Cố Nguyệt Vương


Bên ngoài ồn ào đã đánh thức hai người đang ngủ ngon lành trong kia, Vân Nguyệt nhíu mày, đập vào mắt nàng là lồng ngực cùng mùi đàn hương.

Nàng không ngờ mình thế mà ôm hắn ngủ ngon lành.

Đang lúng túng thì tiếng A Ly vang lên.
“Tiểu thư, nhị tiểu thư muốn gặp người.”
Bên ngoài A Ly rụt rè.

Lo sợ khi không có động tĩnh, hôm qua là đêm đầu tiên Vương gia ở lại đây, A Ly không muốn chỉ vì chuyện này mà Vương gia nổi giận rồi chút lên tiểu thư nàng.

Chỉ là nhị tiểu thư kia quá kiên trì đi, theo nàng vào tận trong phủ luôn rồi.
Thượng Vân Nguyệt ngồi dậy, liếc nhìn gương mặt cương nghị không hiểu sao tim nàng đập hơi nhanh, không nghĩ nhiều nhanh chóng khoác áo choàng vào rồi lên tiếng.
“Ta biết rồi, bảo nhị tiểu thư chờ ta ở phòng trà.”
Vương Tử Dực thực chất đã tỉnh trước khi A Ly gọi, lần đầu nhìn người là Vương phi ở khoảng cách gần như này, chợt nhận ra nàng thật đẹp, nét đẹp nhẹ nhàng tự nhiên, cặp mày liễu đôi khi lại nhíu, sống mũi cao.

Nhìn đến cánh môi thi thoảng mở, không biết ma xui đang định cúi xuống thì A Ly gọi.


Vương gia bèn giả vờ ngủ, vậy mà Vương phi chỉ liếc một cái liền bỏ qua, không nhẽ nhan sắc này tụt hạng rồi.
Cả buổi hôm đó, sau khi rời khỏi phủ Vương phi, Vương Tử Dực cứ ngẩn người khiến các thuộc hạ thắc mắc, sợ hãi.

Tạ Lâm đột nhiên nhận được câu hỏi mà suýt ngã ngửa.
“Vẻ ngoài của ta không đủ thu hút người khác ư?”
“Thưa Vương gia, ngài rất anh tuấn, ngoại hình hoàn mĩ, xuất chúng ạ.”
“Thế ư, vậy… sao nàng lại….”
Vương Tử Dực nghe vậy gật gù, nhìn Vương gia cứ lẩm bẩm mà mọi người sợ toát mồ hôi.

Không phải qua một đêm ở Nguyệt Vân Cung, Vương gia của họ bị làm sao rồi đấy chứ.
Tin tức Vương gia đến phủ Vương phi đã lan đến hết các phủ tì thiếp, bọn họ từ ngạc nhiên đến sợ hãi, lo lắng rồi ghen tị, căm giận.

Nhất là Hiên phi, nàng ta trước giờ đều được mọi người biết là tì thiếp được sủng ái nhất.

Nhưng ngoài nàng ta, không ai biết Vương gia chỉ đến đọc sách rồi ngủ luôn trong thư phòng chứ không phải như đồn đại.

Vậy mà nàng ta nghiễm nhiên công nhận đấy là sự thật, Vương Tử Dực cũng không để ý, dù sao cũng không ảnh hưởng, thế nhưng có lẽ từ giờ nàng ta nên lo có khi vẫn kịp.
“Vương phi, muội hôm nay mạo phạm đến đây, trước là để xin lỗi vì trước đây đã quá phận với người.

Vương phi nhận một lạy thay cho lời xin lỗi này.”
Thượng Khả Hân cúi xuống hành lễ rồi lạy thay cho lời xin lỗi chân thành.

Thượng Vân Nguyệt lúc đầu còn thắc mắc không hiểu nàng ta muốn gặp là có chuyện gì.

Một màn vừa rồi khiến nàng thật bất ngờ, A Ly đi theo cũng ngạc nhiên không kém.

Một con người luôn tự cao, không coi ai ra gì nay lại chấp nhận quỳ gối trước người mình ghét chỉ để xin tha thứ.
“Ngươi đứng lên đi, ta không dám nhận đâu.”
Thượng Vân Nguyệt ngồi trên ghế, nhàn nhạt hướng người đang quỳ kia lên tiếng.
“Trừ phi Vương phi chịu tha thứ, nếu không muội sẽ không đứng.”

Vân Nguyệt nhíu mày, người này thật cứng đầu, giống như… Nàng đảo mắt rồi đứng lên phất tay rời đi.
“Vậy ngươi cứ quỳ ở đó, A Ly chúng ta đi.”
Nhìn người rời đi, nhưng trong mắt Khả Hân lại không có tia bất mãn, ngược lại nhìn kĩ sẽ có chút vui mừng nhưng nhanh chóng biến mất.
Đến khi cả hai chuẩn bị dùng bữa trưa, Vân Nguyệt mới hỏi lại.

“Nhị tiểu thư về chưa?”
“Thưa tiểu thư, Nhị tiểu thư vẫn… vẫn quỳ ở đó.”
A Ly ngập ngừng nói, cô bé lo sợ Phu nhân biết chuyện sẽ trách phạt tiểu thư, nhưng có lẽ là lo xa rồi.

Đôi mắt đen tròn loé lên tia giảo hoạt, Vân Nguyệt một đường tiến về phòng trà.
“Em canh ngoài này, không có lệnh của ta, không ai được vào.”
Nói rồi Vân Nguyệt bước vào, nhìn thấy con người cứng cổ vẫn quỳ dưới đó, nàng khẽ hắng giọng.
“Nhị tiểu thư thật là cứng đầu.”
“Vương phi,… muội chỉ muốn người tha thứ…”
Nghe tiếng động, Thượng Khả Hân đang đau chân vì quỳ lâu quay lại, nhìn thấy người đến liền nhanh chóng nói.
“Thôi được rồi, ngươi cứ về trước đi, coi như chuyện lúc trước bỏ qua.”
Thượng Vân Nguyệt khẽ suy nghĩ rồi đáp lại ánh mắt mong chờ.

Có lẽ lúc này chưa nên đưa ra quyết định, Khả Hân nghe vậy liền vui mừng, đang muốn đứng lên nhưng quỳ quá lâu mà suýt thì ngã may mà Vân Nguyệt nhanh tay đỡ được.
“Cảm ơn Vương phi.”
“Không sao, A Ly, cho người đưa nhị tiểu thư về phủ.”
Vân Nguyệt gọi vọng ra ngoài, A Ly vội mở cửa liền nghe được nhiệm vụ.


Thượng Khả Nguyệt để người hầu dìu ra, ánh mắt có chút buồn khi cả hai xưng hô xa lạ.

Thượng Vân Nguyệt rõ nhìn thấy nhưng nàng làm như không thấy gì.
Cả ngày trôi qua coi như bình yên, cơ thể nàng cũng đã lấy lại được sức lực nhưng phải rèn luyện mới trở lại như trước.

Tình cờ chiều nay đi dạo, nàng phát hiện phía sau phủ là một rừng trúc rất hợp cho việc luyện tập.
Thượng Vân Nguyệt sau khi về phòng liền để A Ly canh cửa, không được cho ai vào, nàng trèo qua cửa sổ men theo lối sau ra khu rừng.

Bộ y phục quá rườm rà, Vân Nguyệt tháo đai mà buộc nó lên.
Sau một hồi luyện, thầm than cơ thể này thật yếu, nhưng nàng cứ cảm thấy bên trong mình có gì đó rất lạ mà không biết lạ ở đâu.

Cảm thấy sắp đến giờ, Vân Nguyệt lại trèo về, đúng lúc Vương Tử Dực đến, mọi lần hắn vẫn đến giờ này hơn nữa lúc sáng trước khi đi hắn ta có thông báo tối đến.

Nàng không phải mong chờ mà về, chỉ sợ hắn ta phát hiện sinh nghi giết nàng thì toi.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận