-Triệu… Triệu Khuê Hiền?- Thịnh Mẫn ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn và ngay lập tức nhắm lại vì ánh đèn pin đột ngột
-Em sao thế này??- Khuê Hiền lo lắng, Anh nhanh chóng tiến lại chỗ cậu, và trong lúc Khuê Hiền cố đỡ cậu dậy bằng 1 tay, đôi mắt cậu đã kịp thấy thằng tiểu quỷ Tử Dương đang nằm ngây ngất trên lưng Khuê Hiền
-Tử…Tử Dương??????- Thịnh Mẫn hét lên, bật dậy
-Hở?- Khuê Hiền hơi giật mình
-Sao….sao nó lại….lại….- Thịnh Mẫn lắp bắp
-À!- Như hiểu ra điều gì, Khuê Hiền mỉm cười- Thằng tiểu quỷ này có lẽ đã nhìn thấy ánh đèn pin của anh nên vội vã chạy về nhưng chẳng may bị va vào đâu đó nên pin của chiếc đèn rơi ra làm đèn tắt phụt, cu cậu mất đà nên đổ ập người về phía trước, may mà lúc đấy nó ngã ập vào người anh. Do sợ nên nó xỉu luôn rồi. Anh bế nó lên đi tìm em mà em đã chạy xừ nó đi đâu rồi.- Khuê Hiền giải thích, tay đỡ tên tiểu quỷ Tử Dương dựa người vào vách đá. Anh quay sang mỉm cười quay sang cậu, xòe tay ra với 1 nắm lá xanh lè- Thuốc đây. Em lấy gì bọc vào đi.
Thịnh Mẫn không nói gì, run run cầm lấy chỗ lá thuốc Khuê Hiền đưa rồi cất cẩn thận vào túi.
Khuê Hiền mỉm cười đứng dậy, đưa tay lên lau đi những giọt lệ trong suốt hãy còn vương lại trên đôi má của Thịnh Mẫn:
-Xem em kìa, nín đi. Chúng ta nghỉ 1 tẹo đợi nhóc Tử Dương dậy rồi về nhé.
Ngay lập tức Thịnh Mẫn ôm chầm lấy Khuê Hiền òa lên nức nở. Khuê Hiền hơi choáng nhưng cũng lập tức ôm lấy Thịnh Mẫn vỗ về tay kia tranh thủ….hành động. Chuyện, liều đến mức này thì cũng phải được thưởng chứ nhỉ? Thực ra kế hoạch này cả nhà đều bàn trước với anh rồi, lúc đầu anh phản đối vì có thể Mẫn nhi của anh sẽ gặp nguy hiểm mất, nhưng cả nhà cứ trấn an không sao, Mẫn nhi thông thạo núi rừng Bắc Kinh lắm a. Cuối cùng thì anh cũng phải thở dài đồng ý, để Mẫn nhi có tình cảm tốt thì cũng phải liều 1 tẹo. Nhưng ai ngờ được lại có sự cố thế chứ???? Thằng tiểu quỷ Chu Tử Dương ngang nhiên bám đuôi phá đám làm anh chả kịp làm ăn (?!) gì. Nhưng ai ngờ có nó lại hay, giờ mới thành công thế này chứ nhỉ?
Mải hài lòng sung sướng khi ghi điểm với người đẹp lại còn được ôm ấp người đẹp trong tay nên Khuê Hiền quên béng đi thằng nhóc Tử Dương. Nó- trong 1/10 giây Khuê Hiền đang đắc chí thì đôi mắt nó đã ti hí ra và khép lại với vận tốc ánh sáng, miệng nó hơi nhếch lên gian xảo, và 1 ý nghĩ không tưởng lướt qua đầu thằng nhóc:”Công lao của em hơi bị lớn đấy. Đợi đến lúc ăn kẹo cưới 2 người thù lao em sẽ tính toán sau. Bây giờ chắc sẽ còn tâm sự thủ thỉ lâu nên ta tranh thủ ngủ 1 giấc lấy sức đã. Kế hoạch 3~~ Chờ ta nhé~~” Và 1 giọng cười man rợ lướt qua đầu nhóc và sau đó tiếng thở của nhóc đều dần.
……………..
Chiều tối, tại cô nhi viện Angel:
Cả nhà đang rú rít hết lên, lo lắng chạy ngược chạy xuôi vì thằng tiểu quỷ Tử Dương. Không biết nó đã đi đâu mất rồi, Harong cứ đi đi lại lại, cắn môi, lo lắng, mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ đua nhau chảy xuống. Hika thi thoảng đưa tay lên xoa đầu khi tần số lượn lờ của umma cứ tăng vùn vụt như là 1 cái máy bấm giờ vậy.
-Umma bình tĩnh đi, con sẽ đi kiếm xung quanh, 2 tiếng nữa không thấy nó thì con sẽ đi báo cảnh sát.- Chung Vân thở dài, trấn an Harong
-Tử Dương, nó ở đâu được chứ?- Lệ Hục mím môi, mắt đã ầng ậc nước, nói Lệ Húc là người nhạy cảm nhất cái cô nhi viện này chắc chả sai
-Thôi, nó chỉ mất tích thôi, chắc mải chơi nên ngủ quên đâu đấy, em đừng có khóc nữa mà.- Chung Vân vội vàng kéo Lệ Húc vào lòng vỗ về
Có lẽ cả nhà có mỗi Jongie là bình tĩnh nhất thì phải, cô cứ ngáp lên ngáp xuống hết dụi mắt lại quay sang nhìn đồng hồ để chờ đến… giờ ăn.
-Ya!! Jongie tỷ tỷ, tỷ không lo cho nhóc Dương hay sao chứ??- Hyo trợn mắt
-Haiz, chưa ai bị nó lừa là may rồi, không ai dụ được tên tiểu quỷ đấy đâu mà.
-Oaoaoaoa…. Con ứ chịu đâu
- Đột nhiên có tiếng khóc thét lên khiến cả nhà giật mình- Con muốn Tử Dương ca ca cơ~~ Oaoaoa
-Ngoan nào Thiên Vy, Tử Dương nó sẽ về liền, con đừng khóc nữa mà.- Hy Triệt xoa đầu đứa bé gái đang khóc thét lên
-Oaoaoa!!!- Nó vẫn cứ gào lên
-Thiên Vy à~ Ngoan nào ca ca thương.- Ân Hách bế nó lên dỗ dành- Tử Dương đang đi mua quà cho Thiên Vy đấy, lát mà Tử Dương nó về thấy Thiên Vy khóc nó không cho quà đâu a~
-Thật chứ?- Thiên Vy phụng phịu, ngước đôi mắt tròn xoe ngấn nước lên nhìn Ân Hách
Thấy cái gật đầu chắc chắn của Ân Hách, Thiên Vy sụt sùi gật đầu:
-Vậy Thiên Vy sẽ đi rửa mặt, không ai được nói cho Dương ca ca là Thiên Vy khóc à!!
Mọi người phì cười gật đầu, Thiên Vy nhảy tót xuống tung tăng đi rửa mặt. Ân Hách vừa thở hắt ra 1 tiếng thì vòng tay rắn chắc đã ôm lấy eo cậu, dựa cằm lên vai cậu, ngay sau đó tiếng Đông Hải thì thầm ngay bên tai:
-Vợ anh có khiếu chăm trẻ em quá đi chứ, em có muốn có 1 đứa để chăm không Hách nhi?
Câu hỏi vừa dứt 1 cú đạp đẹp-đừng-hỏi đã được Ân Hách vinh hạnh trao tặng cho Đông Hải.
-Ui da sao em nỡ sát phu thế Hách nhi?- Đông Hải nhăn nhó
-Mẫn nhi!!!!- Ân Hách chưua kịp nói gì thì tiếng Cỏ appa đã vang lên khắp cô nhi. Hoảng hốt, Ân Hách vội vã kéo Đông Hải vào phòng, ép anh nằm xuống, bôi cái thuốc đỏ đỏ của Hàn Canh vào, tiện tay nhét luôn túi đá vào làm Đông Hải phải rên lên:
-A~~ Hách nhi, giờ thì cần gì cho đã vào nữa, lạnh chết. Hix~~
-Hàn Canh appa dặn em thế.-Ân Hách bĩu môi- Em chỉ làm thế thôi.
-Aida~~ Phải giữ ấm cơ thể không ốm thật thì sao chứ?- Đông Hải nhe răng cười gian
-Chứ làm sao?- Ân Hách hếch mũi
Đông Hải nhếch môi cười, sao Ân Hách thấy giông giống…..Khuê Hiền thế nhỉ? Anh kéo Ân Hách xuống sát mặt mình, khi 2 đôi môi chỉ còn cách nhau có 0.1 cm nữa thôi thì cửa phòng bật mở, thằng nhóc Tử Dương ào vào, rú lên:
-Muahaha!!! Tử Dương đã về đây nè!!!!!!!!!!!
-A!- Ân Hách đỏ mặt, theo phản xạ đẩy Đông Hải 1 cái làm anh ngã lăn ra
-Thằng quỷ!!!!!- Đông Hải xuýt xoa, rít lên lườm Tử Dương khi thằng nhóc đang ôm bụng cười nắc nẻ
-Hải hyung, hyung ổn chưa?- Thịnh Mẫn thò mặt vào, lập tức Đông Hải nằm vật xuống la lên:
-Ya!!!! Em lôi ngay thằng quỷ này ra cho hyung~~ Nó vừa đạp 1 cái vào tay hyung đây này!!!
-Hả?- Thịnh Mẫn trố mắt, rồi quay sang Tử Dương đang ú ớ- CHU TỬ DƯƠNG!!!
Đông Hải cười lăn lộn khi thấy ánh mắt hận thù cao độ của Tử Dương trừng trừng nhìn mình, dám phá anh sao? Mơ đi nhóc!
…..
Chiều tối:
-Anh về nhé.- Khuê Hiền mỉm cười vẫy tay với Thịnh Mẫn.
-Uhm.
Khi Khuê Hiền vừa quay đi thì 1 bàn tay mũm mĩm níu áo anh lại, và khuôn mặt của Thịnh Mẫn hiện lên đỏ au huyền ảo giữa ánh đèn vàng mập mờ của buổi tối. Khi Khuê Hiền còn đang đứng hình thì Thịnh Mẫn đã tiến sát lại gần Khuê Hiền đến khi đôi môi của cậu chạm vào má trái của anh:
-Cảm ơn anh vì ngày hôm nay.
Ngay sau đó Thịnh Mẫn bỏ vào nhà đóng cái sầm cửa lại. Cậu tựa lưng thở dốc, áp hai tay vào đôi má đỏ au thầm rủa bản thân
“A
Sao mình lại làm cái trò ngu ngốc ấy chứ!!! A!!!!”
Và sau đó 1 tiếng rú (?!) vang lên ngoài cửa khiến Thịnh Mẫn giật mình:
-Yeah hu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thịnh Mẫn bật cười, “Chỉ thế mà anh vui thế à….. Dù sao cũng cảm ơn anh….. Triệu Khuê Hiền, anh cũng đâu đến nỗi, đúng không nhỉ?”
Và kế hoạch 2 cũng đại đại thành công. Uhm, còn kế hoạch 3, liệu nó có thật sự đại thành công?