Cô Nhi Viện Angle

             Ừ thì có thể là anh đã xa Thịnh Mẫn 10 năm bây giờ bảo không chịu được 16 ngày thì có hơi vô lý, nhưng cứ thử đứng vào hoàn cảnh của anh thì biết ngay mà!! Thời gian trước khi cả hai còn chỉ là đứa trẻ nên thật sự xa nhau 10 năm anh cũng có thể chịu được, bây giờ cả hai đã là thanh niên, Mẫn nhi lại vừa chính thức đồng ý lấy anh, niềm vui còn đang dâng đầy thì tự nhiên bị chính-appa vùi dập thế này hỏi còn nỗi khổ nào bằng??????
Khuê Hiền liếc mắt nhìn tấm ảnh trên đầu giường, ảnh Thịnh Mẫn đang ngủ được anh mua chuộc thằng quỷ Tử Dương chụp hộ. Nói đến thằng nhóc ấy mới nhớ, nó giúp anh thì có giúp thật, nhưng thằng quỷ lắm mưu nhiều kế ấy thì không lường trước được cái đầu lươn lẹo của nó nghĩ được những cái gì. Không biết chừng vụ này do nó mách nước appa để trả thù anh vụ bơ nó trong bệnh viện ấy chứ. Thằng này xét đầu óc thì anh cũng phải cắn răng thừa nhận nó trên cơ anh chứ đừng đùa….
Và không phải tự nhiên mà người ta nói Khuê Hiền thông minh….. Lần này anh chính xác 100%....
Tại cô nhi viện Angel:
Tử Dương phá ra cười sằng sặc khi nghe Cỏ appa kể lại việc của Khuê Hiền, nó quẹt nước mắt:
-Con đã bảo appa rồi, quyết liệt vào. Phải thế sau này Mẫn nhi hyung mới không bị thất thế….
-Thằng nhóc khôn lỏi….- Đông Hải xoa đầu thằng nhóc
-Khôn 1 cách được việc…- Nó nháy mắt
-Mọi người ác quá….. Nhỡ đâu Hiền nhi không chịu được thì sao? Mất bao công sức Mẫn nhi mới nhớ ra, lại còn vừa đồng ý lấy Khuê Hiền nữa, thật là….- Ân Hách ngồi cạnh gọt táo, lắc đầu
-Em đừng lo….- Đông Hải vòng tay ôm lấy eo Ân Hách, dựa cằm vào vai cậu- Phải thử sức chàng rể của chúng ta chứ? Phải đảm bảo nó đủ vững chãi để Mẫn nhi nương tựa….
-Phải đấy hyung…- Tử Dương cũng tơn tớt ngồi vào lòng Ân Hách- Đâu thể để công sức chúng ta bỏ ra hoài phí ình Hiền hyung hưởng được,phải bày trò cho nó có không khí chứ…
-Quá chuẩn!- Đông Hải đắc thắng đập tay với Tử Dương rồi cùng phá ra cười làm Ân Hách chỉ biết phì cười:
“Hyung xin lỗi nhưng không thể giúp em rồi Hiền nhi à…..”
-Tụi bây cũng lo làm 1 đám rồi nhận Tử Dương làm con nuôi đi….- Hy Triệt từ đâu đi vào tặc lười khi thấy cảnh “gia đình hạnh phúc con cái sum vầy” của Hải-Hách
-Umma~- Ân Hách bĩu môi đỏ mặt
-Ý kiến hay à umma….- Đông Hải búng tay- Ý nhóc thế nào?
-No no!- Tử Dương lắc đầu- Hàng ngày nhìn 2 hyung tình cảm em không chết vì ghen cũng chết vì mất máu…
-CHU TỬ DƯƠNG!!!!- Ân Hách đỏ mặt
Và căn phòng lại tràn ngập tiếng cười………….
----------------------------~0o0~--------------------------------
Sau hơn nửa tháng trời ròng rã, cái hạn cuối 16 ngày cuối cùng cũng đến, vừa mới sáng sớm, chiếc cửa gỗ của cô nhi viện Angel đã bật tung khỏi bản lề và kèm theo tiếng hét:
-MẪN NHI!!!!
-Cái quái gì….- Hika khó chịu đẩy cửa thò đầu ra nhưng cô chưa kịp kết thúc câu nói thì 1 bóng đen đã vụt qua bay thẳng vào phòng Thịnh Mẫn với tốc độ ánh sáng
-Khỉ gió thật!- Tử Dương làu bàu- Đáng nhẽ phải thêm điều kiện là không được đến trước 8h sáng…..
Khuê Hiền đá tung cánh cửa phòng Thịnh Mẫn, bay vào dựng con người đang ngái ngủ trên giường dậy và bế thốc cậu lên bay vòng vòng….
-Á! HIỀN CA! BỎ…BỎ EM XUỐNG……
-Mấn nhi à!!! Anh nhớ em!!!!!!!!
-Á!!! BỎ EM XUỐNG ĐÃ!!!
Khuê Hiền từ từ hạ Thịnh Mẫn xuống rồi hôn lên đôi má phụng phịu của cậu:
-Anh nhớ em lắm Mẫn nhi….
Thịnh Mẫn xót xa đưa tay chạm vào khuôn mặt hốc hác xanh xao của anh, đôi mắt gian xảo hàng ngày giờ thâm quầng vì mất ngủ, cậu hờn dỗi:
-Anh làm gì mà như xác chết mới đội mồ sống dậy thế này?
-Anh nhớ em quá, không ăn ngon ngủ yên được.- Khuê Hiền thì thầm đầu vẫn dụi vào cổ cậu, tận hưởng hương thơm từ cậu
-Được rồi, chấm dứt màn rồ-man-tịt sáng sớm đi cho thiên hạ xin 2 chữ thái bình…- Thằng tiểu quỷ thò đầu vào- Ra ăn sáng đi, vì 2 hyung mà em mất ngủ đấy….- Nó ngáp dài
…………………………
Hôm sau:
Khuê Hiền hồi hộp nhìn về căn phòng được giăng hoa đỏ sặc sỡ. Cuối cùng anh cũng đợi đến được ngày hôm nay- ngày anh và cậu chính thức thành vợ chồng…… Khuê Hiền đanh định mở cửa thì 1 bàn tay chặn ngang-là Đông Hải:
-Tân Lang không được gặp Tân nương trước khi cử hành hôn lễ….
-Hyung…- Méo mặt
-Ra chuẩn bị đón Tân Nương đi…- Đông Hải mỉm cười, đẩy Khuê Hiền về phía phòng khách
Ngoài phòng khách:
Cỏ appa, Harong umma và bố mẹ nuôi của Khuê Hiền ngồi ở 4 chiếc ghế chính giữa căn phòng, hai bên là người nhà của cả hai, căn phòng rực rỡ nhuộm sắc đỏ hạnh phúc chào đón đôi trẻ cũng trao nhau lời thề nguyện….
-Tân Lang tới!!!
Khuê Hiền trong bộ áo đỏ truyền thống của Trung Quốc tiến vào mỉm cười với bố mẹ 2 bên.
-Tân Nương tới!!!!
Khuê Hiền hồi hộp nhìn ra phía cửa, Mẫn nhi của anh đang tiến vào với bộ sườn xám đỏ chót đúng chất Kim Hy Triệt. Anh cười tươi, đưa tay đón lấy bàn tay mềm mịn của cậu, cùng tiến vào trước mặt tứ vị phụ hyunh.
-Nhất bái thiên địa!!!
-………….
-Nhị bái cao đường!!!!!!!
-……………
-Phu thê giao bái!!!!!!!!
-………….
Những nghi thức và thủ tục chính đã xong, bây giờ cả cái cô nhi đang thiếu điều muốn sập vì đủ thể loại tiếng hét tiếng gào, tiếng gầm (?!) tiếng rú (?.?) của mọi người. Cả gia đình cùng tụ họp nô dùa nhau trong cái cô nhi viện bé nhỏ….
Hạnh phúc đôi khi chỉ là 1….
Nhưng ý nghĩa của nó là 10……….
Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn khi những người bạn yêu quý ở bên cạnh………
Và vô tình………
Họ tiếp thêm sức mạnh cho bạn……….
Hạnh phúc mãi nhé~ Gia đình Thiên Sứ của con~
Con yêu mọi người~
Khuê-Mẫn….. Hạnh phúc mãi mãi nhé!
END        


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui