Cố Nguyệt Vương


“Minh Minh nói đúng, người mà ta nói đến là… Thái Hoàng nước Tần.”
Mắt tròn mắt dẹt mà nhìn nhau như không tin lời nói này, chính Hoàng Minh Viễn chỉ vừa mới phát hiện ra.
“… Khi ngoại Tôn của con thất thủ, ông ấy đã phong bế linh lực nguy hại đó nhưng nó chỉ được một thời gian… Dù ta có cố gắng mức nào cũng không lại, may thay đệ tử ông ấy tâm đắc nhất lại quay về kịp thời.
Nhưng chỉ được một thời gian người đó liền biến mất tăm cho đến tận giờ, ta cũng chỉ biết người đó cũng đứng đầu một nước…”
Ông thở dài, khi ấy chỉ chú tâm vào việc ngăn chặn thứ đáng sợ kia nên ông không quá tò mò về thân phận, là người của nhạc phụ tất nhiên ông không nghi ngờ.

Do một lần vô tình nhìn thấy tấm huy hiệu có chữ Tần, ông đã đoán chừng thân phận giống mình.
Đây cũng là lý do tại sao nước Biệt Vĩ cách biệt lại chỉ giao du qua lại với mỗi Thiên Châu, bởi ông đang tìm người này.

Đã rất nhiều lần ông muốn đến, nhưng bệnh tình Bảo Quyên lúc ấy lại trở nặng, sau cùng ông đành thôi.

Nhưng chính ông không biết, bà ấy là cố tình để ngăn cản ông đi vào nguy hiểm.


Lần này ông rời cung bí mật, vừa để gặp công chúa của mình vừa để thám thính chuyện này.
“Như vậy sao người có thể khẳng định…”
“Bởi ông ấy mang linh lực băng khí, mà con cũng biết… truyền linh lực cho đời sau rất khó…”
Minh Bảo nghe được mới vỡ lẽ, chỉ nhìn hắn với muội muội là rõ, cả hai đều là thân thích, nhưng chỉ muội muội là được chọn làm truyền nhân của Hoả lực.

Cho nên, Vương Tử Dực có thể là con của người đó.
“Phụ hoàng, ông ấy biến mất vào thời điểm nào?”
Đột nhiên Vân Nguyệt hỏi câu không liên quan, nhưng Minh Viễn vẫn trả lời nàng, nhắc đến lại khiến ông bận lòng, đây là lý do làm ông không thể ở bên khi nàng ra đời.
“Là lúc con ra đời.”
Nàng đã nghĩ đến nhưng lúc nhận được lại hoảng hốt, chuyện phụ hoàng của Vương Tử Dực mất nàng cũng rất rõ, nếu vào thời gian đó thì…
“Minh Minh, có thể dẫn ta đi gặp…”
Hoàng Minh Viễn ngập ngừng, vì ông biết rõ giữa hai người có khúc mắc, nhận lại lắc đầu cũng không quá bất ngờ.
“Xin lỗi người, con cũng không biết hiện tại Vương gia ở đâu…”
Sau hôm đó, Vương Tử Dực không có đến nữa, nàng không biết hắn đã về hay vẫn ngoài đó.
“Tỷ tỷ, chúng ta có thể đến Điện Thiên Định mà.”
Dạ Thu nhanh nhảu nói, suy nghĩ đôi chút, nàng khẽ gật đầu.
“Tiểu thư….

để thuộc hạ đến đó trước, mọi người đi xa cũng mệt rồi.”
Bất chợt A Tứ lên tiếng, Vân Nguyệt nghĩ cũng đúng, nàng gật đầu phất tay cho A Tứ đi.

A Ly nghĩ gì đó mà cũng xin đi theo.
Trong gian phòng ngập tràn sách, các tài liệu ký sử, đây là nơi trước đây Vương Tử Dực dùng để làm việc, nhưng sau khi thấy Vương phi thích thú nên đã chuyển thành phòng sách cho nàng.

“Phụ hoàng, ca ca… hai người biết gì về Thái Hoàng không?”
“Hm,… huynh thì không rõ vì lúc huynh thay phụ thân thì là Hoàng Thượng bây giờ, có điều họ đều nói ông ấy là người thương dân, chung tình giống phụ thân vậy.”
“Đúng thế… trước đây dù không tiếp xúc nhiều, nhưng mỗi lần nhắc đến, ánh mắt ông ấy dịu lại đầy nhu tình…”
Hoàng Minh Viễn cũng gật đầu đồng tình, cùng là đàn ông chỉ cần qua ánh mắt có thể cảm nhận được tình cảm của họ với người con gái khác.
“Nhưng con nghe được… khi nhị hoàng tử mới lên năm, ông ấy mang đứa bé ở đâu về và nói là con của mình… điều kì lạ là Hoàng Hậu khi ấy không hề phản đối hay tỏ thái độ…”
Chuyện này nàng vẫn thắc mắc nhưng không dám hỏi thẳng Thái Hậu, sợ lại gợi lên chuyện đau buồn.
“Ý muội nói là Tam Vương gia?”
Hoàng Minh Bảo ngờ ngợ ra điều gì sau cùng giật bắn mình lên.

Vân Nguyệt cùng Minh Viễn khó hiểu trước thái độ của hắn.
“Lúc trước con tìm được muội là nhờ ánh sáng khi muội thăng cấp, nhưng nó lại ở phía Tây.

Mà nơi này chỉ có cung của muội và phủ Tam Vương gia…
Sở Minh đột nhập cung của muội còn con phụ trách Tam Vương gia, mới đầu con chỉ thấy hắn là tên đào hoa ăn chơi vô lại, tuy nhiên khi vào thư phòng… Trong lúc lục tìm, con phát hiện ra tờ giấy…”
Hoàng Minh Bảo chậm rãi nói, vừa xem phản ứng của mọi người, Vân Nguyệt thì biết trước, chỉ có Minh Viễn trợn mắt, ông không ngờ thằng con mình lại tìm thấy muội nó bằng cách này.
Rồi hắn lấy hai tờ giấy vẽ lại những gì thấy được, Vân Nguyệt nhìn thấy mà kinh sợ, người này nàng không tiếp xúc mấy, chỉ có yến tiệc lễ hội chào hỏi qua lại, ai ngờ bên ngoài hoa hoa công tử lại là kẻ lòng dạ rắn độc như thế.


Bởi vậy mới nói, nhìn như vậy hoá ra không phải vậy.
Một tờ trên đó ghi từng tên người một trong hoàng thất, người bị hai gạch là Thái Hoàng, lần lượt tiếp theo là Hoàng Thượng, Vương gia và Thái Hậu mỗi người đều một gạch… Bên dưới còn có các phi tần thê thiếp…
Một tờ ghi những tên lạ hoắc, Đường Cẩn Mai, Lý Nhã Tịnh… đây là những ai mà cũng bị gạch chéo… Hoàng Minh Viễn nhìn tên đầu rất quen tai nhưng ông không nhớ được là ở đâu.
Không lẽ cái chết Thái Hoàng có liên quan đến Tam Vương, nhưng tại sao còn Hoàng Hậu thì lại để trống…
“Khi con nhìn thấy cũng định nói lại với người, nhưng vì tìm được muội muội lại có nhiều chuyện xảy ra nên con quên mất…”
“Như vậy họ đang gặp nguy hiểm…”
Vân Nguyệt hốt hoảng đứng dậy nhưng bị Minh Viễn kéo lại.
“Con định đi đâu,… chúng ta chưa biết được họ muốn làm gì, nếu manh động lúc này không phải là cách…”
Hoàng Minh Bảo vừa hơ tờ giấy khi nãy vừa gật đầu đồng tình, Vân Nguyệt đành ngồi xuống, lòng nàng nóng như lửa.

Sau một hồi bàn bạc, cả ba đi ra ngoài coi như chưa có chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận