Cô Nhiên Tùy Phong

” Cốc cốc ” – hai tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, sau đó một thanh âm thấp nhu chậm chạp nhẹ nhàng truyền đến – ” Lâu chủ, ngài thức dậy chưa ? “.

” Vào đi ” – thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên trong cửa truyền ra.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, Cô Nhiên một tay bưng thủy bồn một tay cầm trúc bôi đi vào phòng của phụ thân, đem thủy bồn đặt ở trên bàn, đem chiếc khăn trên vai bỏ vào nước ấm, tỉ mỉ tẩm ướt khăn, sau khi vắt khô Cô Nhiên đi tới bên giường đưa cho phụ thân. Tiếp tục xoay người lấy bàn chải nha phấn(*), cùng trúc bôi đưa tới, thuận tay tiếp nhận chiếc khăn đã dùng.

Sau khi phụ thân rửa mặt xong, Cô Nhiên qua bên giường lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị giúp phụ thân thay y phục, nhìn trên đầu phụ thân(*), Cô Nhiên chỉ có thể đem y phục đưa tới, Phong Khiếu Nhiên cũng không nói gì, tự mình mặc y phục, sau đó mặc cho Cô Nhiên chỉnh lý hảo vạt áo trước cùng vạt áo sau.

Sau khi giúp phụ thân chuẩn bị tốt y phục, Cô Nhiên cầm lấy thủy bồn cùng trúc bôi đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên tạm thời trầm mặc mà ngồi ở ghế. Chỉ chốc lát Cô Nhiên lại tới, trên tay cầm theo ấm trà nóng. Giúp phụ thân để lá trà vào ấm, sau đó chậm rãi ngâm vào nước nóng, hơi lắc một chút đem nước rót vào chén, lại rót vào nước nóng, sau đó đặt trên bàn cho phụ thân. Đem ấm để qua một bên, Cô Nhiên xoay người chỉnh lại giường chiếu của phụ thân, giường chiếu của phụ thân cũng thật mềm, hơn nữa so với chính mình dài và rộng hơn, Cô Nhiên mỉm cười, đây là nơi nghỉ ngơi mỗi ngày của phụ thân a, nhìn lại đầu giường phụ thân cũng đặt vài cuốn sách, Cô Nhiên trong lòng tự nhiên thỏa mãn, tuy rằng lớn lên không giống phụ thân, nhưng tính cách thích đọc sách cũng rất tương tự ni.

Đem giường chiếu chỉnh lý xong, Cô Nhiên xoay người đem trà rót vào chén, sau đó đi tới trước mặt phụ thân, một hồi mới đến giờ ăn sáng, phụ thân có thể uống trước ly trà, nhuận nhuận hầu, cung kính cúi xuống, Cô Nhiên cầm lấy một bên ấm trà cùng đặt phế trà lui ra ngoài.

Nhìn hơi nóng, hương trà tản ra từ chén, Phong Khiếu Nhiên chậm rãi cầm lấy, thổi nhẹ một chút sau đó nhâm nhi thưởng thức.

=== ====== ====== ====

Ăn sáng xong, theo phụ thân tới thư phòng, nhìn giá sách lớn phía trên bày đầy sách, Cô Nhiên tràn ngập kinh ngạc, nguyên lai phụ thân học thức phong phú như vậy, thật muốn đến mượn mấy quyển để xem, nhưng bất quá cũng chỉ muốn mà thôi. Khi phụ thân ngồi phía sau bàn, Cô Nhiên chuẩn bị nước trà, đem một ly trà nóng đặt bên cạnh phụ thân, sau đó giúp phụ thân nghiền mực. Sau khi làm xong, Cô Nhiên yên lặng thối lui sang một bên, lẳng lặng nhìn phụ thân phê duyệt các hạng sự vụ của Thích Nhiên Lâu.

” Lâu chủ ” – Nương theo một tiếng chào, hai người đi vào thư phòng, Cô Nhiên nhìn tới, nguyên lai là Long tham đường cùng Lục tham đường. Cô Nhiên cúi đầu hành lễ, sau khi hai người ngồi xuống liền bưng đến hai ly trà nóng, sau đó giúp phụ thân thêm nước vào chén, Cô Nhiên nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng, sau đó tiện tay đóng cửa lại, hai vị tham đường đến tìm phụ thân nghị sự, hắn ở bên trong không thích hợp.

” Lâu Chủ, Tiểu Nhiên rất hiểu chuyện a ! ” – Sau khi thấy bọn họ đến thì xử lý tốt tất cả, sau đó lại bình tĩnh lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng dị thường cảm khái, đến tột cùng là người phương nào lại có thể dạy ra một hài tử hiểu biết lễ nghi, an tĩnh như vậy.

” Đã nhiều ngày công việc phía dưới như thế nào ? ” – Không để ý tới lời nói của Long Thiên Hành, Phong Khiếu Nhiên trực tiếp mở miệng hỏi công việc thương nghị hôm nay.

” A, gần nhất tất cả công việc rất thuận lợi, đây là khoản vừa được đưa tới. ” – Sửng sốt một chút, Long Thiên hành lập tức trên tay đem thứ gì đó giao tới, Lâu chủ không thể có một tia nhân khí sao, hài tử Tiểu Nhiên tốt như vậy đi theo bên Lâu chủ thật đúng là lãng phí.

…………….

Đứng ở ngoài phòng, Cô Nhiên cảm nhận ánh dướng ấm áp chiếu trên người mình, Cô Nhiên ngồi ở trên bậc thang, từ từ nhắm hai mắt, vận chuyển chậm rãi thanh tâm quyết trong cơ thế, đây là cha dạy hắn. Bởi năm đó thân thể thụ thương quá nặng, cha vì muốn để thân thể hắn có thể khỏe mạnh một chút, cũng vì để hắn có năng lực tự bảo vệ mình sau này nên đã dạy hắn bộ tâm pháp này. Cảm thụ chân khí chạy khắp toàn thân, tối hậu trở về đan điền, chậm rãi mở mắt, phun ra khí. Cô Nhiên đứng lên nhìn về phía bầu trời : Cha . . . Người ở bên kia có tốt không? Cô Nhiên . . . . rất nhớ người.

……………………

” Tiểu Nhiên, chúng ta trao đổi xong, ngươi có thể vào. ” – Lục Văn Triết từ trong thư phòng đẩy cửa ra, nhìn thấy Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhíu mày.

” Lục tham đường, long tham đường ” – lấy lại tinh thần, Cô Nhiên mỉm cười nhìn hai vị tham đường, – ” Các ngươi đi sao? “

” Ân, còn có việc là làm, ngươi vào đi.” – Long Thiên Hành hiền lành nói.

” Hai vị tham đường đi thong thả, Cô Nhiên vào trong. ” – Cô Nhiên hành lễ, sau đó đi vào thư phòng.

” Văn triết? Làm sao vậy? ” – Nhìn thần sắc người kia có chút nghiêm túc, Long Thiên Hành nghi hoặc hỏi.

“. . . Không có gì. . .” – Lục Văn Triết nhìn Long Thiên Hành cười nhạt một tiếng, vừa rồi đứa bé kia sao lại lộ ra một tia thần sắc đau thương.

” Không có việc gì thì chúng ta đi nhanh đi, mấy ngày nay chúng ta rất bận.” – Gặp Lục Văn Triết vô sự, Long Thiên Hành mở miệng giục.

” Hảo, đi thôi.”

=== ====== ====== ====== =======

” Lâu Chủ. . . Ngài nên dùng cơm trưa. ” – Cô Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở, phụ thân đã bận cả buổi sáng.

Phong Khiếu Nhiên nghe tiếng, hướng phía ngoài ngẩng đầu nhìn trời, nếu như không là Cô Nhiên nhắc nhở thì hắn thật đã quên canh giờ, bất quá gã tiểu tư trước cũng không đi đến nhắc thời gian với hắn làm gì. Phong Khiếu Nhiên buông bút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Cô Nhiên đóng cửa sổ sau đó cũng đi ra ngoài, lại tiện tay đóng kỹ cửa lại, Cô Nhiên theo phụ thân đi hướng thiên thính.

Hôm nay Long tham đường cùng Lục tham đường không ở đây, ngọ thiện chỉ có Cô Nhiên cùng Phong Khiếu Nhiên. Trên mặt Cô Nhiên lộ vẻ cười nhạt, bình thản ăn chén cơm của mình, hắn cùng ăn với phụ thân, làm hắn nhớ sinh hoạt cùng cha ở trong cốc. Ở trong cốc chỉ có hắn cùng cha, cha tính tình bất hảo nhưng đối với mình vô cùng tốt. Nghĩ đến bản thân lần đầu tiên làm cơm cho cha, mắt cha đỏ lên, vẻ mặt hồng, Cô Nhiên đặc biệt hài lòng. Tay nghề của cha và mình như nhau . . . Quái ha hả, bất quá cha cũng rất thích mình làm, tuy rằng rất thanh đạm nhưng là cực thích, mỗi lần đều sẽ ăn sạch sẽ. Mà nay hắn cùng phụ thân cũng cùng nhau ăn ni, tuy rằng phụ thân không biết mình, nhưng hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới, rất vui vẻ, bữa ăn này hắn sẽ nhớ kỹ, cất sâu dưới đáy lòng.

” Một canh giờ sau đến phòng luyện công.” – Buông bát, tiếp nhận khăn lau miệng từ tỳ nữ phía sau, Phong Khiếu Nhiên thản nhiên phân phó một câu, sau đó đứng dậy đi ra thiên thính.

” Vâng, Lâu Chủ.” – Cô Nhiên đứng dậy đáp lại, sau khi phụ thân rời khỏi lại ngồi trở lại bàn ăn tiếp tục dùng bữa, phụ thân ăn rất nhanh, hắn có chút không thích ứng. Được cha huấn luyện nhai chậm từ nhỏ, nhất thời nửa khắc không thể sửa, bất quá nhìn bộ dạng phụ thân hình như cũng không có mất hứng. . . . Ân. .. Vậy không cần sửa lại. Nghĩ tới đây, Cô Nhiên tâm lý lại có một chút ngọt ngào.

=== ====== ====== ====== ===

Bên trong phòng luyện công.

” Biết võ không ? ” – Phong Khiếu Nhiên trên người mặc y phục dùng để luyện công vấn bên cạnh Cô Nhiên.

” Ân. . . Biết một chút, ở trong cốc cha có dạy ta, bất quá không quá tốt. ” – Cô Nhiên thành thực mà đáp, mỗi lần đều đánh không lại cha. . . Hơn nữa thân thể hắn cũng không thể luyện công phu cao thâm. Bất quá y phục luyện công của phụ thân trông không giống ngày thường ni, có vẻ càng thêm nghiêm túc cùng bất khả thân cận, nhìn cũng rất đẹp, loại trang phục này hẳn là cha đã từng đề cập qua nhân sĩ giang hồ hay mặc, rất thích hợp với phụ thân.

” Nếu biết võ, ta sẽ không phái người dạy ngươi, trong ngày thường không có việc gì thì ngươi dành nhiều thời gian luyện, ngươi tuy là tiểu tư nhưng phải có năng lực tự bảo vệ mình. ” – Phong Khiếu Nhiên nói xong, không hề nhìn Cô Nhiên, đi vào bên trong phòng luyện công, sau đó đóng cửa lại.

Cô Nhiên đứng ở bên ngoài, nhìn phụ thân đi vào, hắn biết phụ thân muốn một mình luyện công, mặc dù nhìn chung quanh có không ít binh khí, nhưng hắn vẫn thích dùng nhuyễn tác(*) của bản thân. Hơn nữa bản thân mỗi ngày đều luyện công mà, nếu trên người không mang nhuyễn tác, thì luyện quyền được rồi.

Sau khi ngồi dưới đất chậm rãi thổ nạp, Cô Nhiên đứng dậy hoạt động một chút tứ chi sau đó bắt đầu huy quyền. Cha dạy hắn đều là công phu cường thân kiện thể, bộ quyền pháp này rất chậm, nhưng cần độ mạnh yếu rất lớn, mỗi lần đánh xong đều sẽ làm hắn một thân mồ hôi, cha nói nếu như hắn đem độ mạnh yếu giảm ngũ thành, sau đó quyền tốc nhanh hơn một chút, là có thể trở thành công phu phòng thân. Bất quá cho tới bây giờ hắn đều chưa thử qua, thân thể khỏe mạnh một chút với hắn mà nói là quan trọng nhất, về phần phòng thân. . Hiện tại xem ra hẳn là không cơ hội . . . ?

” Hô. . .” – Lau mồ hôi trán, mình cũng đã đánh xong một bộ quyền, phụ thân còn không có bất cứ động tĩnh gì. So với luyện võ hắn càng thích đọc sách hơn, Cô Nhiên nhìn sắc trời. . . . Sắc trời còn sớm, không biết phụ thân lúc nào đi ra. Ngồi xếp bằng dưới đất, Cô Nhiên nhắm mắt lại, để tâm tư mình phiêu đãng, ý nghĩ trống trơn, thân thể cũng nhẹ nhàng, quả nhiên thanh tâm có thể làm cho lòng người bình ổn, dễ dàng thanh thản.

…………………..

Mở mắt, nhìn phụ thân đi tới, Cô Nhiên lập tức đứng dậy, – ” Lâu Chủ, ngài luyện xong rồi sao? ” – lấy ra chiếc khăn đã chuẩn bị từ lâu.

Nhận lấy khăn để lau mồ hôi, Phong Khiếu Nhiên liếc mắt nhìn Cô Nhiên, gật đầu, – ” Quay về Khiếu Nhiên cư, hầu hạ ta tắm rửa.” – Sau đó đem chiếc khăn trao cho Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đi ra khỏi phòng luyện công.

Cô Nhiên sửng sốt một chút, sau đó có chút hoảng loạn đi theo, sai vặt của phụ thân còn là hầu hạ tắm rửa sao, này. . . . thời gian cha sinh bệnh hắn cũng chỉ giúp cha lau người mà thôi, nhưng hầu hạ tắm rửa, hắn chưa bao giờ làm, Cô Nhiên cắn cắn môi. . . . Nhìn người đi phía trước, một lát sau lại thả lỏng người cười một cái, người nọ là phụ thân của mình ni, nhi tử giúp phụ thân tắm rửa có gì không thỏa đáng. Nghĩ vậy mặt Cô Nhiên lại một lần nữa tươi cười trở lại, ân. . . Nhìn phía sau lưng phụ thân, hắn nhất định sẽ giúp phụ thân chà lưng.

…………..

” Lâu Chủ, nhiệt độ đã được chưa ? ” – Đổ thêm nước nóng vào, Cô Nhiên nhẹ giọng hỏi, sau đó dùng tay cảm nhận một chút, không nóng lắm.

” Ân. . . Chà lưng. ” – Phong Khiếu Nhiên đen khăn ướt phóng tới cạnh thùng, sau đó nằm úp sấp sang một bên. Cô Nhiên đem chiếc khăn vắt, sau đó giúp phụ thân chà lưng, phụ thân vai thật hảo a, so với cha còn hơn ni. Vừa rồi lúc phụ thân cởi quần áo tuy rằng không dám nhìn kỹ nhưng cũng nhìn thấy trên người phụ thân có vài vết sẹo. Dấu vết trên lưng này rất sâu ni, nhìn qua thời gian có vẻ đã rất lâu, năm đó mẹ – nàng. . . Không biết vết thương trên người phụ thân có hay không một cái là do mẹ lưu lại.

Dùng nước dội lên phía sau lưng, Cô Nhiên lại mở miệng nhẹ giọng hỏi : – ” Lâu Chủ, sát xong rồi, người cảm thấy thế nào ? ” – Không biết mình “Tay nghề” có được không.

” Ân, ngươi đi ra ngoài đi. ” – Phong Khiếu Nhiên đạm mạc trả lời một câu, sau đó ngửa đầu tựa lên cạnh thùng nhắm hai mắt lại. Cô Nhiên lại thêm một ít nước nóng, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài, chờ phụ thân tắm xong hắn tới thu dọn là được rồi, tốt rồi, phụ thân chỉ là muốn mình giúp chà lưng mà thôi.

=== ====== ====== ====== =========

Xoa tóc, Cô Nhiên ngồi ở trên giường thở ra một hơi, ngày đầu tiên cuối cùng cũng vượt qua thuận lợi, không nghĩ là quá mệt, nhưng cũng không quá thoải mái. Bất quá phụ thân cũng không khó ở chung, nếu ngày đầu tiên bình yên vượt qua, sau này cũng có thể không vấn đề gì. Chỉ là. . . . Sờ lên trên vai trái của mình, không biết phụ thân có nhớ hay không hắn đã từng có một nhi tử trên vai có một vết bớt.

Nếu như để phụ thân thấy được, không biết sẽ đối đãi hắn như thế nào, sẽ đuổi hắn đi hay tiếp tục đem hắn nhốt trên núi. Đuổi đi thì cũng không sao, vốn cũng không nghĩ sẽ tới nơi này, nếu như là đem nhốt trên núi . . . Hắn thực sự không thích ni, mong đến lúc đó phụ thân có thể niệm tình hắn đã từng là tiểu tư mà buông tha hắn.

Hô, hơi mệt chút, là mau nghỉ ngơi nếu không thân thể lại đau đớn. Đem chiếc khăn cất kỹ, Cô Nhiên nằm trên đệm mềm mại đắp chăn lên, phất tay tắt ngọn đèn, Cô Nhiên nhắm mắt lại, mong muốn đêm nay cha có thể xuất hiện trong mộng của mình . . . . .

=== ====== ====== ====== ====== ====

(*)nha phấn : bột đánh răng

(*)nhìn trên đầu phụ thân : do Knhiên cao hơn pé Nhiên 1 cái đầu nên pé ko cách nào mặc áo cho ổng dc.

(*)nhuyễn tác : có thể là một loại vũ khí


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui