Cô nhi viện Angel, sáng hôm sau.
-Mẫn nhi này, hôm nay hyung đưa Húc nhi ra ngoài chơi, em trông bọn trẻ giúp hyung nhé?- Chung Vân tò tò đi theo Thịnh Mẫn, nghiêng nghiêng đầu, tay chà chà vào với nhau, nhìn Thịnh Mẫn bằng cặp mắt tội nghiệp hết sức có thể
-Hơ…. Được rồi, nhưng nửa buổi thôi nhé!- Thịnh Mẫn hơi nổi da gà, gật đầu
-Nửa buổi… Có hơi ít không ta…. Kệ, Tiểu Hiền chắc cũng xoay xở được….- Chung Vân lầm bầm
-Sao kia hyung?- Thịnh Mẫn hơi nhướng mày khi mà Chung Vân cứ lẩm bẩm, tay xoắn xít hết vào
-À… không không….- Chung Vân đưa tay quẹt mồ hôi trên trán- Được chứ. Ok, vậy nửa buổi
…………………
-Mẫn nhi~~ Hôm nay tỷ cùng Jongie, Nhi với Hyo đi hội chợ tí, hôm nay lo cơm nước giùm tỷ ha.- Hika không dài dòng như Chung Vân, phán gọn ghẽ 1 câu rồi véo má thằng em xong chạy biến để Thịnh Mẫn ú ớ được vài câu
-Ớ ớ…. Hika tỷ tỷ!!!!!
…………………..
-Con yêu quý~~ Hôm nay appa đưa umma đi chơi, lâu lắm rồi không đi, con ở nhà ngoan nhé!- Cỏ appa cười đểu rồi kéo tay Harong umma đi mất. Trước khi đi Harong còn ngoái lại nhìn Thịnh Mẫn với ánh mắt khó hiểu
-Hôm nay ngày gì nhỉ?- Thịnh Mẫn hơi chớp mắt
……………………..
Khi Thịnh Mẫn đang chơi với lũ trẻ thì Đông Hải, Ân Hách, Khởi Phạm, Thủy Nguyên và Xương Mân rắt ríu nhau đi vào cười giả lả:
-Mẫn nhi, hôm nay tụi hyung đi….. sinh nhật bạn nên em trông tụi trẻ nhé!- Đông Hải vò đầu Thịnh Mẫn 1 cái rồi cả lũ chạy biến
Thịnh Mẫn trợn tròn mắt lên, hôm nay ngày gì mà cả nhà kéo nhau đi bằng sạch thế? Cậu cứ ngẩn người nhìn 5 bóng dáng vừa đi vừa tựa vào nhau cười vật vã của Đông Hải, Ân Hách, Khởi Phạm, Thủy Nguyên và Xương Mân mặc cho vài đứa trẻ cứ giựt giựt gấu áo cậu
Tầm 9h cậu lục đục bỏ xuống bếp làm cơm trưa cho lũ trẻ, khi đang bê rổ rau xuống bếp thì cánh cổng gỗ cọt kẹt bật mở.
Cái dáng cao gầy lòng khòng với cái khuôn mặt không thể hãm hơn (=.=) của tên Triệu Khuê Hiền. Hắn lật đật đi vào với 2 cái túi to trịch 2 bên tay. Thịnh Mẫn trợn mắt nhìn, cái gì chứ? Sao lại đến đúng hôm mọi người không có nhà chứ. Thịnh Mẫn hít 1 hơi, đặt rổ rau xuống và nhịp nhịp chân nhìn Khuê Hiền:
-Xin lỗi, nhưng hôm nay mọi người không có nhà nên anh thông cảm về cho, hôm khác đến.
Khuê Hiền chưa kịp trả lời thì điện thoại của Thịnh Mẫn vang lên. Cậu áp điện thoại lên trả lời:
-Alô umma con nghe.
“Mẫn nhi~ Umma xin lỗi, umma quên mất hôm nay có Khuê Hiền đến, con tiếp hộ umma nhé”
-Nhưng… Umma!! Umma về luôn đi, con…
“Pama đang ở Vạn Lý Trường Thành, chắc không về kịp trong trưa nay, con tiếp Khuê Hiền hộ umma, chiều tối umma về, thế nhé, appa con gọi rồi, umma cúp máy đây”
Nói là làm, Harong cúp máy cái rụp làm Thịnh Mẫn chỉ kịp bật ra vài tiếng:
-Um…Umma… Aishhhhhhhh!!!
Thịnh Mẫn khổ sở vò đầu, Khuê Hiền bật cười:
-Được rồi, tôi sẽ không làm phiền em đâu, tôi sẽ giúp em trông bọn trẻ
Thịnh Mẫn không nói gì, chỉ lườm Khuê Hiền 1 cái rồi bê rổ rau xuống dưới bếp.
……………………..
-Ya!!! Mấy đứa này, đừng ngịch nữa, nào…. Lại đây.- Thịnh Mấn hét lên vẫy vẫy 1 lũ trẻ lại gần
Bọn chúng cười khanh khách chạy lại bu quanh Thịnh Mẫn:
-Mẫn hyung~ Hyung có quà cho tụi em à!!!!
-AA~ Mẫn ca bế em~~
@$#%$^%^&((*)
Chúng nháo nhào hết lên khiến Thịnh Mẫn choáng váng, đúng lúc ấy 1 đứa bé gái tầm 6 7 tuổi đeo chiếc bờm xanh thốt lên:
-Ơ hyung này là ai thế?- Rồi cô bé chỉ vào Khuê Hiền vừa bước vào phòng.
Ngay lập tức ánh mắt chúng đổ dồn vào Khuê Hiền
-AA~~ Hyung này đẹp trai quá đi
Bế em hyung~~
-Í í, hyung ấy đẹp trai ghê, nhưng không dễ thương như Mẫn hyung!!
Hàng loạt những lời nói của lũ trẻ chỉ tập trung vào Khuê Hiền. Và lúc Khuê Hiền còn đang hoa mắt thì vẫn là bé gái đó cứu nguy:
-Hyung, anh ấy là ai?
Lúc này thì lũ trẻ im lặng hoàn toàn, chúng ngước mắt lên nhìn chờ đợi câu trả lời từ Thịnh Mẫn, cậu lúng túng:
-À…. Đó là…
-Anh là Triệu Khuê Hiền, đã từng sống trong cô nhi viện, hôm nay anh về thăm lại nơi này. Rất vui được gặp các em!- Khuê Hiền lập tức nói xen vào, không quên phân tán miễn phí những nụ cười của mình.
-A~ Hiền hyung, hyung là người yêu Mẫn hyung à?- 1 thằng nhóc bật cười ha hả khi thấy Khuê Hiền cứ đứng sát vào Thịnh Mẫn
-Ya!!!! Chu Tử Dương, em muốn gì hả???- Thịnh Mẫn đỏ mặt gắt lên
Thằng bé chỉ le lưỡi rồi chạy mất. Khuê Hiền gập người lại cười rung lên, cười như chưa bao giờ được cười khiến Thịnh Mẫn điên tiết đá 1 cái. Suốt buổi sáng hôm ấy Khuê Hiền giúp Thịnh Mẫn trông nom bọn trẻ. Ngày hôm đấy Thịnh Mẫn không đếm được số lần nổi giận khi Khuê Hiền và lũ quỷ cứ hùa vào với nhau trêu cậu. Thằng tiểu quỷ Tử Dương cứ đầu trò gán ghép cậu với Khuê Hiền, tên khốn ấy không những không phản đối còn dám bá vai bá cổ ôm lấy cậu. Không những thế hắn còn dám kể ngày xưa cậu đã hứa là chỉ ình hắn hôn, hắn còn nói ngày xưa cậu còn đồng ý làm…. Vợ hắn nữa! Tên chết tiệt!!!!!
Khi mà Thịnh Mẫn còn đang trông chừng lũ trẻ con và 1 đứa trẻ lớn thì ngoài kia lại lục xục xô đẩy nhau:
-Thấy chưa, con đã nói là sẽ ok mà….- Đông Hải vênh mặt
-Xuống đi con ơi cao quá mặt đất rồi….- Chính Thù nhướng mày- Thịnh Mẫn liệu có nhớ ra Tiểu Hiền không đây?
-Không cần thiết phải nhớ, chỉ cần Mẫn nhi có tình cảm tốt với Hiền nhi là ổn mà umma.- Xương Mân giả lả
-Rồi rồi, thế đi được chưa? Muỗi đốt rát chết đi được ấy.- Khởi Phạm rít lên
-Từ từ, đang rồ-man-tịt thế mà cái thằng này.- Thủy Nguyên cằn nhằn, vẫn cố nhướng cổ vượt cái đám lố nhố phía trên để soi sét
-Hừ bị lũ trẻ phá thì làm ăn gì?- Khởi Phạm hếch mũi
-Đừng đùa, coi vậy mà tụi nó được việc lắm nha, không thấy nãy giờ tụi nó giúp hai đứa đó hả?- Ân Hách bĩu môi- Đặc biệt là Dương nhi a~
-Ờ thế Cỏ appa với Harong umma đâu?- Thủy Nguyên chen vào
-Lên Vạn Lí trường Thành thật rồi.- Xương Mân tặc lưỡi- Em vừa gọi điện bảo tối appa mới đưa umma về
-Thế đấy, pama vứt hết trách nhiệm hàn gắn con cái cho chúng ta, thật là…..- Đông Hải khịt mũi
-Thôi, chuồn nhanh không là Mẫn nhi với Tiểu Hiền phát hiện a.- Chính Thù kéo Ân Hách luồn luồn ra cửa và ngoắc tay cho cả lũ đi theo
Tất cả theo chân Chính Thù ra ngoài mà không để ý, khuất sau cánh cửa phòng kia 1 nụ cười nhếch lên gian xảo:
-Tưởng con không biết sao? Theo dõi mà lộ liễu thế à, nhưng nể tình mọi người giúp nên con sẽ không để bụng đấy…..