CỐ NHÂN! (by: An Viên)
Quý I: Nhân duyên tiền kiếm – nữ nhân ma cà rồng triều đại Thanh Đế Khang!
Chap 10
Tại Mộc Cầm Viên.
Kiều Nguyên đứng trên bức tường cao, làn tóc dài bay tự do trong gió với ánh mắt nâu lạnh nhìn về phía vườn hoa hồng khoe sắc ở Mộc Cầm Viên, nơi đây thật huyền bí.
Nàng mặc bộ y phục vải voan tông màu xanh đen bay là phà theo cơn gió thổi thoảng qua.
“Không ngờ trong chốn hoàng cung Liêu Thành này lại có nơi cho hoa khoe sắc như vậy.
Không biết An Y Hỉ công chúa kêu mình tới đây làm gì, sao không thấy bóng dáng ai cả?” Kiều Nguyên thắc mắc, ánh mắt quan sát xung quanh đây rồi nhanh chóng đáp xuống đất, đi lòng vòng xem thử.
Bất chợt có vài cái bóng lướt qua, Kiều Nguyên có cảm giác dường như có kẻ theo dõi mình đang ở rất gần đây.
“Vụt”
Nàng chụp lấy mũi tên lửa trong tay lao về phía mình, nhờ phản ứng nhanh nhạy nên không bị đâm trúng, nàng vứt mũi tên đó đi.
Bất giác nàng quay phắt người với vẻ mặt có hoảng hốt nhưng chóng trở về bình thường, đôi đồng tử giãn rộng nhìn Y Hỉ.
Y Hỉ có chút lúng túng và bối rối, mỉm cười gượng gạo, đưa mắt nhìn ngó tứ phía rồi nhẹ nhàng nói: “Tỷ tới rồi sao? Thật vui khi tỷ đã đồng ý tới đây.
Mà hình như có chuyện gì xảy ra sao, nhìn sắc mặt của tỷ có chút hoang mang thế?”
Kiều Nguyên không ngần ngại gì đáp lại: “Không có gì đâu thưa công chúa.
Chỉ là nơi này có vẻ hơi u tối thôi! Mà công chúa muốn tiểu nữ tới đây làm gì vậy?”
Ánh mắt nàng nhìn cử chỉ hành động của Y Hỉ như thám thính biểu cảm gì đó bất thường từ nàng ta.
Y Hỉ nở nụ cười thật tươi với ánh mắt hớn hở nhìn kiều Nguyên, lấy trong tay áo ra chiếc mặt nạ khuyết màu xám khói đưa cho Kiều Nguyên nhẹ giọng nói:
“Hôm nay là sinh thần của hoàng tử Tử Tây, ta muốn có một món quà bất quà dành cho hoàng huynh nên ta muốn tỷ hãy múa điệu múa kiếm đánh trận thể hiện khí thế oai phong của nữ tướng ma cà rồng Huyền Trân vương.
Ta nghĩ tỷ chắc biết điệu múa này phải không?”
Kiều Nguyên nhíu mày có chút thắc mắc hỏi: “Tại sao phải thể hiện nữ tướng Huyền Trân vương? Nếu sinh thần phải có ban tặng những thứ khích lệ tinh thần, đây chẳng phải thể hiện sự bi thương khi nữ tướng này đã bại trận trong trận đánh bọn thợ săn loài người sao?”
Y Hỉ chợt bật cười khi nghe Kiều Nguyên nói, nàng ta đặt mặt nạ vào tay nàng đáp lại: “Vì đây là mối tình lương duyên của Tử Tây hoàng tử, nên ta chỉ muốn làm gợi nhớ lại nữ nhân cho huynh ấy xem thôi.
Ta tin tỷ sẽ thể hiện được! Tỷ hãy đeo mặt nạ này vào đi, chắc không ai nhận ra tỷ đâu! Được rồi mau vào trong điện thôi.”
Nói rồi, Y Hỉ vẫn giữ nụ cười bình thản trên môi đi vào trước nhưng nhanh chóng chuyển sang nụ cười nhếch môi đầy xảo quyệt, cùng với ánh liếc nhìn đầy thâm hiểm.
Kiều Nguyên không biết ý định Y Hỉ là gì, mặc kệ cứ làm theo để xem như thế nào.
Nàng nhìn mặt nạ rồi đeo vào, thể hiện nét ma mị khó đoán đằng sau cảm xúc của khuôn mặt đó, không chần chừ gì nữa nàng vội đi vào trong.
Và không biết rằng, thanh gươm bạc định hạ thủ nàng của Y Hỉ nằm ở trong bụi hoa hồng, khi chưa kịp ra tay.
Vừa bước vào trong điện, Kiều Nguyên vô cùng ngạc nhiên khi thấy sự có mặt của Từ Nhã hoàng hậu, Cổ Lạc và Tử Tây hoàng tử, còn có thái tử Cổ Thiên Dương ở đây.
Họ đang ngồi trong một bàn tiệc uống rượu huyết, ăn những món thịt tươi sống quý hiếm rất vui vẻ, riêng Thiên Dương thì ngồi như một bức tượng dường như không có chút hứng thú gì.
Tiếng nhạc hòa tấu từ đoàn nhạc hoàng cung.
Thiên Dương chợt vô tình nhìn thấy nàng đang đứng e thẹn sau cột đình, nét mặt chàng có chút ngạc nhiên thầm nói: “Đây chẳng phải Kiều Nguyên sao? Nàng ta tới đây làm gì vậy? Sao phải đeo mặt nạ chứ?”
Y Hỉ đi tới, nhún nhẹ xuống hành lễ một cách thùy mị cùng với nụ duyên dáng đáp: “Bái kiến hoàng hậu nương nương, đại ca, nhị ca, tam ca và tứ thái tử.”
“Công chúa Y Hỉ tới rồi sao, mau ngồi vào cùng mọi người đi!” Tử Tây nhìn nàng lên tiếng.
“Hôm nay sinh thần của đại huynh nên muội đã chuẩn bị cho huynh một món quà, mong huynh sẽ thích.” Y Hỉ nói giọng đều đều, tỏ lòng thành kính, đưa mắt nhìn sang Kiều Nguyên như muốn nhắc nàng bắt đầu, rồi đi tới chỗ ngồi bên cạnh Thiên Dương, khẽ đưa ly rượu huyết về phía chàng làm chàng hơi ngạc nhiên rồi nhận lấy uống vài ngụm nhưng không nhìn Y Hỉ chỉ đưa mắt nhìn Kiểu Nguyên với vẻ gì đó tò mò.
Kiều Nguyên khẽ nhẹ bước lên đứng chính diện trong sự ngạc nhiên của những người có mặt ở đây.
“Nữ nhân đó là ai vậy? Nhìn có vẻ là một mỹ nhân xinh đẹp đây.” Tử Tây lên tiếng, ánh mắt có chút thú vị về nữ nhân này.
Tiếng nhạc hòa tấu bắt đầu vang lên âm vang khắp gian phòng, Kiều Nguyên cảm nhận điệu nhạc di chuyển khua tay múa kiếm một cách uyển chuyển, từng cử chỉ động tác đều gây sự chú ý của mọi người.
“Đại huynh có liên tưởng tới nữ tướng Huyền Trân vương không?” Y Hỉ nhìn Tử Tây hỏi.
“Đây là điệu múa trận sao? Rất có phong thái khoáng đại của nữ tướng Huyền Trân mà ta ái mộ.
Cám ơn muội đã tặng cho ta món quà ý nghĩa này.” Tử Tây đáp lại.
Cứ thế Kiều Nguyên thể hiện khả năng múa thiên bẩm của mình, cố gắng thể hiện hết khí chất của một nữ tướng mà nàng đã từng đọc qua.
Bất giác, nàng lại bắt gặp ánh mắt của thái tử đang nhìn mình, nàng khẽ mỉm cười rồi cầm kiếm xoay nhiều vòng làm cho ta váy xòe ra thật lộng lẫy.
Nàng khẽ dâng điệu nhảy lên, chỉa thẳng kiếm lên quả cầu, những bông hoa giấy màu đỏ tung ra thật nhiều khiến cho không gian trở nên hảo huyền, khiến ai nấy đều cảm thấy lóa mắt.
Nhưng bất ngờ, Kiều Nguyên chợt dừng lại động tác mà lia thanh kiếm trên tay thẳng tới chỗ Thiên Dương khiến ai nấy đều đơ ra nhìn.
Thiên Dương không một chút phản kháng gì vẫn ngồi yên bình thản nhìn mũi kiếm đó đang lao về phía mình, với nét mặt lạnh tanh cùng ánh mắt không mấy cảm xúc gì.
Du Thần định vung kiếm ra đỡ nhưng Thiên Dương cản lại.
“Xẹt”
Lưỡi kiếm sượt qua mặt Thiên Dương một đường đâm xuyên tên thái giám ma cà rồng phía sau, hắn ngã phịch xuống phun máu khi có ý định hạ sát thái tử.
Một giọt máu chảy rỉ dài xuống bờ má, chàng khẽ lấy tay quệt đi.
Hoàng hậu Từ Nhã thấy vậy vội đứng dậy gằn giọng ra lệnh cho quân lính vào: “Quân lính đâu, mau bắt lấy ả ta… Ả ta có ý định giết chết thái tử.”
Tử Tây, Cổ Lạc cùng với công chúa Y Hỉ đều nhìn nhau với ánh mắt có chút lo lắng nhưng sau đó trở về bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong khi Kiều Nguyên thì vô cùng hoang mang khi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, cô tháo phăng cái mặt nạ ra ném đi, ánh mắt có chút mất bình tĩnh nhìn bọn quân lính bao vây xung quanh, chỉa kiếm về phía mình.
“Du Thần mau tới giúp Kiều Nguyên đi, ta cần phải tại đây.” Thiên Dương ra lệnh với giọng dứt khoát, ánh mắt cực kì nghiêm túc.
Du Thần khẽ gật đầu đáp rồi nói: “Tuân lệnh!”
Ngay lập tức Du Thần bay nhanh tới giúp Kiều Nguyên ra tay hết với bọn lính quân cẩm vệ.
Thiên Dương đứng dậy nhếch môi cười nhạt rồi nhanh chóng tắt đi, gân cổ nói lớn:
“Còn không mau lộ diện ra hết đây cho ta!”
Bất ngờ một tên sát thủ từ trên trần nhà lao thẳng kiếm thẳng xuống dưới chỗ Thiên Dương, nhưng nhờ sự phản xạ nhạy bén hắn đã bị chàng vung kiếm chém một nhát gục ngã.
Rồi lại thêm một tên sát thủ từ dưới đáy hồ nước ngoi lên tấn công chàng nhưng cũng bị chàng đâm một nhát xuyên người, phụt máu la liệt.
Thiên Dương chĩa kiếm kề vào cổ nhị hoàng tử Tru Kì, khiến chàng ta như ngơ người trợn mắt ngạc nhiên nhìn Thiên Dương.
Hoàng hậu, hai vị đại hoàng tử và tam hoàng tử cùng Y Hỉ như đứng hình ngỡ ngàng.
Tru Kì nhìn Thiên Dương lắp bắp nói: “Đệ… Đệ làm gì vậy? Sao lại chĩa kiếm vào ta?”
Nét mặt Thiên Dương vô cùng lạnh tanh với ánh mắt nhìn Tru Kì như sự vô cực, trầm giọng chua chát đáp: “Nhị ca, xem ra số mệnh của huynh chính là vất vả để tranh đấu mà không có kết quả gì.
Mọi chuyện nên kết thúc tại đây!”
Tru Kì chợt cười phá lên, mở căng mắt nhìn Thiên Dương với vẻ khinh bỉ gầm giọng nói: “Ngươi… Sẽ định làm gì ta đây? Giết ta thì ngươi sẽ bị quy vào tội giết hại huynh đệ của mình thôi.”
“Còn huynh thì dàn xếp lợi dụng cho người giết ta thì không bị quy vào tội giết huynh đệ mình chắc?...!Chung quy lại thì, cả ba huynh, hoàng hậu đều muốn hại ta ngay tại đây.” Thiên Dương điềm tĩnh nói, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Câu nói của chàng khiến đại Tử Tây và Cổ lạc, hoàng hậu Từ Nhã bất ngờ nhưng chẳng phản ứng gì.
Tử Tây đứng dậy hất nhẹ tay cầm kiếm của Thiên Dương ra lên tiếng: “Tại sao đệ lại nghĩ vậy? Ta vẫn luôn ủng hộ đệ đấy thôi, việc đệ làm thái tử và sau này lên ngôi là do ý trời định sẵn rồi.
Ta và các huynh đệ ở đây nào dám.”
Thiên Dương khẽ vụt ra tiếng thở dài cùng với nụ cười chất chứa sự cay đắng nói: “Nghe huynh nói sao thật nực cười.
Ủng hộ hay tranh dành?...!Định dùng thủ đoạn cho…”
“Phụt”
Bất chợt Tru Kì phụt máu ngã lăn xuống sàn vật vã đau đớn, trợn mắt lên nhìn về phía Thiên Dương.
Mọi người ai nấy đều đứng phắt dậy trố mắt nhìn Tru Kì.
Cổ Lạc thấy vậy vội tới nâng đầu đỡ Tru Kì với nét mặt lo lắng nói: “Nhị ca, huynh sao thế?”
“Huynh ấy bị trúng độc thủy ngân.
Đáng lẽ ra, ta mới là người bị trúng độc nhưng không… Ta đã biết trước và tráo đổi ly rượu đó… Hoàng hậu nương nương, có phải người và nhị ca đây đã phối hợp lập mưu kế với nhau đúng không?...!Đừng tưởng ta không biết! Du Thần, mau nói cho họ biết đi.” Thiên Dương lên giọng nói đầy uy lực, nét mặt chất chứa sự tức giận kìm nén trong trong lòng.
Du Thân nghe lệnh của thái tử ngay lập tức dừng tay sau khi xử lý hết bọn xác thủ này, thanh kiếm cầm trên tay dính máu tươi.
Du Thần đi tới nhìn thái tử khẽ gật nhẹ đầu rồi quay sang nhìn Từ Nhã hoàng hậu và hai vị hoàng tử nói:
“Nhị hoàng tử đã cấu kết với hoàng hậu nương nương đã lập lên mưu kế hạ thủ thái tử trong ngày sinh thần của đại hoàng tử.
Tới lúc đó, nhị hoàng tử sẽ sai người cho thủy ngân vào rượu huyết của thái tử, sau đó cho người cố tình muốn giết thái tử để tiểu thư Kiều Nguyên nhìn thấy phi kiếm tới chỗ thái tử, để đổ tội mưu sát thái tử cho nàng ta nhằm tru di cửu tộc Bách Thảo… vì gia tộc này có quyền lúc nhất ở Đế Nam.”
“Ngươi nói gì vậy? Ngươi…”
“Còn cho sát thủ phòng bị sẵn để tấn công ta, nhầm muốn giết chết ta vì ta là chống lưng mạnh nhất cho thái tử.
Nương nương lo sợ rằng, lỡ như nữ nhi của đô đốc đại nhân Bách Thảo Kiệt hay một số gia tộc khác, thì thái tử sẽ trở nên quyền lực mạnh nhất trong thành đô, dễ dàng yên vị khi lên ngôi.”
Du Thần nói giọng đầy dứt khoát cắt ngang lời của Từ Nhã hoàng hậu, khiến bà vô cùng phẫn nộ nhưng cứng họng không nói được gì.
Bầu không khí trong gian phòng này trở nên căng thẳng đậm mùi vị tanh của máu.
Ỷ Hi đứng đơ nãy giờ có chút lo sợ vội lẳng lặng lui đi nhân lúc mọi người không chú ý.
Còn Kiều Nguyên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, đột nhiên nàng lại có liên quan đến chuyện này.
Tử Tây cười trừ gượng gạo vội lên tiếng đáp nhanh phân bua cho mẫu hậu của mình: “Ngươi nói gì vậy tướng quân Du Thần? Mẫu hậu ta thì có liên quan gì đến chuyện này? Tất cả đều là kế hoạch của Tru Kì, bọn ta và mẫu hậu đều không biết gì cả.”
Du Thần nhếch môi cười, ánh mắt có chút khinh thường nhìn Tử Tây đáp: “Vậy những gì ta nghe ở tẩm cung khi vô tình nhìn thấy hoàng hậu nương nương với nhị hoàng tử… là giả dối sao?”
“Ngươi…? Đừng tưởng mình là tướng quân có gia tộc mình đứng phía sau muốn nói gì ta thì nói.
Dù sao ngươi có nói thì hoàng thượng sẽ không tin ngươi đâu, Du Thần!” Hoàng hậu Từ Nhã đáp lại với giọng cương quyết, nét mặt hiện rõ sự giận dữ.
“Hoàng hậu nương nương…”
Du Thần đang định nói thì Thiên Dương cản lại, chàng nhìn Du Thần khẽ lắc nhẹ đầu.
Du Thần hiểu như hiểu được nên thôi và lùi bước ra sau.
Thiên Dương cúi người nhặt cầm lấy ngọn nến đang cháy thả xuống người Tru Kì, bỗng chốc bốc cháy toàn thân và thành xác khô.
Điều đó làm Tử Tây, Cổ Lạc và Từ Nhã hoàng hậu giãn căng đôi đồng tử nhìn.
Nét mặt Thiên Dương ngay lúc này không một chút cảm xúc gì, ánh mắt nhìn thân thể Tru Kì bốc cháy cay đắng nói: “Đây là sự trừng phạt dành cho huynh ấy… nếu đại ca và tam ca, hoàng hậu còn như vậy nữa với ta, thì ta sẽ không để yên đâu.
Còn nữa, ta cấm các người đụng đến gia tộc Du Thiên Môn và thái hậu nương nương… Du Thần, mau đem xác của nhị hoàng tử đóng cọc rồi chôn đi.”
Dứt lời, Thiên Dương quay người đi lướt qua mặt họ, tới nắm tay Kiều Nguyên đưa đi khỏi đây.
Tử Tây lườm mắt nhìn Kiều Nguyên, khuôn mặt đó in hằn trong đầu.
…
Tại rừng hoa mận trắng.
Thiên Dương thả tay Kiều Nguyên ra đi tới ngồi dưới bờ hồ gần đó, ánh mắt nhìn đi đâu với vẻ đượm buồn tuy vẻ mặt nhìn thoáng qua có vẻ lạnh lùng.
Trong khoảng trời u tối này, Kiều Nguyên bắt gặp thấy giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt quá đổi lạnh giá đó.
“Thì ra cũng chỉ vì tranh giành ngôi vì quyền lực thôi.” Kiều Nguyên nghĩ thầm, khẽ đi lại gần ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đó.
“Vì muốn làm thái tử mà phải ra tay sát hại huynh đệ mình như vậy sao?...!Chỉ cần họ nói ta, thì ta sẽ cho họ thôi mà… Nhất thiết phải làm như thế sao?...” Thiên Dương nói giọng chua chát, chứa đựng sự đau khổ và đơn độc trong ánh mắt.
Kiều Nguyên chỉ mỉm cười, khẽ thở dài nhặt lấy một hòn đá ném xuống nước, nhẹ giọng nói: “Nếu sống trong cung thì cũng không tránh khỏi tranh giành quyền lực… Người là thái tử thì phải thể hiện sức mạnh của mình.
Thái tử là một trong những ma cà rồng mạnh nhất đấy thôi.
Dù sao cũng đa tạ thái tử đã cứu ta.”
Nghe Kiều Nguyên nói vậy Thiên Dương nghiêng đầu sang nhìn nàng với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc lạ.
“Hey ya, đã tới đây thì cùng nhau tản bộ tới lầu Phượng Ngọc thôi! Người có muốn đi cùng không?” Kiều Nguyên nở nụ cười rồi đứng dậy đi trước, vừa đi vừa đưa mắt ngắm nhìn những cánh hoa mận rơi.
Thiên Dương chống tay đứng dậy nhìn bóng dáng Kiều Nguyên đang đi dưới tán cây hoa mận, nàng chợt quay lại nhìn chàng nở nụ cười thật tươi làm trái tim chàng như thốt lên một giây.
Cả hai người đi tản bộ lòng vòng trong thành đô nhìn ngắm phong cảnh xung quanh đây.
Kiều Nguyên với Thiên Dương im lặng không một ai nói gì, cứ có cảm giác không được mấy tự nhiên, nên Thiên Dương đành lên tiếng hỏi:
“Ngươi đã học thuộc nữ tắc trong bộ sách Tôn Nữ hoàng hậu thiên kỳ chưa?”
Kiều Nguyên vội đáp nhanh: “Vẫn chưa! Còn vài ngày chắc học sẽ kịp thôi…
Coi bộ ngươi rất quyết tâm trở thành thái tử phi, thê tử của ta!” Thiên Dương nói giọng đùa, ánh mắt nhìn Kiều Nguyên do thám cảm xác biểu hiện của nàng ngay lúc này như thế nào.
Kiều Nguyên lúng túng nhưng nhanh chóng trở về bình thường đáp lời: “Thì ai cũng chẳng muốn được gì như thế, nhưng ta thì khó có thể trở thành lắm.
Vì còn nhiều tiểu thư xinh đẹp của các gia tộc khác đều hơn ta rất nhiều.”
“Ta thật sự không hiểu, các ngươi muốn trở thành thái tử phi chỉ vì cái danh và sau này nếu ta lên ngôi thì sẽ trở thành hoàng hậu… hay là vì quyền lực trong hậu cung nữa… Tới nơi rồi, mau vào thôi!” Thiên Dương nói thật với cảm xúc của mình rồi đi vào lầu Phượng Ngọc trước.
Kiều Nguyên bước chậm lại nhìn thái tử với ánh mắt chứa đựng một điều gì đó khi nghe chàng nói.
Nàng thầm nghĩ: “Đương nhiên ta cũng cố gắng để trở thành thái tử phi như lời phụ thân ta căn dặn.
Ta đang giúp gia tộc ta chiếm lĩnh cả Yến Bắc, tóm gọn quyền lực trong tay.
Khi đó ta sẽ từ từ lật đổ từng thế lực một trong hoàng cung.
Sẽ chẳng có bất cứ thứ tình cảm gì xảy ra cả.”
Kiều Nguyên thôi không nghĩ nữa vội bước vào trong lầu thì nàng thấy Thiên Dương đang ngồi một góc khuất ít người qua lại.
Nhưng đang đi thì chợt va trúng một nữ nhân.
“Ai đây?...!Chẳng phải là Bách Thảo Kiều Nguyên sao? Không ngờ lại gặp ngươi ở đây đấy!” Từ Lam nói với giọng đầy bất ngờ khi gặp Kiều Nguyên ở đây, nét mặt vênh lên đầy kênh kiệu, cùng đám tiểu thư khác.
Kiều Nguyên thở phắt một cái, nàng lại xui xẻo khi gặp phải những nàng tiểu thư chanh chua đanh đá này ngay tại đây.
Nàng chỉ khẽ cúi đầu chào coi như cũng thể hiện lòng coi trọng rồi quay mặt đi thẳng về phía trước.
Nhưng chưa kịp đi thì nàng đã bị Từ Lam nắm tay của nàng kéo phắt lại, gân cổ lên nói:
“Này, đi đụng chúng ta mà không xin lỗi sao? Coi y như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.”
Kiều Nguyên hất tay Từ Lam ra, với nét mặt thản nhiên nhẹ giọng đáp: “Chỉ vô tình thôi mà, đâu phải cố ý.”
Bắt đầu những mọi người trong lầu tập trung lại khi có sự xuất hiện của những mỹ nhân đến từ các gia tộc quyền lực tham gia ứng tuyển, đặc biệt đều đổ dồn vào hai mỹ nhân tuyệt sắc giai nhân, đó là Bách Thảo Kiều Nguyên và Từ Lam.
Những lời bàn tán vang lên:
“Hai người đứng cạnh nhau, nàng Bách Thảo Kiều Nguyên vẫn đẹp trai hơn!”
“Đúng thật đấy, Bách Thảo Kiều Nguyên vẫn xứng đáng ngọc nữ thành đô này!”
“Nhưng dù sao, Từ Lam vẫn đẹp thuần khiết trong thuần khiết! Nhìn nàng Kiều Nguyên kia được có ánh mắt sắc sảo thôi.”
“Đúng vậy, nhất của nhất!”
“Nơi này thật phiền phức, mình đã chọn nhầm chỗ đến rồi.”
Kiều Nguyên nói thầm với nét mặt có chút khó chịu khi bị đem ra so sánh như vậy.
Nàng chẳng muốn dây dưa hay làm lớn chuyện tại đây nên lại tiếp tục đi nhưng lại bị Từ Lam cản ngay trước mặt quát lên:
“Ngươi nói vậy nghe được sao? Chỉ vô tình chứ đâu phải cố ý, nghe sao khó lọt tai vậy.
Mắt người bị mù hay sao, đi không nhìn đường hả mà va trúng bổn tiểu thư ta đây chứ?”
Kiều Nguyên nhanh chóng đáp lại: “Vậy mắt cũng bị mù giống như ta thôi, đi không nhìn đường… Nếu thấy thì đã né rồi.”
“Ngươi dám…”
Từ Lam vung tay tát vào mặt Kiều Nguyên nhưng bị một bàn tay khác nắm chặt giữ lại.
Ánh mắt nàng ta trợn tròn ngạc nhiên nhìn Thiên Dương mà thốt lên:
“Thái tử!”
Kiều Nguyên đưa ánh mắt có chút bất ngờ nhìn Thiên Dương.
Chàng hất tay Từ Lam ra, đứng trước nàng ta với vẻ mặt uy nghiêm trầm giọng nói:
“Ngươi… hình như cũng tham gia ứng tuyển thái tử phi thì phải?...!Từ Nhã hoàng hậu cũng hay nói khéo về ngươi đấy, bảo ngươi là một nữ nhân thùy mị nết na… nhưng sao ta lại thấy ngươi lại kiêu kỳ, ngông cuồng đến thế?”
“Thái tử, người lầm rồi… Tại ả ta, ả ta… dám…”
“Dù sao thì ngươi cũng không được đụng vào nữ nhân của ta! Những người đi theo ta đều là người của ta cả!”
Thiên Dương nói giọng dứt khoát với nét mặt nghiêm túc.
Điều đó làm ai nấy đều ngạc nhiên nhìn chàng khi nghe chàng nói như vậy, đặc biệt là Kiều Nguyên.
Chàng nắm lấy tay Kiều Nguyên đi đến chỗ vừa rồi mà chàng đã ngồi.
Từ Lam siết chặt tay chịu đựng sự tức giận này, như câm nín không nói được gì.
“Đó là thái tử thật sao?”
“Nếu thật sự là thái tử thì quả là chúng ta thật may mắn khi gặp được ngài.”
“Thật công nhận, nhìn thái tử anh tú thật đấy.
Không hổ danh là ma cà rồng mạnh nhất hiện giờ, giờ mới được thấy mặt.”
“Đẹp thật đấy, đúng là phải khiến cả nam thanh nữ tú ganh tị.
Thật không, thái tử lại bước chân vào lầu Phượng Ngọc này đấy.”