Cố Nhân Chuyện

“Trịnh Tả nhìn gì đấy” Phạm Gia nhận ra Trịnh Tả có gì bất ngờ liền hỏi.

Phạm Gia trong lòng cũng rất sợ hãi, ma ai mà không sợ cho được, đương nhiên là lời này hắn không dám nói ra, bởi vì nhà hắn trừ ma, con nhà nòi mà la rằng “ta đây rất sợ ma” thì nhục nhã bao nhiêu.

Đừng bảo hắn có cảm thấy nhục nhã bao nhiêu, nếu việc đó xảy ra, đừng nói nhục nhã không biết mạng còn trong tay không đây, cha mẹ hắn không giết hắn cũng không chắc, hắn sợ Trịnh Tả thấy một con ma nào đó, còn vì sao hắn sợ Trịnh Tả thấy một con ma, việc này hoàn toàn là không liên quan hắn, người nào mà nói không liên quan hắn, hắn chắc chắn sẽ cho ngươi một bãi nước bọt, “ta phi, ta phi chết ngươi, Trịnh Tả thấy ma thì ma có ở đây, ta sẽ sợ ma”.

Trịnh Tả lắc đầu, không thèm trả lời Phạm Gia, hắn rất sợ cái miệng bép nhép của tên này.

Ngẩn người nhìn Đoàn Kiều khuất mất trong tầm mắt, chợt nhìn trời đã càng lúc càng tối, các ngọn đèn lấp ló trong đêm thật mờ ảo.

Đã 8 giờ tối.

Trịnh Tả liền nói:”thời gian này là gần xác định với lúc Đào Tứ biến mất, Đào Tứ có thể ở lại lớp học trước thời gian 8 giờ tối, nhưng cổ nhân có câu “dư thừa còn đỡ hơn thiếu xót”, mọi người hiện tại trở về phòng học 10A5”.

Lớp trưởng nhìn đồng hồ:”mặc dù nghe có vẻ rất không hiểu, nhưng cũng có vẻ rất có đạo lí, mọi người cùng nhau trở lại”.

Hiện tại, ở trường có 4 người, Trịnh Tả, Phạm Gia, Nguyễn Quang, Nguyễn Đạt, trước khi tới đây, Phạm Gia nảy ra ý kiến nên đặt cho tổ đội mình một cái tên nào đó để kỷ niệm nhiệm vụ đầu tiên, một hồi tranh cãi, mọi người đều chốt lại ở cái tên “Bộ Tứ Siêu Đẳng”, còn tại sao siêu đẳng thì mặc kệ nó đi, hay là được, trích lời của Phạm Gia.

Hành lang không phải rất dài, tổ đội “Bộ Tứ Siêu Đẳng” đi không bao lâu đã tới cầu thang hướng xuống lầu dưới.

“Tạch tạch”

“Tạch tạch”

Trịnh Tả vừa bước được nửa đoạn cầu thang, chân còn chưa kịp hạ bước tiếp theo, ánh sáng từ đèn được gắn trên trần nhà cung cấp bỗng yếu ớt, ánh sáng đứt quãng, lúc tối lúc lại sáng, trong một quãng thời gian ánh sáng đứt quãng, chỉ khoảng chưa tới một cái chớp mắt.

Nguồn ánh sáng yếu ớt khiến mọi thứ chìm trong bóng tối giây lát, một bóng người gầy gò như có như không đứng ngay bậc hành lang lầu 2, tay người này nắm góc lang cang, khuôn mặt rất không rõ.

Người này, đứng đó mang lại cảm giác đã tồn tại rất lâu, đã đứng đợi tổ đội 4 người bọn họ trước khi tới đây.

“A” Phạm Gia giật mình nhảy dựng lên, tim không khỏi đứng hình:”có ma”.

“Đâu” Nguyễn Quang lên tiếng, hắn nhìn theo hướng Phạm Gia chỉ, nào có thấy ai.

“Anh bạn, chắc là ông ảo giác rồi” Nguyễn Đạt biểu lộ ta rất hiểu ngươi, không sao hài tử ngoan.

Trịnh Tả duy nhất không phản ứng, hắn tin tưởng Phạm Gia, hắn biết Phạm Gia có giác quan tâm linh không hề kém mình.

Ban nãy, hắn cũng có một cảm giác gì đó rất lạnh xương sống lướt ngang qua, sự cảm giác vô căn cứ này xuất hiện cùng lúc Phạm Gia hét toáng.

Trịnh Tả tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, tự động an mình, mình còn có 3 người bạn, nghe người trong nghề nói, ma rất kỵ số chẵn, chỉ cần không phải là những con số “1,3,5,7” đều không sao.

Trịnh Tả tay bấm bấm, âm thầm đếm.

“Một con gà”

“Hai con gà”

“Ba con gà”

“Bốn con gà”

“Chính là tổ đội Bộ Tứ Con Gà”.

Bạn học Trịnh Tả tiếp tục hít một hơi thật sâu, không hề quay đầu, giọng chắc chắn nói:”đừng lo, cho dù có ma thật, chúng ta cũng có bốn người, đừng lo lắng, đoàn kết sẽ chiến thắng, đoàn kết là sự vững mạnh, mục tiêu của chúng ta là tìm ra học sinh số 31, nó là con ma trùm, mấy con ở đây chỉ là tép riêu”.

Nguyễn Quang hai mắt tỏa sáng, Nguyễn Đạt ngơ ngác nhìn bóng lưng bạn học Trịnh Tả, bọn hắn như nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ kèm theo ngôi sao vàng sáng chói xuất hiện, đây là lý tưởng cách mạng Đảng cộng sản vĩ đại.

Phạm Gia lắc lắc đầu:”quyết không thể để bị ô nhiễm, không thể không thể”.

“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi lấp biển quyết tâm ắt làm nên” bạn học Trịnh Tả gầm nhẹ.

“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi lấp biển quyết tâm ắt làm nên” các bạn học đã bị tẩy não đằng sau, lớp trưởng Nguyễn Quang, lớp phó Nguyễn Đạt hô theo kèm theo lắc đầu điên cuồng Phạm Gia.

Trịnh Tả để tăng thêm sĩ khí vừa gây dựng của mọi người, không chần chờ bước nhanh xuống hành lang lầu 2.

Trịnh Tả nhận ra, sĩ khí đã đầy đủ, tới lúc thu gặt nhân tâm, liền hô:”tiếp tục hướng về phía trước”.

Bất quá sau đó, liền không có ai đáp lại.

Trịnh Tả thấy kỳ lạ, không lẽ bọn nó sợ quá phản ứng trôi chậm, đợi thêm 2 giây cũng không thấy có tiếng nói trả lời, thầm hô, không xong.

Con mắt không tự chủ xê dịch, Trịnh Tả nuốt một ngụm nước bọt, len lén nhìn lại phía sau.

Không một bóng người, phía sau hoàn toàn một mảnh vắng lặng đến rét người.

8 giờ 20, tổ đội 4 người chỉ còn 1.

Trịnh Tả đếm, lại là nó, con số một, con số kiêng kị.

“Cụp cụp”

“Cụp cụp”

Bỗng tất cả đèn trên hành lang tắt dọc theo chiều bắt đầu từ hướng hắn, kéo dài một mảnh tối mịch cho tới cuối hành lang bên kia.

“Một con gà”

“Hai con gà”

“Ba con gà”

“Bốn con gà”

Âm thanh từ phía trước hành lang truyền tới Trịnh Tả, nội dung âm thanh hoàn toàn là những lời Trịnh Tả vừa lầm bầm.

“Hi hi hi” tiếng cười trêu chọc vang lên, cảm giác như đang trêu đùa hành động của Trịnh Tả ban nãy.

……

8 giờ 20, hành lang lầu 3.

“Trịnh Tả, lớp trưởng, lớp phó, các ông ở đâu “ Phạm Gia tuyệt vọng hô hoán.

Cảm giác hắn lúc này hoàn toàn muốn tan vỡ, phát hiện mình bỗng dưng tách ra khỏi đoàn người khiến hắn vô pháp tưởng tượng được, có thứ gì đó đã tách bọn hắn khỏi nhau.

Nhìn phía hành lang một mảnh đen kịt, lúc này khác với Trịnh Tả vị trí của hắn đứng không phải là bên kia đầu hành lang, mà nằm ở giữ hành lang, xung quanh rất tối, chỉ có một bóng đèn duy trì ánh sáng tại chỗ hắn.

Hắn hô hấp gấp rút, đưa tay vào ngực lấy ra một mảnh giấy vàng, trên đó có vẽ một chữ ngệch ngoạc, có lẽ là chữ Trung Quốc, hắn lấy ra thêm một que diêm.

Mảnh giấy này là một tờ phù chú phát hiện xung quanh có linh hồn hay không, hắn nắm chặt tờ giấy, xoẹt một tiếng, mảnh giấy vàng được đốt cháy.

Nắm chặt mảnh giấy vàng, hắn cắn răng, cất bước về phía cuối hành lang, mục tiêu cầu thang hướng xuống lầu 2, bất chợt ngọn lửa ban đầu rất điềm đạm, phút chốc cháy mãnh liệt.

Phạm Gia thở gấp, cả người nhanh chóng áp sát vào tường, có linh hồn ở gần đây, lúc này hắn đã đi khỏi vị trí của ngọn đèn duy trì, chỉ còn nguồn ánh sáng duy nhất là mảnh giấy vàng, mảnh giấy vàng cháy quá mãnh liệt, báo hiệu nguy hiểm có gần, nếu mảnh giấy này cũng tắt theo nguồn sáng duy nhất cũng biến mất.

“Má nó, biết như thế nên đem theo điện thoại” Phạm Gia cắn răng,hai tay chuẩn bị lấy ra que diêm khác.

Nếu mảnh giấy vàng tắt đi, có thể dùng que diêm thắp sáng một ít.

Mảnh giấy vàng không bao lâu liền cùm cụp, hóa thành tro tàn bay theo gió, Phạm Gia quẹt que diêm, nguồn sáng nhỏ nhoi giữa hành lang tối đen.

Phạm Gia tay cầm que diêm bước chân nhanh chóng đi về phía cuối hành lang, chạy nhanh thì nguồn ánh sáng cũng sẽ tắt, giữa một nơi đáng sợ như thế này nếu không có ánh sáng duy trì thì sống cũng không bằng chết.

Một khuôn mặt tựa cười tựa không, từ bóng tối chợt ẩn ẩn hiện hiện phía sau Phạm Gia, khuôn mặt dựa trên vai hắn, thổi một hơi tắt đi ngọn lửa nhỏ nhoi của que diêm trên tay hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui