đã mất rồi, chỉ là trùng hợp hay là ai cố ý.
“Ngươi đi tìm hiểu cho ta Vân cô nương là ai.”
Thái Hậu nhân đó cũng đến Nguyệt Vân Cung, nàng đang luyện khí liền thu hồi lại nhanh chóng ra ngoài.
“Mẫu thân, thật nhớ người.”
Vân Nguyệt dịu dàng ôm cánh tay người nói, Thái Hậu cũng vui mừng trách yêu nàng.
“Nha đầu con, nhớ mà không đến cung ta.”
Cả hai hàn huyên một lúc chợt Thái Hậu nói ra mục đích của mình.
“Nguyệt nhi, con có nghe đến Vân cô nương?”
“Dạ, nghe nói nàng ấy đã chữa khỏi bệnh cho nữ nhi Ngũ Thái Sử!”
Nhìn vẻ mặt nàng rất tự nhiên, không ấp úng cũng như hoảng hốt, Thái Hậu nghĩ rằng do mình nghĩ nhiều, đứa trẻ bà trông lớn lên sao có thể là Vân cô nương y thuật được.

Chẳng qua sau khi Thái Hậu về, ánh mắt nàng liền thay đổi.
Phải chăng Thái Hậu đang giấu điều gì đó, đột nhiên hỏi Vân cô nương có lẽ không phải trùng hợp, bà có thể thắc mắc với nàng tại sao có người mang nhũ danh mẫu thân quá cố.
“Tiểu thư, có nhị tiểu thư đến.”
A Ly từ đâu bước vào bẩm báo, từ hôm đó đến nay đã một tuần trôi qua, nàng cũng hạn chế để A Ly trong thời gian cả hai giao ước.
“Ta biết rồi.”
Nhìn bóng nàng đi, cô bé khẽ thở dài, nếu A Ly nói ra liệu tiểu thư của nàng có còn bình yên như này.
“Tham kiến Vương phi.”
“Không biết nhị tiểu thư đến chỗ bổn cung là có chuyện gì?”
Thượng Khả Hân liếc mắt xung quanh, Vân Nguyệt hiểu ý cho lui mọi người ra ngoài.

Làm nàng đợi qua nay, bây giờ mới đến qủa thực hơi muộn.
“Mạn phép cho hỏi, Vân cô nương là người đúng không?”
Vân Nguyệt có chút xao động nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh.
“Chắc nhị tiểu thư đã nhầm, Vân cô nương y thuật cao tường, ta chỉ là Vương phi nhỏ bé, sao có thể là Vân cô nương.”
“Không… ta chắc chắn đấy là người, bí thuật đoán ra Hạc Đoạn Thảo cùng cách cứu chữa chỉ có…”
“Đủ rồi, nếu hôm nay ngươi đến để thăm dò thì phí công rồi, ta không phải Vân cô nương.

Thứ lỗi ta không tiếp được nhị tiểu thư.”
Thượng Vân Nguyệt cắt ngang, nàng liền xoay người rời đi sau đó, tiếc là không thấy được nụ cười hơi hé của nàng.

Vân Nguyệt chỉ sợ ở thêm giây phút nào nàng sẽ không kìm được mà nói ra hết.

Thượng Khả Hân ủ rũ đành rời đi, khi về nàng ta cũng bị người là mẫu thân Trân phu nhân giáo huấn.
“Con nói xem, con lại vác mặt đến phủ ả ta làm gì?”
“Hừ, ả ta dám lên mặt sỉ nhục chúng ta, cứ đợi đấy…”
“Mẫu thân, con cảm thấy hơi mệt, xin phép người.”
Thượng Khả Hân quá chán nản với những từ ngữ độc đoán, ác ngữ của người mà nàng gọi là mẫu thân, nên hầu như có thời gian nàng ta đều nhốt mình ở phòng hoặc ra ngoài.
“Khả Hân, ta chưa nói xong, con đứng lại đó, hừ…tức ta mà.”
Trân phu nhân cảm thấy đứa con sau khi tỉnh dậy liền xa cách bà ta, không còn nghe lời như trước thật khiến bà ta không hiểu nổi.
Mấy nay nàng thực rảnh rỗi, sau vụ của Dung phi không còn ai đến tìm nàng gây sự nữa.

Vì chính Vương gia ra lệnh cho nên hôm sau hoặc chính đêm hôm đó đã lan khắp trong cung, Thương thư bộ hình biết chuyện liền nhúng tay vào, sau khi biết phía sau có cả Hiên phi.

Ông đối chấp cả với Hoàng Thượng, cuối cùng vì hoà hoãn và nhượng bộ cha con Hiên phi đành cáo quan về quê, ngay cả Dung phi lẫn Nghiên phi cùng cảnh ngộ.
“Vương phi, có Lương phi cầu kiến.”
Thượng Vân Nguyệt đang chìm trong không gian, xung quanh nàng chỉ toàn là lửa, tiếng gõ cửa cùng giọng nói giúp nàng thoát ra ngoài.

Mồ hôi nhễ nhại trên trán, Vân Nguyệt thở dài, Lương phi là ai nàng còn không biết.
“Ta biết rồi.”
Nhìn bộ dạng này cũng không thể đi gặp người ta, một lúc sau nàng trong bộ trang phục khác bước ra ngoài.
“Thần thiếp tham kiến Vương phi.”
“Ngươi là Lương phi?”
Thượng Vân Nguyệt từ khi bước vào, đập mắt nàng là thân ảnh nữ nhi dịu nhẹ, gương mặt hài hoà.

Không phải vào đây đều trang điểm ăn mặc lộng lẫy để mê hoặc Vương gia sao.
“Dạ, không biết thiếp đột ngột đến có làm phiền Vương phi.”
Vân Nguyệt khoát tay, nàng đi lên ghế ngồi lắc đầu.
“Không, ta cũng đang rảnh rỗi.

Chắc Lương phi đến không chỉ chào hỏi.”
“Các ngươi lui đi.”
Nhìn vẻ mặt ngập ngừng, Vân Nguyệt hiểu ý phất tay cho mọi người ra ngoài.

Các cung nữ nhún người cung kính ra ngoài và khép nhẹ cửa lại.
Không rõ hai người nói gì, một khắc sau Vân Nguyệt đi ra với vẻ trầm tư còn Lương phi lại có nét vui vẻ, không còn tâm trạng như lúc đến.
Thượng Vân Nguyệt cứ chìm trong suy nghĩ mà Vương Tử Dực đến lúc nào cũng không biết.
“Nguyệt Nguyệt, nàng sao vậy?”
Vân Nguyệt giật mình khi gương mặt Tử Dực sát ngay bên cạnh, nàng ngượng chui lên giường hơi cau có lầm bầm.
“Không, làm gì mà sát như thế…”
Tiếc là hắn nghe lại rất rõ, nhếch môi rồi bước lên giường, thản nhiên ôm nàng vào lòng.

Chỉ có Vân Nguyệt mải suy nghĩ đến khi thiếp đi lúc nào không hay.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui