Tại nhà của My có hai cô gái đang săm soi từng bộ đồ, 1 nàng thì luôn luôn lắc đầu, một nàng thì luôn luôn gật đầu, đến gần 2h sáng thì 2 nàng mới lên giường để ngủ nhưng....
_Lam nè, về đây một thời gian rồi ,Lam thấy nơi này ra sao- My mở cái chăn để lòi cái đầu mình ra
_Ừhm... cũng có chút thay đổi- nó cũng quay lại
_Thấy Tú ra sao- My chớp chớp mắt (vào chủ đề rất nhanh)
_Cũng khá đấy, rất mạnh, có thể quản lý Devil lâu dài- nó khách quan nhận xét
_Không phải, ý là về tính cách cơ-My chỉ tay vào mũi nó day day.
_À, cũng không lạnh lùng mấy so với lời đồn-nó hơi nhíu mày- cũng hơi... tưng tưng, có mấy kiểu tra tấn người cũng khá độc mà ít tốn tiền
_Hừ, nói chuyện với Lam mất hứng quá đi- My lăn qua lăn lại
_Mục đích cuộc nói chuyện này là gì đây?- nó hỏi My
_Muốn nói cho Lam biết tại sao Tú có tên là Vô Tình chứ sao- My cười- Lam cũng đã về đây lâu rồi mà không biết thì cũng kỳ.
_Cũng chưa lâu lắm đâu nhưng cứ kể đi- nó bắt đầu tò mò
_Hì- My bắt đầu nghiêm túc- Cách đây 4 năm.... lúc đó cả đám đang học cấp 2 ý, Tú có yêu 1 cô gái... chậc... cứ như thiên thần ý, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.
_Là sao...- nó chưng hửng
_Thì có nghĩa là rất tàn ác, lúc hai người đó quen nhau, Tú cũng giống như anh Nam bây giờ , ấm áp và vui vẻ... chắc hơn 1 năm trời... cô ta đột ngột nói lời chia tay và... biết lý do là gì không-My mở to mắt
_Cứ nói- nó gật đầu
_Điều tra ra mới biết, cô ta đã dùng tên của Tú để quậy phá và mượn tiền một số tổ chức ngầm, ăn xong rồi bỏ chạy, quăng hết lại cho Tú, còn nữa... bởi vì cô ta tìm thấy một con mồi mới ở Pháp không thua kém Tú là mấy nên qua đó ở cho sung sướng-My thở dài
_Ợ... thế à- nó gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện
_Này... đang khúc cao trào cứ làm cho người ta mất hứng là sao- My véo má nó (ngoài My ra chắc chẳng ai dám làm)
_Kể tiếp..kể tiếp...- nó xoa xoa má
_Haiz... trả nợ thì không sao, nhưng lại bị phản bội và lừa dối như thế, Tú thay đổi tính cách luôn, tàn ác cực kì, nhưng dạo này có phần nào giảm bớt vì nhờ một ai đó (ai vậy ta....). Cái tên Vô Tình cũng từ đó mà ra.- My nhìn nó
_Hết khúc cao trào rồi phải không...Ợ...- nó ợ một cái rõ to- ăn cái gì mà bụng đầy hơi vậy ta....
Sáng hôm sau tại trường StarKing có một cô gái tóc dài thẳng mượt với đôi mắt nhung huyền xa xăm, người mặc một chiếc váy trắng tinh khôi dài đến đầu gối, chân mang một đôi giày búp bê trắng, khuôn mặt thanh tú lại đi kèm với một chiếc nón vành màu trắng, làn da trắng ngần và bước đi uyển chuyển thu hút mọi ánh nhìn, kế bên cô chính là My , cả hai cùng bước vào trường.
_My...- Nam ôm chầm lấy My rồi nhìn nó- ai đây em
_Bạn xinh quá- Kenvin mở một lời chào thân thiện với nó
_Lam đâu- hắn hỏi
_Chắc còn ngủ ở nhà- Thông gật gù đánh giá cô gái My đem tới
_Há há- My ôm bụng cười ngặt nghẽo- Lam đây nè...-My gỡ cái nón xuống để lộ rõ rã khuôn mặt yêu kiều của nó
_Rầm....- bốn chú khỉ đực nhà ta không hẹn mà cùng té ngã (kể cả hắn nhá)- Á...A...A...
_Chuyện gì- nó nhìn bốn thằng bằng ánh mắt nửa dò hỏi nửa khó chịu
_Muội chịu mặc váy từ bao giờ thế hả....- Nam ngoác mồm không nói thêm được một lời nào nữa
_Không ngờ đó...thay đổi thần tốc- Thông xoa cằm nhìn nó- ra dáng tiểu thư yếu ớt ghê á chứ
_Bỏ ngay cái giọng trêu ngươi đó đi- nó gầm gừ trong miệng tay nắm chặt sẵn sàng cho Thông ăn đấm
_Chị...Lam...ngày...càng...đẹp- Kenvin ấp úng không chịu được
_Cảm ơn cậu- nó mở ra một nụ cười mà bảo đảm chưa ai thấy, một nụ cười trong sáng rạng ngời khiến cả đám nam sinh té ngã ào ào (không chém nhá)
_Oh...no..., muội muội lạnh lùng của ta đâu rồi...- Nam ôm đầu rồi gào lên
_Hừ, do có chuyện nên mới như thế này thôi- nó quắc mắt nhìn cả đám.
_Con yêu...- có bóng của một người phụ nữ sang trọng từ ngoài cổng chạy vào ôm nó
_Dạ...mami, mami về nhanh ghê á- nó cũng ôm lấy bà khuôn mặt hạnh phúc không thể tả.
_Xem con gái của mami nào, một tháng không gặp mà con càng ngày càng xinh- bà xoay nó một vòng nhận xét rồi hôi lên má nó.
_^^, mami , đây là các bạn của con- nó giới thiệu cả đám với bà
_Được rồi, các cháu đi học ngoan ngoãn nhé, ra về Lam dẫn các bạn đến nhà của mami để mami đãi một bữa cơm nhé- bà cười với cả đám rồi leo lên xe đi ngay.
_Nhìn bà ta quen quen- hắn nhớ là đã từng gặp bà ở đâu đó
_Mẹ của Lam hả- My hỏi
_Ừ, nhưng là mẹ nuôi của Lam thôi- nó gật đầu, khuôn mặt băng giá lại hiện lên trên mặt
_À, chưa bao giờ nghe chị Lam kể về ba mẹ mình cả- Kenvin vô tư nói mà không biết rằng đã chạm vào nỗi đau của nó, hắn thấy ánh mắt nó long lanh lên một chút rồi nó quay người bỏ đi
_Kenvin, đừng nhắc đến ba mẹ của Lam, họ đã mất lâu rồi- Nam chờ cho nó đi xa rồi mới nói.
_Hả... vậy lúc nãy em đã...- Kenvin thở dài... tội cho chị Lam quá.
Nhìn nó bỏ đi hắn tự nhủ thầm, xem ra nó cũng không mạnh mẽ như hắn nghĩ, cũng khá yêu đuối và đáng yêu đấy chứ và chân hắn không chủ định mà đã bước theo nó. Còn hiện giờ thì nó đang ngồi trên cái ghế đá của Nam, mắt ngắm hồ nước xanh lâu lâu lại có một chiếc lá vàng rơi xuống làm mặt hồ gợn sóng.Chợt có một cánh tay đặt lên vai nó.
_Huynh đi đi, muội cần yên tĩnh- không cần quay lại, nó cũng biết người đó là hắn
_Muội tài thật, không cần nhìn cũng biết là huynh- hắn ngồi xuống cạnh nó và im lặng ngắm nhìn nó.Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một cơn gió khẽ thổi bay mái tóc nó, hắn cầm một lọn tóc của nó rồi khẽ hít lấy mùi oải hương trên tóc nó, hắn cũng không hiểu sao mình lại làm như thế.
_Bỏ ngay cái trò đó, tóc của muội chứ không phải tóc của huynh- nó quay phắt lại nhìn hắn- và cũng đừng nhìn muội bằng cái ánh mắt đó.
_Hơ- hắn thả tóc nó ra- mà ánh mắt gì
_Ánh mắt huynh nhìn mấy đứa con gái bám lấy huynh, muội không phải là tụi nó, tệ hại - nó quay mặt đi
_Hả... tệ hại, với nó hắn tệ hại như vậy cơ à...- hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ,ít ra nó cũng rất đặc biết trong mắt hắn, sao hắn có thể coi nó như những đứa con gái khác được.
_Hừm...- nó đứng dậy bỏ đi, miệng lầm bầm- tại sao vẫn chưa nhớ ra chứ- bất giác nó lại thở dài.
_Con người muội thật ra là như thế nào đây- hắn một lần nữa lại đặt một dấu hỏi to đùng về nó.
Chiều tan học, nó cùng cả đám bước ra cổng trường...mami đã đứng chờ tụi nó sẵn, khuôn mặt nó nghiêm túc và chạy ào về phía mami, một tiếng súng nổ vang, một viên đạn đã ghim trúng bả vai khi nó che ami, hắn cũng đã bắt được tên sát thủ vì nhận thấy hành động lạ của nó và nó cũng từ từ gục xuống.Bất tỉnh một thời gian lâu, tỉnh dậy thì hỡi ôi... nó nhận ra mình đã ở trong bệnh viện.
_Con tỉnh rồi à- mami đỡ nó ngồi dậy với gương mặt tràn đầy lo lắng
_Con không sao đâu mà- nó cười với mami
_Là lỗi của mami, cứ nghĩ là về đây sẽ an toàn nên không cần vệ sĩ...nào ngờ...- mặt bà buồn rười rượi
_^^, đâu sao đâu mà, con cũng là một vệ sĩ của mami đấy thôi- nó an ủi bà- con nghĩ mami nên về Mỹ, ở bên đây không an toàn đâu.
_Ừ, mami biết rồi- bà gật đầu- nhưng do mami nhớ con quá thôi.
_Dạ, khi nào rảnh, con sẽ xin phép ông sang thăm mami mà-nó cười tươi
_Lam...tỉnh rồi hả-My chạy vào phòng một cái vèo- Lam đói không? Khát nước chưa? Có thấy đau hay là mệt ở chỗ nào không? Lam muốn ăn gì? Lam ăn cháo hay uống sữa nhé?.....
_My...hỏi từ từ thôi, Lam ổn- nó đáp lời My
_Chị Lam... em mang tiếng kề cận chị mà cũng không bảo vệ được chị- Kenvin cúi đầu ân hận
_^^ cậu làm sao mà phản ứng kịp trong trường hợp đó, cậu đâu có được luyện tập đàng hoàng
_Muội đỡ chưa- Nam đem vào trong phòng nó một bó hoa oải hương.
_Giờ cháu mới nhớ ra bác là ai- hắn bước vào nói chuyện với mami nó nhưng Thông đi đằng sau thì nhận thấy được sát khí mà người hắn đang tỏa ra- bác là vợ của ông Mike, người đứng đầu trong tập đoàn huấn luyện sát thủ tại Mỹ, cháu đã gặp bác một lần trong buổi tiệc của thế giới đêm tổ chức tại Nhật.
_^^, cháu nói không sai- bà gật đầu
_Á... ra muội được huấn luyện ở đó á- Nam bất ngờ... hèn gì, mạnh lên thấy rõ
_Lam là 1 trong 5 sát thủ mà chồng bác tự tay huấn luyện và giỏi nhất đấy- bà mỉm cười
_Còn muội- hắn tát nó một cái khiến ai cũng điếng người-hết chuyện rồi hay sao mà đem tính mạng của mình ra đùa giỡn vậy hả-chưa kịp thấy nó nổi giận thì đã thấy hắn nổi giận trước, bang chủ Devil nổi giận...chắc chắn sẽ có án mạng (115 gấp đê...)
_Chẳng ai đùa, cái gì cần làm thì muội sẽ làm- Nó cũng tức giận khi bị ăn một cái tát
_Hừ, để rồi biết bao nhiêu người lo lắng uội vậy hả- nghe câu trả lời của nó, hắn càng tức điên lên được và quát lớn.
_Thà để muội chết chứ không để cho người thân muội bị tổn hại đâu-nó tức giận đập tay xuống giường, vết thương trên bả vai chưa kịp kéo da non thì bắt đầu rỉ máu.Ôm vai mình thở dốc-chết tiệt, mọi người về hết đi, tôi cần nghỉ ngơi, một mình mami ở lại được rồi- nó nằm xuống quay mặt vào trong và đuổi tất cả ra ngoài.
_Thôi, ra ngoài đi- hiểu tính tình nó nhất, Nam thở dài kéo mọi người ra ngoài.
_Hừ...bực mình- hắn cũng đành ra ngoài, nó đâu biết được khi nó gục xuống là lúc hắn bàng hoàng đến mức nào, một DarkMoon mạnh mẽ là thế cuối cùng cũng gục ngã trước mắt hắn, tim hắn thót lại và nếu như Thông không ngăn kịp hắn cũng đã giết chết tên sát thủ đó rồi, tim hắn càng lúc càng thắt lại và không thở nổi khi nó đang cấp cứu kia chứ.Đúng là điên thật mà
_Bác kể ấy đứa nghe một câu chuyện về Lam nhé-sau khi đóng kín cửa phòng, bà ngồi xuống ghế và mỉm cười
_Vâng- cả đám gật đầu
_Bác là mẹ nuôi của Lam, là bạn thân của ba mẹ Lam ngày trước, cách đây 12 năm, tức lúc đó Lam chỉ mới 5 tuổi mà thôi, biết Lam là con nhà giàu, 1 nhóm người đã bắt cóc để tống tiền gia đình Lam, ba mẹ và ông nội của Lam đã tìm ra bọn bắt cóc, khi ập vào là lúc tên cầm đầu dùng súng đe dọa Lam, Lam đã quá sợ hãi và bất ngờ cắn vào tay tên cầm đầu, vừa thoát được Lam đã chạy về phía ba mẹ của mình, cũng là lúc phát súng đầu tiên nổ ra cướp đi tính mạng ba Lam khi ông xông ra che chắn cho nó.Lam cũng đã chạy về phía mẹ mình, nhưng tên cầm đầu vẫn nổ súng nhắm vào mẹ Lam nên bà cũng bị trúng thương, nhưng vì cái sốc mất chồng, mẹ Lam cũng không qua nổi trong đêm hôm đó.Các cháu nghĩ bị mất đi cha mẹ vào một độ tuổi như thế, mà còn vì mình mà chết, một đứa trẻ hồn nhiên như Lam còn có thể vui vẻ được không, hơn 2 năm nó bị trầm uất và không noi chuyện với ai. Lam bắt đầu học võ để bảo vệ chính bản thân mình và người thân.
Kể cũng lạ, nó cũng rất có năng khiếu , lĩnh ngộ rất nhanh và cũng rất thông minh, 2 năm vừa rồi qua Mỹ là lúc chồng cô truyền thụ mọi tâm huyết của ông cho nó nên đó là nó lý do vì sao nó phát giác rất nhanh tên sát thủ tấn công cô- bà ngậm ngùi kể lại.
Tất cả đều im lặng vì bây giờ mới hiểu tại sao nó thà chết chứ không để người thân của mình bị thương.
_Con ngủ chưa- bà bước vào phòng nó
_Dạ chưa- nó xoay người ra- mami kể ọi người nghe rồi chứ gì
_Vì họ là bạn tốt của con mà- bà mìm cười - à...cái cậu Tú ấy, con đừng giận cậu ta, cậu ta là người lo cho con nhất đấy... cậu ta bế con đến bệnh viện luôn mà mami chưa kịp gọi xe cứu thương nữa đấy.
_Cái loại vô tình như hắn á, mami đừng đùa- nó ngạc nhiên không nói nên lời
_^^, xem ra cậu ta có vẻ thích con- bà liếc nhìn nó
_Con đi ngủ- nó trùm chăn lại kèm theo khuôn mặt đỏ bừng.
Chỉ vài ngày sau nó đã khỏe và xuất viện (trâu bò). Còn mami nó thì bị baba lôi về nhà vì tội trốn ông đi thăm nó, còn làm cho con gái cưng của ông bị thương.Đến hôm nó đi học trở lại thì:
_Chị Lam...- cả đám Devil cúi chào nó- hoan nghênh chị Lam trở về
_Cái gì đây- nó trợn mắt nhìn cái bánh kem to đùng trước mặt.
_Dạ, đây là bánh kem anh em trong Devil cùng nhau làm để mừng chị Lam khỏe lại- Kenvin vui vẻ nói với nó
_À... nếu mọi người làm thì tôi ăn một tý vậy- cắn một miếng bánh nó gật gù- cũng khá ngon đấy, mọi người chia nhau ăn đi
_Lam không được ăn- một tên con trai đeo mắt kính có vẻ rất tri thức- cái bánh kem này không có chút vệ sinh nào cả.
_Thích ăn thì sao- nó ăn hết luôn miếng bánh làm tụi đàn em cảm động lắm vì biết nó không thích ăn ngọt. Vì sao biết ư? Cách đây mấy hôm tại canteen trường, Nam trêu nó bắng cách quăng vào mồm nó một thỏi socola, kết quả là nhờ My chăm sóc thì đến ngày hôm sau Nam mới tỉnh lại được (tự tưởng tượng nhá)- tôi vào lớp đây.
_Lam...nàng đừng ăn cái bánh đó- một đám con trai ở đâu chạy xộc tới.
_Các người thuộc Devil à- nó nhìn những khuôn mặt lạ lẫm, có trách thì trách tại sao nó thay đổi nhanh đến vậy, hôm nó mặc váy đi học là ngày nó có Fan kể cả nam lẫn nữ bởi vì thật sự lúc đó nó chẳng khác gì thiên thần, không ai cưỡng lại được sức hút của nó (đẹp không phải cái tội mà là nguồn gốc của mọi cái tội).
_Là lũ hâm mộ chị Lam, do thấy chị đẹp quá- Kenvin thì thầm vào tai nó
_Thôi, làm ơn đi, đứa nào còn lảng vảng Lam này không tha- nó trưng một khuôn mặt lạnh băng thường ngày khiến cả đám đông cứng.
_Này...không thay đổi được thái độ đi chút nào à- không biết Hạnh từ đâu bay tới đập vai nó (=.= Hạnh cô nương e back, pháo hoe pháo hoe)
_Ớ...- nhìn Hạnh đang đi với Đạt nó chọc- hai người tình tứ trước mặt ai đấy hả...- ồi nó thong thả bước vào lớp.
_Tình tứ gì chứ...-mặt Hạnh đỏ bừng gân cổ cãi lại nhưng tay vẫn nắm Mr Đạt rất chặt rồi cũng theo nó bước vào lớp.
_Muội khỏe chưa-Nam cười tươi khi nhìn thấy nó
_Khỏe rồi, không sao đâu-nó gật đầu đáp lại
_Hajz.... làm Hạnh cô nương mấy bữa nay cứ hõi thăm mãi thôi- Thông để hai tay sau gáy cười đểu
_Ai...ai hỏi thăm chứ hả,nói xạo cũng có cơ sở chút đi- mặt Hạnh càng lúc càng đỏ hơn (Hạnh rất cảm ơn nó vì đã giúp cô nhận ra giá trị của mình và nhận ra có một người luôn âm thầm quan tâm bảo vệ cô nên Hạnh quý nó lắm, nhưng chưa kịp cảm ơn thì nó đã nằm viện).
_Chứ ai ngày nào cũng chạy sang chỗ My hỏi Lam khỏe chưa, bao giờ đi học, có bị di chứng gì không- Kenvin bắt chước từng động tác của Hạnh.
_Anh Đạt....- Hạnh không biết làm sao nên đành quay ra cầu cứu Đạt
_Thôi thôi... tha cho Hạnh đi- Đạt xoa đầu Hạnh.Thật sự thì bây giờ lớp 11D hội tụ đầy đủ tất cả cao thủ của StarKing, cả đám đều chuyển lớp về đây hết.
_Biết tin gì chưa...- My ngồi sát nó, mắt long lanh
_Hử...- nó đáp lại
_Săp tới lễ hội khiêu vũ rồi đấy, có cả các trường khác tham gia nữa- Hạnh rời Đạt áp sát nó y hệt My
_Sẽ có các mỹ nhân xuất hiện- mắt Thông mơ màng
_Thì liên quan gì đến Lam- nó nhìn hai cô nàng đang áp sát mình và phát ngôn khiến hai cô muốn bay vào bóp cổ nó cho chết thì thôi
_Thì vũ hội mà, phải mặc váy- My nói như giáng một đòn mạnh vào tư tưởng của nó
_Hả... không đi- nó gần như là lắc đầu ngay lập tức
_Không được, phải đi, Hạnh chưa được ngắm Lam mặc váy- Hạnh tiếc hùi hụi vì không được nhìn thấy nó mặc váy hôm trước vì lúc đó cô nàng đang chăm sóc cho Đạt.
_Á... có con gì lạ chưa kìa- nó chỉ ra cửa sổ, cả đám nhìn theo hướng chỉ tay của nó thì nó đã nhảy phóc ra khỏi lớp và đu lên cây phượng ở công viên trường để nằm ngủ.Đến trưa hắn định bụng leo lên chính cây phượng đó để nắm ngủ thì gặp nó . (tư tưởng lớn gặp nhau)
_Này- hắn gọi nó dậy
_Hửm... mami cho con ngủ một chút đi mà- nó nhõng nhẽo
_Huynh nè, mami gì chứ- hắn lay nó dậy và cũng công nhận là khi nó nhõng nhẽo cũng đáng yêu ra phết.
_Hử....- dường như nhận ra mình vừa mới làm gì, nó bừng tỉnh- có chuyện gì- nó hỏi hắn
_Sao lại ngủ ở trên này, phòng y tế sao không ngủ- hắn hỏi (thế ông cũng định ngủ trên đây còn gì)
_Trốn cái tụi trong lớp, bắt muội mặc váy đi nhảy á- nó ôm đầu....- ôi má ơi
_À...- hắn gật gù
_Huynh làm gì ở đây- nó hỏi lại
_Ờ ờ... định leo lên đây hóng mát thì thấy muội nằm đây trước rồi-hắn trả lời
_Á...thấy rồi...Lammmm... xuống đây mau- My ngước nhìn nó và hắn
_Leo lên đây- hắn vẫy tay gọi My
_Anh Nam....- My hét gọi Nam ra và chỉ nó đang đu trên cành cây phượng - lên lôi Lam xuống cho em
_Hả, sao 2 người leo được lên đó hay vậy- Nam trố mắt nhìn, đơn giản là cây phượng tính từ đất lên cao thì 5 mét mới có cành chìa ra để trèo lên, thân cây phượng rất to nên không thể ôm thân cây mà leo lên được.
_Èo- my há hốc mồm nhìn cái cây rồi mới ngẫm lại lời của Nam- xuống đây Lam, suốt đời ở được trên đó hả
_Đây đây, xuống xuống- nó đành nhảy xuống- gọi Lam có chuyện gì đây
_Đứng yên- My cầm một cái thước dây và đo cho nó- đo kích thước để may váy chứ sao, Lam như vầy làm sao có thể mặc đồ xấu được, giơ tay lên
_Hả, không mặc đâu- nó lắc đầu
_Muốn chết không- mặt My đanh lại cầm tay quẹt ngang cổ xem như là lời cảnh báo đối với nó.
_Á...dạ..không- nó toát mồ hôi
_Tốt, xong rồi- My chạy vội đi
_Này- nó ngước lên nhìn hắn- có chỗ nào kín đáo trốn đến hết lễ hội được không
_Có, nhưng không chỉ- hắn nhún vai rồi cũng nhảy xuống- vì huynh cũng muốn xem muội mặc váy, cố gắng đi nhé.
_Này....- nó nhìn hắn bước đi mà cũng hết biết nói sao.
Chán nản, nó đành lái đến POP để nhâm nhi vài ly cooktail cho đỡ thèm, lúc nằm ở bệnh viện mami đâu có cho nó uống rượu
_Chị Lam- cả đám nhân viên cúi chào nó
_Ừhm, tiếp tục làm việc đi- nó gật đầu rồi tiến đến quầy rượu , gọi đủ loại cooktail để thưởng thức
_Này em, anh mời em một ly rượu nhé- 1 thằng say rượu thấy nó gọi đủ món nên cũng ve vãn lại gần.
_Muốn chết à- nó đạp tên đó bay ra khỏi bar kèm theo 2 cánh tay đã bị gãy rời- vừa ngồi xuống lại ghế thì...Hạnh chạy đến ôm chặt nó từ phía sau-nghẹt thở....Hạnh...Đạt...Kenvin...cứu...- nó thở dốc
_Á...hihi...-Hạnh buông nó ra- Đạt mời Hạnh làm bạn nhảy rồi nè, Lam đã có ai chưa
_Tình cảm phát triển nhanh ghê nhỉ- nó đánh trống lảng- coi cái mặt rạng ngời kèm luôn chói lóa kìa
_Ơ, hỏi là Lam có ai đi cùng chưa mà- Hạnh lắc lắc vai nó
_Chưa, không thích- nó không thể uống cooktail vì bị Hạnh lắc vai liên tục
_Nhưng My đã may váy xong cho tụi mình rồi mà- Hạnh tỏ vẻ khó hiểu
_CÁI GÌ!!!!may xong rồi á, sao nhanh thế- nó đứng phắt dậy
_Chứ sao, nhanh mà- Hạnh cười khoái chí
_Thôi rồi- nó ngồi phịch xuống, nóc cạn ly cooktail , tay xoa xoa hai thái dương
_Coi kìa coi kìa, coi cái vẻ mặt bất mãn chưa kìa- Hạnh bĩu môi- không thoát được đâu
_My, may áo tới đâu rồi- Thông thấy My và Nam bước vào quán thì hỏi
_Ok, 3 nàng công chúa đã xong, còn đồ của các ông thì tự xừ lý đi- My cười mãn nguyện
_Kenvin...đỡ...- nó ngất ngư như muốn té làm Kenvin đứng sau cứ lo là nó té thật-dạo này bình yên quá, chả có ai để động tay động chân cả.
_Thật ra là có nhưng bị xử trước rồi- Nam giải thích với nó
_Oài, chán thế- nó đập bàn cái rầm- đi gây chuyện thôi- nói là làm, nó đứng dậy đi một mạch ra xe
_Huề vốn, thành phố này và thành phố của Đạt chả ai dám đụng đến muội đâu- Nam cười
_Thì sang chỗ khác- nó đáp lại
_Này, đừng có điên, vết thương chưa lành hẳn mà đòi đi đâu- hắn lôi nó xềnh xệch về phía cả bọn
_Đúng đó- My ôm chặt lấy nó.
_Aiss... cái số tui- nó vuốt mặt ngước lên trời