Sắc cảnh hôm nay khá ổn, từng đàn chim ríu rít bên ngoài cùng tiếng đùa nói báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Vẫn là Vương gia thức trước, nhưng trước khi đến quân trang hắn có gọi một cung nữ lại hỏi.
“Hôm qua có ai đến gặp Vương phi?”
“Bẩm Vương gia, hôm qua có Lương phi đến ạ.”
Cứ thế câu chữ này cứ nhảy trong đầu, chính hắn cũng không biết Lương phi là ai.
Bên trong Điện Thiên Định, nơi đóng quân trang cũng như làm việc của Vương gia.
“Lương phi là ai?”
Tạ Lâm và Gia Phong ở phía sau ngẩn tò te không biết Vương gia đang nói gì.
Đợi mãi không nhận được câu trả lời, hắn bực mình quay lại.
“Các ngươi không nghe ta hỏi à, Lương phi là người nào?”
“Vương gia, nếu thuộc hạ không nhầm… Lương phi là nữ nhi của Lương Ngự Sử và… là một trong các thê thiếp của ngài.”
Tạ Lâm ấp úng nói, nghe xong không chỉ Gia Phong mà chính hắn cũng bất ngờ.
Nói cũng phải trước đây hắn không ở quân trang thì cũng lượn qua chỗ Hiên phi, nào biết các tì thiếp khác.
Gia Phong khổ sở, hắn đang nín cười, nhiều nữ nhân quá cũng sợ đến tên thê thiếp mà Vương gia cũng không nhớ.
“Vương quân, có Vương phi muốn gặp ạ.”
Một tên lính gác đi vào bẩm báo, Vương Tử Dực vẫn là phản ứng nhanh dù hơi kinh ngạc nhưng vui mừng vẫn nhiều nhất.
“Cho nàng vào.”
Gia Phong và Tạ Lâm nhìn nhau, không ai bảo ai liền bước ra ngoài.
Ấy vậy người nào đó vừa vui mừng liền giả bộ lật các tấu, giấy tờ trên bàn, Vân Nguyệt bước vào nhìn cảnh trước mắt e ngại lên tiếng.
“Vương gia, chàng đang bận sao?”
“Ừm.”
Đây là hiếm khi được sủng nên làm cao mà nhưng…
“Ta có mang cho chàng chút canh, nếu chàng bận ta xin lui.”
“À không… ta xong rồi, đúng lúc ta có chút đói.”
Nhận ra thái độ hơi lố, Vương Tử Dực ho nhẹ chỉnh lại giọng, đúng là chưa kiêu được phút nào.
Vân Nguyệt mang canh để lên bàn, khi nãy suy đi tính lại nàng lần đầu đến cũng không thể đi tay không, nhớ lại công thức nấu khi trước không biết có ổn không.
“Vị canh thật lạ, nàng làm?”
Vương gia nếm thử mùi vị không hề tệ mà còn lạ miệng, thuận tiện hỏi vậy mà lại trúng.
“Ừm, không ngon sao?”
Vân Nguyệt nhìn người trước mắt chờ đợi, chẳng lẽ nàng nấu sai bước nào rồi.
“Ha, không rất ngon… Chắc không phải nàng chỉ đến đây đưa canh?”
“Ờ… um Vương gia chuyện này liên quan đến Lương phi…”
Cả ngày trời suy ngẫm, cuối cùng Vân Nguyệt cũng không chờ được mà nóng lòng đến quân trại của Vương gia.
“Lương phi? Hình như là thiếp,… nhưng ta không có chuyện gì với nàng ta cả…ta…”
Nhìn bộ dáng này để các quân lính thấy sẽ thành dạng gì, Vân Nguyệt nén cười, nàng có hỏi gì đâu, lại còn hình như, tên này có phải còn không biết ai là thiếp của mình.
“Hình như? Vương gia, không lẽ chàng còn không biết tên thê thiếp của mình?”
“Ta… mấy người đó đều là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu… ta trước đây chỉ quanh quẩn ở quân trai và…Hiên phi… Nhưng không phải bây giờ ta chỉ ở chỗ nàng sao…”
Thượng Vân Nguyệt tỏ vẻ cau mày, Vương Tử Dực vội vàng nói, lúc này nàng mới phì cười.
Tử Dực đen mặt, không ngờ hắn cũng có ngày bị nữ nhân trêu chọc, nhưng mà hắn lại thấy vui vì ít ra nàng đã không còn xa cách nữa.
“Nàng, nàng chọc ta.”
“Được rồi, ta là có chuyện nói với chàng.
Lương phi muốn chàng hưu nàng ta… chuyện này ta cũng không biết phải làm như nào…”
Nhìn vẻ mặt khó xử của Vân Nguyệt, hắn có chút vui lại có chút bực, kéo nàng ngồi vào lòng.
Vân Nguyệt thoáng giật mình muốn đứng lên,
“Ngồi im.
Nàng vì chuyện này mà suy nghĩ qua nay… ta tự biết cách xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến nàng.
Lần sau nàng phải nói với ta.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, hiếm lắm nàng mới đến đây, ta dẫn nàng ra ngoài.”
Thượng Vân Nguyệt không lo ảnh hưởng đến mình, nàng chỉ sợ người khác sẽ nghĩ quân vương mê đắm nữ sắc không màng chuyện chính sự.
Dù sao Lương phi cũng là con gái của Lương Ngự Sử.
“Tham kiến Quân chủ, Vương phi.”
Vương Tử Dực đưa nàng xem nơi quân lính tập luyện, từng tiếng chào cung kính vang lên.
Nhìn thấy nơi bắn cung, vẻ mặt nàng liền thích thú, dù biết nàng đã khác trước nhưng Tử Dực vẫn là chưa tiếp nhận nhanh đến thế.
“Thích?”
Theo phản ứng liền gật đầu, đến khi nhớ ra thân phận nàng chỉ là nữ nhân yếu mềm liền lắc đầu.
Tử Dực bật cười với cái đầu lúc lắc lúc gật, nhìn nụ cười không những Vân Nguyệt ngơ ngác mà các quân lính xung quanh đó cũng kinh ngạc.
Quân chủ biết cười.
“Hm, để ta dạy nàng.”
Nhận ra điều lạ, Vương gia điều chỉnh giọng, mọi người biết ý tản đi chỗ khác, Tử Dực cầm cung lên đặt mũi tên vào, một đường chuẩn xác đến giữa vòng tròn đỏ.
Vân Nguyệt háo hức nhưng khi Tử Dực quay lại nàng liền trở lại dáng vẻ ban nãy, nhìn cung ở trước mắt, nàng cầm lên, một bộ học theo hắn khi nãy, kết quả chệch đích không trúng hồng tâm mà ra bên cạnh một đoạn.
“Có thiên phú, mới đầu như vậy là rất tốt.”
Vương Tử Dực không tiếc lời, sau cùng hắn vòng ra sau nàng, hai tay nắm lấy hai tay nàng, tư thế này khiến cơ thể cả hai sát lại.
Từng câu chữ như thổi hơi vào tai nàng, gương mặt chợt ửng hồng, dưới ảnh nắng càng thêm chói mắt.
“….Nàng phải tập trung không được dao động, cung tay phải nhắm mắt trái, mở mắt phải; cung tay trái nhắm mắt phải mở mắt trái…Cuối cùng thả nhẹ tay…”
Phập
Hai mắt nàng sáng rực, vậy mà trúng đích rồi, nhìn vẻ mặt vui vẻ hắn cũng khẽ nhếch môi.
Bắn một hồi cũng quá trưa, hắn không lên tiếng thì nàng vẫn mải mê với những cung tên, khiến ai đó hối hận vì cho nàng thử.
“Muộn rồi, bữa nay nàng ở lại quân trại dùng nhé.”
“Được.”
Vân Nguyệt suy xét rồi gật đầu, nàng vẫn muốn ở đây khám phá nữa nha, dù gì cũng mang tiếng đến đây rồi.
“Trong quân trại bọn ta chỉ có như vậy, mong nàng không chê.”
Một tay gắp thức ăn cho nàng, một bên phân bua, chỉ sợ nàng chê cười lần sau không đến.
“Vương gia, chàng nói thế ai nghe được lại nói ta kén chọn.”
Gì chứ, chỉ có thế, một bàn thức ăn mĩ vị này còn bảo nàng chê không khéo nàng thành vị Vương phi khó tính nhất thế gian.
Cứ như thế, Vân Nguyệt ở lại quân trại chơi đùa cả ngày trời, đến khi nàng ngủ quên mất mà không biết, Tử Dực lắc đầu bế nàng vào phòng hắn.
Xem ra đêm nay phải ở lại Điện Thiên Địch rồi.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé.