Cố Nhân


CỐ NHÂN! (by: An Viên)
Quý I: Nhân duyên tiền kiếp – nữ nhân ma cà rồng triều đại Thanh Đế Khan
“Thái tử, sẽ định chọn tiểu thư nào làm thái tử phi của mình đây?...” Danh Chấn đứng bên cạnh Thiên Dương đáp, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Thiên Dương gượng cười đáp lời: “Tùy vào duyên mệnh thôi!”
Tất cả mọi người có mặt trong đại điện hầu như ai cũng trong chờ xem thái tử sẽ chọn tiểu thư gia tộc làm thái tử phi, vì họ hy vọng sẽ nâng tầm quyền lực khi nữ nhi của mình sau này sẽ trở thành hoàng hậu nếu thái tử lên ngôi, sau khi hoàng đế hiện tại kế vị được một trăm năm.
Bên trong gian phòng được sắp xếp sẵn, các tiểu thư đều tranh thủ tranh nhau bộ y phục được xếp gọn để trên kệ để thay, chỉnh chu lại tóc tai mặt mày, bôi những lọ tinh dầu chiết xuất từ những loài hoa khác nhau được chuẩn bị sẵn.
Nhân lúc Kiều Nguyên đang loay hoay thay y phục bởi vì y phục của Tôn nữ hoàng hậu mà Thiên Dương mặc cho nàng, đai thắt lưng thắt khá chặt nên làm nàng tháo ra có đôi chút khó khăn, Từ Lam lén đi tới vờ như bình thường tráo đổi mặt nạ của Kiều Nguyên để ở trên kệ, bỏ lại cái mặt nạ cánh hồ điệp màu vàng của mình lại rồi đeo vào nhanh chóng đi khỏi đây.
Sau khi thay xong, Kiều Nguyên kéo màn che đi ra, tranh thủ soi gương chải lại tóc rồi nhanh chóng chạy tới để lấy mặt nạ đeo vào.

Nhưng không, nàng chẳng thấy cái mặt nạ khuyết màu trắng mà Thiên Dương đã đưa cho nàng đâu nữa, chỉ thấy cái mặt nạ cánh hồ điệp này thôi.
“Mặt nạ của ta đâu rồi chứ? Không lẽ có kẻ lấy nó sao…” Kiều Nguyên nói giọng lo lắng, nét mặt vô cùng hoang mang vì có kẻ tráo mặt nạ.

Không còn thời gian gian nữa, nàng đành phải đeo nó vào và đi ra ngoài.
Không để mọi người chờ lâu, tất cả tiểu thư đều bước trước đại điện xếp thành từng hàng thẳng lối, ai nấy đều đeo mặt nạ và mặc bộ y phục trắng theo yêu cầu.

Giờ chẳng biết ai là ai, thuộc gia tộc nào điều này sẽ chẳng làm khó gì Thiên Dương đâu.
“Thái tử, mau bắt đầu chọn một trong số tiểu thư ở đây đi.

Hãy quyết định và lựa chọn cho chính chắn đấy.” Thái hậu lên tiếng đáp.
Thiên Dương nhìn bà khẽ gật đầu đáp lại rồi nhấc chân bước đi chậm rãi xem một lượt từng hàng một.

Các tiểu thư đều cố gắng nở nụ cười thật tươi để Thiên Dương chú ý, ánh mắt như chờ đợi được thái tử tháo mặt nạ xuống nhưng hầu như đều thất vọng, vì chàng toàn đều đi lướt qua một cách vô tình.
Thiên Dương khẽ đưa ta lên mũi vì mùi nước hoa đủ loại hỗn tạp phảng phất xộc lên tới não, khiến chàng vô cùng khó chịu chỉ muốn ra khỏi đây một cách nhanh chóng thôi, nhưng cố gắng chịu đựng vì chàng vẫn chưa tìm thấy người mình cần.
Trong khi Kiều Nguyên lo lắng vì không biết thái tử có tới chỗ nàng và nhận ra nàng hay không, vì trước đó nàng hy vọng thái tử sẽ chọn mình do chính thái tử đã đưa mặt nạ cho nàng.

Bất chợt nàng bắt gặp Từ Lam đang đeo mặt nạ của mình, nàng ta đang đứng đầu hàng thứ hai.
“Nàng ta dám lấy mặt nạ của mình? Giờ thì biết làm sao đây chứ?” Kiều Nguyên thầm nói, nét mặt hiện rõ sự phẫn nộ, siết tay chịu đựng vì không thể làm gì được.
Ánh mắt Kiêu Nguyên chợt giãn căng ra khi thấy Thiên Dương dừng ngay chỗ Từ Lam, trong lòng nàng chợt nóng lên như lửa đốt và không khỏi hụt hẫng.

Lần này chẳng còn cơ hội nào nữa rồi, khi thái tử sẽ chọn Từ Lam.
Từ Lam không khỏi vui mừng khi thái tử dừng lại chỗ mình, còn nhìn nàng một cách chú mục như vậy.

Mọi người ai nấy đều hồi hộp không biết đằng tấm mặt nạ đó là ai, khi mà thái tử đã dừng lại chỗ tiểu thư đấy.
Thiên Dương khẽ đưa tay lên định tháo mặt nạ đó xuống, vì chàng nhận ra đây là cái mặt nạ mà chàng đã đưa cho Kiều Nguyên, nhưng sao chàng lại có cảm giác dường như không phải nàng ấy khiến chàng có chút lưỡng lự.
“Thật lạ, tại sao ta lại có cảm giác đây không phải Kiều Nguyên? Tại sao lại bắt mình lựa chọn chứ, giữ dàn áo trắng này lại còn đeo mặt nạ biết ai là ai đây?” Thiên Dương nghĩ thầm, với nét mặt có đôi chút bối rối nhưng cố tỏ ra bình thường.
Thiên Dương hạ tay xuống khiến Từ Lam tắt ngay nụ cười, ánh mắt trừng lên nhìn chàng định lên tiếng nói nhưng không thể.

Thế là, Thiên Dương quyết định không chọn Từ Lam cho dù đeo mặt nạ của Tôn Nữ hoàng hậu mà chàng đưa cho Kiều Nguyên.
Chàng đi lướt qua mặt Từ lam, đi thẳng xuống một dãy đưa mắt để ý những tiểu thư ở đây xem thử có điểm nào để chàng nhận dạng được Kiều Nguyên hay không.

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên tưởng chàng sẽ chọn nàng tiểu thư đó, suýt tháo mặt nạ xuống nhưng lại thôi.
Kiều Nguyên thở phào nhẹ nhõm như còn tia hy vọng, vì nàng không thể làm cho gia tộc mình phải thất vọng được.

Ánh mắt nàng khẽ nhìn thái tử bước đi, mong chàng có thể nhận ra mình.
Sau khi đi xem một lượt Thiên Dương chẳng nhắm được một ai vì không phải đối tượng mình cần tìm kiếm, chàng đi xem hàng còn lại nơi Kiều Nguyên đang đứng trong dãy hàng đó.

Các tiểu thư coi như hết hy vọng, ai nấy đều như bậm môi xịu xuống.
“Chỉ còn vài bước nữa thôi thái tử sẽ đi tới chỗ mình rồi, mong thái tử sẽ dừng lại.” Kiều Nguyên thầm nói, khẽ mỉm cười.
Vừa lúc đó Thiên Dương cũng đi tới chỗ nàng nhưng chàng lại đi lướt qua, khiến nụ cười mỉm trên môi nàng như tắt lịm đi, tia hy vọng trong ánh mắt nàng như dập tắt.
Bất chợt Thiên Dương chợt dừng chân, khẽ nhíu mày vì dường như chàng đã tìm thấy người cần tìm, chàng quay người nhấc chân đi lại gần chờ nàng làm nàng hoàn toàn bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn chang.
Chàng chưa vội tháo mặt nạ xuống vội, mà nhìn phía mép tai phải của nàng có một hình xăm lưỡi liềm nhỏ màu đen.

Chàng chợt cười mà thốt lên đủ để nàng nghe thấy: “Đúng là nàng rồi, Bách Thảo Kiều Nguyên!”
Tim Kiều Nguyên như thốt lên một giây khi nghe Thiên Dương nói tên mình, nàng khẽ nở nụ cười vui mừng vỡ òa.
Không chần chừ gì nữa, Thiên Dương tháo mặt nạ xuống, ánh mắt chứa đựng cảm xúc lẫn lộn.

Chàng đã chọn đúng người rồi, nếu không nhờ hình xăm này thì chàng không nhận ra nàng rồi.
Mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, trố mắt nhìn về phía họ, Y Hỉ và Từ Lam đều có cảm xúc tức giận lẫn ganh ghét, còn hoàng hậu thì cảm thấy có phần hoang mang khi thái tử đã chọn nữ nhi của đô đốc đại nhân Bách Thảo Kiệt gia tộc Bách Thảo.
“Cuối cùng thì thái tử cũng chọn nàng Bách Thảo Kiều Nguyên kia.

Họ thật đúng là đôi ma cà rồng đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà…”
“Lần này, thái tử sẽ được gia tộc Bách Thảo hậu lĩnh sau lưng rồi, đã vậy còn có gia tộc Du Thiên Môn hỗ trợ cho thống lĩnh đội quân mà rồng ở Yên Bắc.

Kiểu này chẳng có vị hoàng tử nào dám lật đổ thái tử để giành ngôi đâu.”
“Cũng phải, thật nể phục với sự thông minh tài trí của thái tử Cổ Thiên Dương.”
Thái hậu nở nụ cười đắc ý khi thấy thái tử chọn được tiểu thư có gia thế, đứng lên nói:
“Thái tử đã chọn tiểu thư Bách Thảo Kiều Nguyên, nữ nhi của đô đốc Bách Thảo Kiệt, sẽ được sắc phong làm thái tử phi.

Đại lễ thành thân của thái tử sẽ được tổ chức vào ngày mai, còn đêm nay sẽ hợp phòng của cả hai.”
“Xin chúc mừng thái tử!” Cả mọi người đều đồng thanh cả lên, họ đều ném hoa để mừng vui cùng hai người.
Kiều Nguyên cảm thấy vừa mừng vừa ngượng ngùng mỉm cười khi thái tử nhìn mình, chợt nàng bắt gặp ánh mắt của đại thân vương Danh Chấn đang nhìn mình chú mục.

Nàng vội nhìn đi chỗ khác, rồi nắm lấy tay Thiên Dương bước về phía trước.

Tại một nơi nào đó.
“Đại thân vương, giờ ta phải làm sao đây? Đêm nay ả Bách Thảo Kiều Nguyên đó sẽ hợp phòng với thái tử rồi đấy, đã vậy ả ta còn được sắc phong làm thái tử phi.

Ngài nói giúp ta mà, giúp thế nào đây?”
Từ Lam cằn nhằn nói với giọng đầy sự bực tức, net mặt nhăn nhó giận dữ.
Danh Chân khẽ nở nụ cười thản nhiên với ánh mắt luôn vô cảm xúc khó để người khác nhìn vào để hiểu ngài đang nghĩ gì.

Ngài đưa tay lên rút lấy trâm cài tóc của Từ Lam ra, khiến tóc nàng ta buông xõa xuống rồi lên tiếng nói:
“Ta sẽ giúp ngươi cùng hợp phòng với thái tử, chỉ cần đổi người thôi mà.

Hiện tại thì vẫn đang trong thời gian kiểm tra thân thể sao?...!Ngươi đã là người của ta, coi như gia tộc của ngươi sẽ là của ta.

Ta giúp ngươi một lần thỏa mãn với thái tử nhưng về sau ta chỉ cho phép ngươi qua lại với ta.”
“Vì sao?” Từ Lam thắc mắc, ánh mắt có vẻ dè chừng.
“Vì ta không muốn thái tử có con nối dõi, ta muốn lật đổ nó và cha của nó.

Nếu như ta lên ngôi có được gia tộc Từ Liêm của ngươi hậu thuẩn thì không phải có lợi cho ta sao? Ta không muốn làm một đại thân vương núp sau bóng hoàng đế được… Ngươi không muốn được làm hoàng hậu, làm chủ hậu đình sao?”
Danh Chấn nói giọng đều đều, ánh mắt nhìn biểu cảm tỏ ra mềm lòng của Từ Lam trước những gì mà ngài nói.
“Ngài nói thật sao? Nếu ngài làm hoàng đế sẽ cho ta làm hoàng hậu phải không?” Từ Lam hói lại để xác định rằng có phả thật hay không, vì nàng thật sự rất muốn làm hoàng hậu.
“Vậy thì ta giúp ngươi trả đũa tiểu thư Kiều Nguyên kia.

Ta sẽ gặp thái tử, cho nó uống thứ thuốc này đảm bảo sẽ không cưỡng lại với vẻ đẹp của ngươi đâu…” Danh Chấn nói nói giọng đều đều, với ánh mắt hiện lên sự mưu mô và toan tính.
Từ Lam mỉm cười không nói gì chỉ gật đầu đồng ý.
“Nhưng ngươi không được để có thai với nó đấy biết chưa.

Ngươi chỉ được phép có thai với ta thôi!” Danh Chấn nói giọng dứt khoát.
“Vâng, thưa đại thân vương! Giờ ta là người của ngài, gia tộc ta cũng là của người.

Thì thái đó cũng chẳng là gì, chỉ là một nam nhân mặt búng ra sữa thôi, ban đầu ta ngu muội nên cứ muốn làm thái tử phi cho bằng được còn giờ thì có ngài là đủ rồi.

Thái tử nhằm nhò gì với ngài, chỉ cần người ra ắt thái tử sẽ bị ngài đánh bại thôi!” Từ Lam nhếch môi cười nói, ánh mắt lườm lườm đầy thâm độc.

Tại gian phòng, Kiều Nguyên đang ngồi trong bể tắm ngâm mình với những cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nàng được Tuyết Cẩm xoa bóp hai bên vai để cảm thấy dễ chịu hơn.

Nàng khẽ mỉm cười đắc ý vì đã được thái tử chọn, giờ đây nàng đã trở thành thái tử phi, nàng có thể giúp đội quân Đế Nam của gia tộc mình xác nhập với đội quân Yến Bắc của Du Thiên Môn là thành một rồi, nhằm nâng cao vị thế của phụ thân nàng trong triều đình.
Tuyết Cẩm vừa xoa bóp vừa nở nụ cười tươi nói: “Chúc mừng tiểu thư đã trở thành thái tử phi.

Ngày mai tiểu thư sẽ là người đẹp nhất trong chốn hoàng cũng không ai sánh bằng.

Chắc đô đốc đại nhân sẽ vui mừng lắm đấy!”
“Ngươi thật khéo miệng đấy.

Từ bước đệm này, ta sẽ đi từ từ lên để nắm chủ hậu đình này và ta muốn gia tộc Bách Thảo cai trị cả thành đô này.” Kiều Nguyên nói giọng đều đều, nét mặt vô cùng nghiêm túc cùng ánh mắt chất chứa những dự định đã tính sẽ làm trong thời gian sắp tới khi chính thức ở trong hậu cung này.
“Bộp”
Tuyết Cấm bất ngờ ngã xuống dưới sàn ngất đi khi bị đánh lén phía sau.

Kiều Nguyên giật mình nhanh chóng đứng phắt dậy quay người nhưng chưa định hình chuyện gì đang xảy ra đã bị một tên nam nhân bịt miệng bằng khăn mùi xoa có chứa thuốc mê, khiến nàng ngất đi ngay tức khắc.

Tên đó giật lấy tấm màn che người Kiều Nguyên lại rồi nhanh chóng đưa nàng đi khỏi đây.

Ở Tây cung.
“Để ta chúc thái tử một ly nào.”
Danh Chấn nói giọng với hào hứng, nâng ly rượu huyết trước mặt Thiên Dương.

Chàng cũng nâng ly rượu của mình cụng lấy rồi uống một hơi đến cạn.
“Ta cảm thấy rất vui khi đại thân vương cùng ta uống rượu đấy.

Đã lâu không được ngồi uống cùng người như thế này.” Thiên Dương đáp với giọng đều đều, ánh mắt thể hiện sự kính trọng.
Danh Chân bật cười, cầm lấy bình rượu rót vào ly của Thiên Dương nhưng dường như đã hết, nên vẫy tay gọi Ngôn công công vào sai bảo: “Hết rượu rồi, mau mang tới đây bình rượu khác đi!”
“Vâng thưa đại thân vương!” Ngôn công công gật đầu đáp, không quên để ý ánh mắt đầy ám hiệu của Danh Chấn rồi lui đi.

Sau đó nhanh chóng mang bình rượu huyết mới vào.
Danh Chấn bưng lấy bình rượu rót đầy ly cho Thiên Dương, cất giọng đáp: “Mau uống đi, chứ mai thành thân rồi không có cơ hội uống với ta đâu.”
Thiên Dương mau chóng đáp lại: “Không đâu.

Nói thật ra, có khi ta sẽ gặp người nhiều hơn đấy, để bàn việc chính sự…” nói rồi, Thiên Dương cầm lấy ly rượu uống ừng ực.
Ánh mắt Dương Chấn như chứa đựng sự đắc ý khi thấy Thiên Dương uống ly rượu đó, rồi nhanh chóng trở về bình thường, cười đáp: “ Lấy một tiểu thư sắc nước hương trời nhất thành đô như thế, sợ không có thời gian gặp ta đấy… Thôi, thái tử uống nốt bình rượu này đi, ta phải về để giải quyết một số việc.

Chuẩn bị tinh thần hợp phòng với mỹ nhân đi!”
Dứt lời, Danh Chân đứng dậy quay người nhanh chóng rời đi, khẽ nhếch môi cười tà mị.
Thiên Dương thở phắt một cái, nhìn bình rượu còn đầy thôi thì chàng bưng lên tu hết, coi như giải cơn khát máu của mình vậy.
Bất chợt, Thiên Dương cảm thấy trong người như nóng lên không hiểu tại sao, dây thần kinh căng ra như dây đàn.

Chàng đứng dậy chao đảo như muốn ngã vậy, cơn nóng trong người như dâng trào như kiểu lòng ham muốn trong người trổi dậy.

Chàng cởi banh cái áo choàng ngoài ra vứt xuống sàn.
Đúng lúc, Từ Lam từ ngoài đi vào chỉ mặc cái áo rộng dài màu trắng trễ vai trắng ngần, tóc đen dài xuông mượt xõa ra, đôi môi đỏ rượu cong lên đầy quyến rũ.

Nàng đi tới gần Thiên Dương, đưa tay chạm vào người chàng, mùi hương hoa tường vi phản phất.
Thiên Dương nắm chặt lấy hai cánh tay Từ Lam, ánh mắt lờ đờ như nhòe đi, lắc nhẹ đầu để định hình lại vì cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, chàng lên tiếng đáp:
“Kiều Nguyên, nàng tới rồi sao?...”
Từ Lam nhếch môi cười khinh, nhẹ giọng đáp: “Vâng thưa thái tử, Kiều Nguyên tới rồi đây.

Đêm nay sẽ là đêm hợp phòng của chúng ta.”
Thiên Dương bóp chặt tay của Từ Lam cố chịu đựng, vì thật sự chàng không thể chịu nổi nữa rồi, hơi thở gấp gáp, chàng đáp nhanh: “Thứ lỗi cho ta… Thật sự ta không muốn như vậy nhưng…”
Chưa để Thiên Dương nói hết câu thì Từ Lam đã đưa tay kéo cổ chàng xuống trao nụ hôn cuồng nhiệt, điều đó khiến chàng cảm thấy như sự giải thoát vậy.

Nhưng chàng chợt buông Từ Lam ra, mọi thứ trước mắt như nhòe đi chẳng thấy rõ mọi thứ trước mắt, nhìn Từ Lam cứ chao đảo rồi chàng ngã xuống nền ngất lịm đi.
“Gì vậy? Sao chưa hưng phấn gì đã lăn ra ngất rồi.

Có khi nào cho thuốc quá liều không?”

Ở gian nhà gỗ phía sau Đông cung bao phủ với vườn hoa hồng đỏ tuyệt sắc.
Kiều Nguyên khẽ mở mi mắt tỉnh dậy, cảm thấy có chút choáng váng.

Nàng chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh cảm thấy nơi này vô cùng lạ lẫm, nàng chợt nhận ra trên người mình mặc áo rộng màu trắng mỏng tang.
“Nàng tỉnh rồi sao?” Một giọng nói uy mãnh vang lên khiến Kiều nguyên giật mình quay người nhìn, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Nàng thốt lên đầy bất ngờ: “Danh Chấn! Sao ta lại ở đây?”
“Là ta đưa nàng tới đây!” Danh Chân thản nhiên đáp lời, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng.
“Đêm nay ta còn phải tới Tây cung của thái tử rồi, chàng đưa ta tới làm gì?” Kiều Nguyên nhìn Danh Chân gằn giọng nói.
Hai người vốn dĩ đã quen biết từ lâu lúc ở Quốc Tự Học, chính Kiều Nguyên đã cảm thấy tương tư vấn vương Danh Chấn ngay từ lần gặp đầu tiên và Danh Chấn cũng vậy.

Nhưng hai người che giấu chuyện này không cho ai biết cả.
Danh Chân khẽ ôm lấy Kiều Nguyên vào lòng, trầm giọng nói: “Vì ta nhớ nàng! Ta thật sự chỉ muốn nàng là người của ta thôi nhưng ngày mai nàng lại trở thành thái tử phi của thằng cháu ta.”
Kiều Nguyên buông nhẹ Danh Chấn ra, nhìn chàng với ánh mắt sâu lắng nghẹn giọng nói: “Ta cũng nhớ chàng, chàng ở Tây Đô lâu lâu mới về Liêu Thành.

Ta rất muốn gặp chàng… Nhưng phụ thân ta muốn ta lấy thái tử để nâng vị thế quyền lực của gia tộc ta nên ta mới tham gia tuyển chọn đấy.”
“Vậy nàng có muốn ta lật đổ thái tử và hoàng đế để đưa nàng làm hoàng phi của ta không?” Danh Chân nhìn Kiều Nguyên nói với ánh mắt nghiêm túc.
Kiều Nguyên im lặng không nói gì chỉ nhìn với ánh mắt nâu ẩn đuộm buồn sự nhớ nhung thôi, nhưng sâu bên trong tâm can lại ẩn chứa một điều gì đó không biểu lộ ra.
Thấy Kiều Nguyên không lên tiếng nên Danh Chân đáp: “Đêm nay nàng ở lại đây với ta, mai nàng đã trở thành thái tử phi của cháu ta rồi, sẽ ít gặp nhau hơn đấy.”
Kiều Nguyên chỉ gật đầu đáp, khẽ gục đầu vào người Danh Chấn, ở đây mới thật sự cho nàng cảm giác yêu một người thật sự.

Ngày hôm sau:
“Tuyết Cẩm… Tuyết Cẩm… Ngươi bị sao thế, tỉnh lại đi… Tuyết Cẩm…” Thái Uy lay lay người Tuyết Cẩm gọi liên tục khi thấy nàng nằm bất tỉnh ở dưới sàn.
Tuyết Cẩm tờ mờ tỉnh dậy, cảm thấy phía sau gáy đau ê ẩm, nhíu mày nhìn Thái Uy đáp: “Có chuyện gì xảy ra với nô tì vậy?...!Đêm qua… Đêm qua… Tiểu thư đâu… Tiểu thư… hôm qua có người vào đánh lén ta rồi sau đó chuyện gì xảy ra không biết nữa, mau tìm tiểu thư đi…” Lúc này Tuyết Cẩm mới hốt hoảng nhận ra khi không thấy tiểu thư đâu.
Thái Uy lo lắng khi nghe Tuyết Cẩm nói, vội định chạy đi tìm thì đúng lúc Kiều Nguyên từ ngoai bước vào với vẻ mặt thản nhiên đáp:
“Không cần phai hốt hoảng như vậy đâu! Ta về rồi đây!”
Tuyết Cẩm vội chạy tới hớt hãi nói: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy tiểu thư?”
“Không có chuyện gì đâu! Giờ ngươi mau chuẩn bị y phục cho ta, ta phải tới Tây cung bây giờ nếu không sẽ bị nghi ngờ vì đêm qua ta không ở cùng với thái tử.” Kiều Nguyên nhẹ giọng đáp đều đều, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
“Vâng thưa tiểu thư!” Tuyết cẩm gật đầu đáp mau chóng đi chuẩn bị y phục cho nàng.
Nàng đi tới bàn trang điểm, ngồi trước gương nhìn lại khuôn mặt mình với nét mặt băng lãnh.

Thái Uy tiến lại gần nàng, cầm lấy lược chải mái tóc đen dài của nàng lên giọng nói:
“Cuối cùng thì tiểu thư cũng trở thành thái tử phi.

Mà đêm qua thật sự đã có chuyện gì xảy ra vậy với tiểu thư vậy? Tại sao tiểu thư không ở cùng với thái tử?”
Kiều Nguyên chợt nhếch môi cười đáp lại với câu nói đùa: “Vậy ngươi muốn ta ở cùng với nam nhân khác sao? Nếu ta nhớ không nhầm ngươi từng nói, ngươi không muốn ta thuộc về tên nam nhân nào bất kể là thái tử đúng không?”
“Vậy tiểu thư vì ta?” Thái Uy thắc mắc hỏi, ánh mắt nhìn khuôn mặt nàng trong gương.
Kiều Nguyên đứng dậy xoay người, đưa tay chỉnh trang phục cho Thái Uy khẽ mỉm cười đầy ẩn ý nhìn chàng ta nói: “Ngươi không muốn sao?”
Nói rồi nàng đẩy nhẹ Thái Uy qua một bên đi thẳng vào bên trong để thay y phục.
Ở Tây Cung.
Kiều Nguyên nhanh chóng tới Tây cung sau khi nghe những Danh Chấn nói, thái tử sẽ chẳng biết việc nàng đã ở qua đêm với Danh Chân mà không tới hợp phòng với thái tử.

Nàng đã nghe Danh Chân nói lại, chàng đã cho thái tử uống thuốc nên sẽ không biết việc nàng không tới đêm qua.
Nhưng khi vừa bước vào phòng, Kiều Nguyên như đứng đơ người nhìn Thiên Dương cùng với Từ Lam nằm cùng nhau, chỉ có tấm chăn che thân.

Ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh nhìn Từ Lam thầm nói:
“Ta chưa hợp phòng với người nam nhân này, ngươi đã tới trước ta một bước rồi Từ Lam.

Nếu không vì Danh Chấn thì thái tử anh tú này cũng sẽ thuộc về ta đêm qua rồi.

Ta không muốn ai sử dụng những thứ của ta…”
Nàng quay người lại với nét mặt lạnh tanh, lên giọng gọi: “Thái Uy!”
Thái Uy nhanh chóng từ ngoài bước vào khi nghe Kiều Nguyên gọi: “Tiểu thư gọi tại hạ có gì sai bảo?”
“Ngươi mau đưa ả Từ Lam đi ra ngoài cho ta!” Kiều Nguyên ra lệnh.
Thái Uy tuân lệnh mau chóng bịt miệng Từ Lam khi vừa lúc nàng ta tỉnh lại đã đánh sau gáy để nàng ta bất tỉnh, rồi đưa nàng ta đi khỏi đây.
Kiều Nguyên chậm bước đi tới chỗ Thiên Dương đang nằm vẫn chưa tỉnh dậy, khẽ ngồi xuống bên cạnh đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt quá đỗi lạnh lùng này.
“Ta không biết thái tử sẽ nghĩ gì về ta đây.” Nàng thầm nói với ánh mắt vô cảm, khẽ kéo dây áo ra, kéo phần áo xuống rồi cúi người nằm áp lên người Thiên Dương nhắm mắt lại, để lộ tấm lưng trần trắng nõn.

Nàng làm vậy để khi Thiên Dương tỉnh dậy sẽ thấy nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui