Cô Nhóc Đại Ca

- Mày tuyêt quá, tao không ngờ mày lại giỏi vậy đó_ Ngân chạy đến ôm hôn nó tới tấp
- Thôi được rồi, kinh quá à_ Nó đẩy mặt con bạn ra, mắt dáo dác tìm hắn.
A, thấy rồi, hắn đang đứng gần cổng trường nhưng đang làm cái gì ở đó, nó thấy như là một cái bóng cô độc lầm lũi vậy, muốn gọi tên hắn quá nhưng không thể. Người đông nghẹt, có gọi chắc cũng không nghe. Nó tính lách người đi đến đấy nhưng mà
- Mọi người chú ý, đã đến lúc công bố kết quả cuộc thi tài năng của trường Marie Curie.
Xung quanh bắt đầu ầm ĩ lên, mọi người còn phấn khích nhốn nháo cả lên, nó cũng hồi hộp nên quên mất mình định làm gì.
- Tôi xin công bố giải khuyến khích đầu tiên, đó là em Diêu Hồng Ngọc của lớp 12/4.
Tiếng vỗ tay rần rần, nó lại càng hồi hộp.
- Tiếp theo là giải 3, ồ chúng ta lại có 2 người đoạt giải 3. Xin mời bạn Nguyệt Nga lớp 12/1 và Giao Hằng lớp 11/2
Nó trố mắt ra ngạc nhiên, cái gì đồng giải 3 á, có vụ này nữa hả. Bước lên bục, nó liếc xéo qua Nguyệt Nga, cô ta cũng nhìn lại cũng bằng ánh mắt chẳng thân thiện lắm. MC trao cho nó chiếc cup nhỏ xinh bằng bạc thì Nguyệt Nga giằng lại, lấy mic của MC nói lớn
- Xin quý vị giám khảo cho em biết tại sao Giao Hằng lớp 11/2 lại đồng giải 3 với em chứ_ Giọng có chút hằn học, nó biết cô ta đang cố dìm nó xuống
- Chúng tôi có quyết định như vậy rồi, sao em lại còn hỏi như thế??_ Ban giám khảo nghiêm nghị hỏi lại, nó cảm thấy đây cứ như là phiên tòa của mình vậy, tay run run bấu chặt lấy gấu áo nhưng vẫn cố gắng ngẩng cao đầu.
- Em thật không hiểu, em ấy có bao giờ tham gia những cuộc thi như thế này đâu, lại còn chỉ có đứng hát thôi chứ, đáng lẽ em phải có giải cao hơn
- Trong cuộc thi ngày hôm nay, em ấy đã thể hiện rất tốt, giọng hát khỏe, nếu em còn thắc mắc tôi có thể cho 2 em thi lại để quyết định rõ, 2 em có đồng ý không??_ Ban giám khào ra quyết định
- Em đồng ý_ Cô ta nói rõ to
- Em…. cũng đồng ý_Trong phút chốc nó đưa ra ý kiến của mình
- Thôi chết rồi_ Ngân ở phía dưới khán đài lo lắng cho nó
- Sao vậy??_ Đông ngạc nhiên hỏi lại_ Bà chị Hằng sẽ đánh chị kia à?
- Khùng_Ngân cốc đầu hắn_ Nguyệt Nga chắc chắn sẽ giò trò với Jan Hằng, cô ta cũng chẳng phải loại vừa đâu
- Vậy hả, hừm, để coi chị ta sẽ làm gì_ Đông xoa xoa cằm như mấy cổ nhân
Nhạc vang lên, Nguyệt Nga đứng giữa sân khấu trình diễn khả năng múa của mình, cô ta sử dụng những kĩ thuật mà mình cho là tâm đắc nhất để phô ra. Nhạc kết thúc, cô ta xoay 1 vòng điệu nghệ rồi khuỵu chân xuống làm dáng chào khán giả. Tiếng hò hét vang lên rần rần cổ vũ cô ta
Nó cũng chuẩn bị tinh thần bước ra nhưng lại bị cô ta ngáng chân. ” Vồ ếch ” ngay giữa sân khấu, nó khá ngượng nghịu nhưng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười thật tươi và cất giọng hát của mình lên. Đang dồn cảm xúc vào bài hát thì mic của nó đột nhiên tắt. Nó đang loay hoay không biết làm thế nào thì thấy ánh mắt gian xỏa của Nguyệt Nga, cô ta đã giựt dây mic ra. Nó tức anh ách, để rồi coi, tôi sẽ không thua đâu.
Nó lấy sức hét lên:
- Nào các bạn hát theo tôi nhé, hãy làm không khí được khuấy động lên nào. Now in your eyes………
Môi người cũng vẫy tay hát theo nó, tất cả hòa vào làm một, nó cười lớn như mở cờ trong bụng, cách giải quyết tuyệt quá đấy chứ
Lúc trao giải:
- Tôi xin tuy6en bố, em Nguyệt Nga đoạt giải 3, Giao Hằng giải nhì. Giải nhất là Đoàn Hà Anh lớp 10/6
Nó vỡ òa trong niềm vui sướng, bá vai bá cổ Ngân mà ôm nhưng bất chợt cổ tay nó bị nắm chặt, ai đó đã kéo nó lách qua hàng người đông đúc.
Sân sau:
- Cô muốn gì hả Nguyệt Nga_ Nó xoa xoa cổ tay đỏ lằn những vết tay do Nguyệt Nga kéo
- Sao số mày lại may mắn vậy nhỉ_Cô ta hừ mũi_ Xe tông mà cũng có người cứu, tao thật không hiểu thằng nhóc đó bình thường không mà lại giúp 1 đứa như mày chứ
- Cô nói cái gì, sao cô lại biết về vụ tai nạn xe, không lẽ chính cô……….._Nó trừng mắt nhìn
- Đúng, là tao, tao đã thuê người xử mày thế mà lại không thành công nên giờ chính tao phải ày trở thành một đống phế thải mới đúng chứ_Nói rồi cô ta lăm lăm trong tay cây côn
” Bốp”, một nhát của cây côn trúng phải bả vai nó, đau thấu xương, nó cắn chặt môi đến bật máu. Thật sự là đau quá, chỉ một cử động nhỏ cũng cảm thấy đau, nó nhích người dậy mà không được. Cô ả thấy thế mà hả hê lắm, bồi cho nó thêm nhát nữa nhưng nó đã kịp đưa tay kia lên đỡ.
- Cố chống cự thì được gì, cuối cùng mãy cũng sẽ là đồ bỏ đi thôi_ Cô ta lại cười, một nụ cười đáng sợ
Nó không thốt lên lời được, đang tìm cách để thoát khòi đây.
Cho tay vào túi quần, nó lần ra điện thoại rồi khẽ khàng nhắn tin cho Ngân ( thuộc lòng bàn phím điện thoại rồi, không nhìn cũng nhắn được, có mem nào vậy chưa??). Hà, đã gửi được rồi, nó hắt 1 hơi ra. Nguyệt Nga để ý thấy tay nó để trong túi quần vội giựt ra.
- Mày đã kịp gửi tin nhắn cho bạn mày rồi cơ à? Mà có cũng chẳng kịp đâu bởi vì tao sẽ xử mày ngay bây giờ đây_ Nói rồi cô ta vứt điện thoại của nó xuống đất, dẫm lên, nghiến nó thành từng mảnh nát vụn.
Nó thở hồng hộc, con người thật của cô ta cũng chỉ có vậy, một thứ rác rưởi
- Cô nghĩ mình hay à? Cô làm thế này vì cái gì, Nhật Thiên à? Chỉ là lòng đố kị cao ngút trời của cô thôi. Cô cứ đánh tôi đi rồi Nhật Thiên sẽ đến với cô chắc, hoang đường
- Mày đừng ở đó mà dạy đời tao_ Mặt cô ta tối xầm rồi vung đập đạp vào người nó, còn trúng phải cái vai đang bị thương, nó kêu lên một tiếng nhỏ
- Dừng lại đi_ một tiếng nói cất lên từ người nào đó.
Người đó tát thật mạnh vào mặt Nguyệt Nga rồi chạy tới bế thốc nó lên. Mắt nó mờ mờ không nhìn rõ được đó là ai, ngật lịm đi trong vòng tay đó nó thì thào gọi ” Duy, Duy”
Sáng ra tình dây thấy mình nằm trong bệnh viện, nó hoảng hốt bật dậy, cái tay đau làm cho nó phải nhăn mặt lại. Tay thì đã được băng bó cẩn thận rồi, trên mặt thì đầy những vết bầm tím.
Nó đang cố gắng hồi phục lại bộ nhớ thì Ngân tông cửa bước vào ôm chầm lấy nó:
- Jan Hằng, mày làm tao lo đến phát khóc đi được, huhu_Cô bạn bỗng chốc òa vỡ, nó luống cuống không biết làm sao thì ới để ý đến Nhật Thiên đang ngồi ngủ ở chiếc ghế bên giường bệnh. Cái cảnh này làm cho nó nhớ lại hôm bữa khi thăm hắn ở bệnh viện. Bất chợt Nhật Thiên khẽ động đây lôi kéo nó trở về với thực tại.
- Này, mày nhỏ nhỏ miệng lại giùm tao, anh ấy tỉnh dậy rồi kìa_Nò kéo áo con bạn_Anh dậy rồi hả Thiên
- Ừm_Khẽ vò mái tóc rối, Nhật Thiên tươi cười với nó_Em tỉnh dậy lâu chưa, người còn đau không? Anh đi mua cái gì cho em nhá?
- Vâng, em cảm ơn. À, anh là người giúp em hôm qua ấy ạ??
- Hả, à….ừm_Luống cuống trả lời rồi cậu ta quay gót đi
Ngân khẽ chau mày, khó chịu với Thiên. Nó thấy vậy nên hỏi:
- Này, có chuyện gì mà khó chịu vậy,anh ta làm gì mày mà mặt khó chịu vậy
- Không, chằng qua là tao……._Cô chưa kịp nói hết câu thì hắn và Đông đẩy cửa bước vào, tên đó bắt đầu cười hô hố:
- Chết chị chưa, lại đi đánh nhau nên bị thương nè. Cho chừa, từ giờ đừng có mà đi gây sự nữa nhá
- Cậu nói cái gì vậy hả tên khỉ kia_Nó phi cái gối vào mặt tên Đông đáng nguyền rủa
- Ai da, tay đau mà khỏe dữ
- Công nhân anh Thiên tốt thiệt, nếu không có anh ấy thì chắc tôi chết rồi
- Hả, chị nói gì, Nhật Thiên á, chứ không phải là.._ Tên đó liếc mắt về phái hắn
- Xời, cậu nghĩ sao vậy, tên này mà cứu tôi ư. Thiên còn tốt hơn hắn nhiều_Nó phẩy tay
Mặt hắn tối xầm, đá mạnh cửa phòng rồi bước thật mạnh ra ngoài. Nó khó hiểu, sao vậy mình nói sai à???
Nó tản bộ quanh khuôn viên bệnh viện cùng Nhật Thiên. Anh đưa cho nó cái bánh rán đường:
- Em ăn đi cho nóng
- Em cảm ơn_Nó trả lời nhát gừng, trong đầu vẫn đang còn 1 điều muốn hỏi
Khi nãy:
Hắn đá mạnh cửa và bước ra ngoài, nó vẫn ngu ngơ chưa hiểu gì. Ngân đẩy nó:
- Mày vừa phát ngôn cái gì vậy hả?
- Sao, tao tưởng là Thiên cứu tao mà
- Hồi nào, anh ta nhận bừa đó. Lúc mày nhắn tin cho tao, tao đã gọi cho Duy ra chỗ mày mà
- Vậy sao mày không nói sớm. Thảo nào hắn giận dữ vậy
Hiện tại:
- Anh Thiên, em hỏi chuyện này anh trả lời em nha
- Ừ, em nói đi
- Anh không phải là người giúp đỡ em lúc ở sân sau đúng không_Nó nhìn thẳng vào mắt Thiên
- À, thì đúng là không phải nhưng …….
Nó không đợi Thiên nói hết câu đã chạy đi, bỏ mặc anh ở lại
Bíp, nó ấn cái nút đỏ trước cửa, mong đợi 1 tiếng hắn ở nhà
- Ai vậy_Cái giọng lạnh lùng vang lên, nó mừng hết lớn
- Cậu ra mở cửa cho tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu
- Có gì thì nói luôn đi, tôi không rảnh_Nghe cái giọng là nó biết hắn đang dỗi, đành phải xuống nước vậy
- Thì cậu ra mở cửa đi
1 lúc sau cánh cửa cũng bật mở, hắn xuất hiện lừng lững trước mặt, không 1 chút biểu cảm, lạnh tanh, nhìn xoáy vào nó. Nó hơi sợ ánh mắt này nhưng thôi kệ, xin lỗi trước đã:
- À ừm, vừa này tôi có không phải với cậu, cho tôi xin lỗi
- Hừ_Hắn hắng giọng, điệu bộ vẫn chưa vừa ý
Cái đồ khó chiều, nó nguyền rủa thầm trong bụng nhưng vẫn tươi cười
- Tôi xin lỗi đến nước này mà cậu còn chưa vừa lòng sao?
- Tôi. Không. Thích_Hắn nhấn mạnh từng chữ rồi đóng sập cửa ngay trước mặt nó
- Cái gì, cậu dám làm vậy với tôi đó hả, thì được, ta đây cũng không thèm, giận thì giận.
Nó tức tối đá thật mạnh vào cánh cửa. Được 1 lúc thì cái mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt, khó coi kinh khủng, miệng rên:
- Ui da, cửa gì à cứng ngắc vầy nè_Nó co giò nhảy tưng tưng. Cử động mạnh làm cho bả vai đang bị thương đau nhức nhối, nó liền ngồi bệt xuống đất, ôm lấy cái vai mà xo lấy xoa để.
Cánh cửa mở ra lần nữa, hắn đứng đấy không nói gì, chỉ kéo cái tay kia của nó vô nhà
- Ngồi yên đấy_Chỉ vào 1 cái ghế sofa gần đấy, hắn ra lệnh cho nó
- Xì_Nó nguýt 1 hơi rõ dài rồi đủng đỉnh đặt mông xuống
Hắn đi vô bếp lục lọi cái gì đấy. Nó cũng không quan tâm, chì ngồi đấy dò xét, nhìn chăm chú nhà hắn như cái bảo tàng, đôi khi xuýt xoa:
- Chà, cái bình gốm đẹp quá.
- Lọ hoa kia bự ghê
- Ôi, bức tranh nhìn….khó hiểu quá
Vân vân và vân vân. Hắn bước ra, tay cầm lọ thuốc, giọng trầm trầm:
- Làm gì mà chỉ trỏ lung tung thế, chị ngồi yên coi nào
Hắn kéo tay nó qua 1 bên, nhẹ nhàng đổ thuốc lên vết thương ở bả vai. Nó khẽ nhíu mày lại, giật giật, hơi đau
- Chị ráng chịu tí đi, đánh nhau thì được mà lại không thích bị đau_ Lời nói như có chút trách móc nhưng không hiểu sao nó cảm thấy rất vui khi được hắn quan tâm.
- Đỡ đau hơn rồi_Nó lắc nhẹ cánh tay
- Đỡ rồi thì tốt, chị lên phòng nghỉ đi, lát nữa xuống ăn tối
Sau bữa ăn:
- Bà chị có muốn coi phim không?_Hắn lắc lắc trong tay dĩa DVD mới cóng
- Có có. Ôi, lâu lắm rồi không coi phim, cậu mua phim gì vậy?_Nó nhanh nhảu chộp lấy cái dĩa, nhìn chằm chằm vào cái tựa đề và nụ cười lơi lỏng giữa không trung_Sao lại là phim ma, tôi sợ ma lắm_Mặt nó méo xệch, chỉ vào cái nhan đề “Căn nhà ai oán”
- Không thích thì đừng có coi, càng tốt chứ sao?_Hắn buông lời châm biếm
- Hừ, ai mà thèm sợ chứ. Sợ gì, chỉ là phim ma bình thường thôi mà_Nó mạnh miệng
- À, trùi ui, cái mặt gì mà máu me không nè.
- Gớm ghiếc quá, tắt ti vi đi
- Kinh khủng, kinh khủng
- Chúa ơi cứu con
Nó quẫy đạp lung tung, hai tay bám chặt lấy tay hắn, răng thì va lập cập (thế mà nãy hùng hồn lắm cơ)
- Trời ơi, chị có tính cho tôi coi phim nữa không??_Hắn quát lên, lông mày chau lại có thể giết chết được con ruồi
- Híc_Nó ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn hắn_Nhưng tôi sợ
Gương mặt ấy làm cơn giận trong hắn tan mau. Kê đầu nó vào vai mình, nhẹ nhàng nói:
- Thôi chị nhắm mắt lại đi, đừng coi nữa là hết sợ đó mà
- Ưm_Nó ngoan ngoãn nghe lời, rúc đầu vào vai hắn
Được 1 lúc hắn quay sang, nó đã ngủ mất tiêu rồi, còn gối đầu lên vai và ôm tay hắn thật chặt nữa chứ. Ngáp dài rồi hắn cũng tựa mình vào nó, ngủ theo
11 p.m: Một bóng đen tiến lại chỗ hai người đang ngồi (hay nằm), gọi khẽ:
- Này tới giờ đi ngủ rồi mà vẫn coi phim à??_Thì ra là tên Đông
Tên đó thấy lạ mò lên, hai người đang ngủ trong tình trạng hơi thân thiết, hắn vuốt cằm như mấy cổ nhân cười gian xảo rồi lôi dế yêu ra căn từng góc chụp
- Mấy tấm hình này mà đăng lên trang web trường là hết sảy
- Ôi chao, góc này chụp đẹp quá
- Haha, cái ảnh này nhìn như đang hôn nhau ấy
- Tách tách_Tiếng bấm máy kêu lia lịa
Đông say sưa chụp hình cho đến kia nó khẽ cựa mình 1 cái thì hắn ta mới hoảng hốt ôm máy chạy ra nhưng trên khuôn mặt vẫn còn vương nụ cười gian xảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui