Cô Nhóc Đại Ca

Cổ họng khô khô đắng đắng, nó với tay định lấy cốc nước ở đầu giường nhưng sao với hoài không được, nhích người lên tí xíu, vẫn chỉ là tay nó khua khoắng trong không khí loạn xạ. bực mình, nó bật dậy. Tik tak tik tak, mặt ngáo ra, nơi này không phải nhà nó mà trông cũng quen phết. Đột nhiên cửa phòng bật mở, tên khỉ gió Đông cười khì khì:
- Mãi giờ mới dậy, chị ngủ như heo ấy
- ……_Đáp lại là một sự im lặng, nó đang bận khởi động lại bộ não yếu ớt
- Gì vậy, bị câm rồi hả?_Tên đó huơ huơ cái tay trước mặt nó
Bốp bịch chát. Nó phi liên tiếp mùng mền chăn gối. tất cả những gì có thể là đem phóng lao hết, nó gầm gừ
- Cậu lợi dụng tôi tối qua say nên giở trò gì rồi hả tên khốn kia, tôi đang ở đâu đây. Này thì chết đi nè, đồ sàm sỡ. Chết đi, chết đi_Mỗi cái “chết đi” là 1 cái gối phi vào mặt thằng nhỏ. Đông rối rít
- Chị nghe tôi giải thích đã chứ bạo lực gia đình í lộn bạo lực học đường không ổn đâu.
- Nói đi_Nó dừng tay, khảo cung hắn, chống nạnh nhe nanh nhe vuốt. Thằng nhỏ vừa rúm ró vừa sợ sệt thành thật
- Là tối qua chị say quá nên Duy đưa chị về chứ đâu phải là tôi đâu. Ức hiếp người quá đáng à
- Hử, cậu đang kể chuyện cười à? Không mắc cười đâu nhá_Nó giơ cú đấm lên
- Đâu, em thề, xin chị nghe em nói. Là vầy, tối qua Duy thấy chị vô quán bar nên cũng vô theo. Ai dè, thấy chị bị người ta “bắt nạt” nên đánh vào gáy làm tên đó ngất xỉu, cuối cùng không hiểu sao chị lại ôm chầm hắn rồi nói…..
- Biết rồi, đoạn cuối khỏi kể, tui nhớ_Nó đỏ mặt, hèm giọng_Tại sao hắn lại đưa tôi đến bệnh viện rồi…….Chừ không phải là thích My sao?_Ánh mắt nó đượm buồn, là My đó, người con gái hoàn hảo trong lòng hắn không ai thay thế được
- Cô ta giờ là dĩ vãng rồi, chị đắn đo làm gì, tiến tới đi chớ_Tên đó huých tay nó
- Đủ rồi đấy, cậu ra ngoài đi_Hắn xuất hiện như đã đứng ở đấy tự bao giờ, chầm chậm tiến tới
Đông vội vàng lỉnh đi, hắn bước đến đối diện, nhìn xoáy vào mắt nó. Nó ngoảng mặt đi, thấy ngại ngùng và 1 chút nhói ở tim.
Không khí bỗng nhiên căng thằng lạ lùng khiến đầu óc nó muốn vỡ tung ra.
- Cảm ơ…_Định nói cảm ơn hắn vê ngày hôm qua thì hắn chen ngang
- Đừng đi nữa
- Hả?_Nó nghệt mặt
- Đừng rời xa tôi nữa_Hắn nhắc lại
- …….._Nó vẫn ngơ ngác, chuyện gì cơ, hắn đang lẩm bẩm gì đấy
Hắn cầm tay kéo nó lại vào trong lòng ôm chặt, miệng lẩm nhẩm bên tai nó
- Từ giờ chị là của tôi nhé, từ cái ngày tôi thốt ra câu từ chối thì cảm thấy hối hận vô cùng. Tôi nhớ nụ cười Hằng, nhớ cách Hằng làm tôi vui, nhớ Hằng lắm.
Nó cắn chặt đôi môi, vừa lắc đầu vừa đẩy hắn ra
- Không thể đâu
- Vì sao?_Đôi tay hắn buông thõng
- Còn My, cô ấy…….
- Không còn nữa, hiểu không, giờ chị mới là người trong lòng tôi
- Thật không?_Nó ngước đôi mắt đang dần lấp đầy nước
- Thật!_Hắn khẳng định rồi lại kéo nó vào vòng tay ấm áp
Lâu lắm rồi nó mới tận hưởng được một sự quan tâm ngọt ngào đến vậy. Đầy những cuộc tình vui chơi trôi qua chóng vánh, không ai khiến nó ấm áp như bây giờ. Giờ hắn là của nó, chỉ là của nó vậy thôi.
2 tháng sau:
- Chị Hằng, có vụ mới này_Sheng Thảo báo cho nó, là tụi trường bên tranh giành thách đấu chứ gì
- Thôi, em với Lyn Hạ tự giải quyết đi ha, bữa nay chị bận rồi_Nó cười nhăn nhở, từ hồi gật đầu làm bạn gái hắn đến giờ, nó bỏ hẳn đánh nhau, chăm chỉ học tập, không quậy như trước nữa, hiền lành như một con mèo dễ bảo
- Chị thật là, từ hồi có bạn trai đến giờ thì………._Sheng Thảo bỏ dở câu nói
- Thôi, thông cảm đi, mấy đứa thay chị 1 thời gian_Nó nháy mắt tinh nghịch
- Vâng, đành vậy chứ sao_Con bé thở dài
Cuối tiết, hắn với nó tản bộ ở công viên gần trường, một cái công viên nhỏ nhà trường mua dất xây để tăng vẻ đẹp cho trường.
- Nè, ăn không?_Nó chìa cây kem trước mặt hắn
- Hì, ăn chứ sao không_Hắn nhận cây kem từ tay nó, mát mát lạnh lạnh, đầu lưỡi chạm vào, ngọt, hơi đắng, vị socola.
- Nếu một ngày Thảo My quay lại thì sao_Nó ngước đầu lên trời hỏi bâng quơ, không hiểu nó đang nghĩ gì
- Thỳ kệ cô ta, Duy yêu mình Hằng thôi_Hắn nắm chặt lấy tay nó như sợ con bé sẽ bỏ đi
- Thạt không, Duy hứa đi_Nó quay lại le lưỡi tinh nghịch
- Ừ, hứa
- Không, phải như thế này nè_Nó móc ngòn út của 2 người lại với nhau_Thế này là Duy chỉ yêu mình Hằng thôi nhá
- Ừm, mãi mãi
Nó cười giòn tan, ấm áp như hàng vạn tia nắng quanh mình làm tan chảy trái tim vậy.
Nó tung tẩy coi phim trong phòng khách, mặc kệ hắn đánh lộn với nồi niêu xoong chảo bên bếp
- Hằng là con gái, vô đây tập nấu ăn đi_Nó bất lực ngó qua cửa phòng khách
- Thế kỉ 21, nam nữ bình đẳng, con trai phải nấu ăn nữa chứ. Hằng không vô đâu_Nó ngán ngẩm liếc mắt nhìn đống lộn xộn trong bếp
- Thế à_Hắn cười ranh ma, tiến lại gần chỗ nó, ánh mắt nham hiểm
- Gì thế?_Nó nhận thấy được sự nguy hiểm_Ưm
Hơi thở trong miệng như đang bị lấy dần đi, hắn đặt lên môi nó một nụ hôn không kịp để nó phản ứng lại. Lần đầu tiên khiến nó lạ lẫm, lúng túng, cứ để đôi môi cho hắn day day, cắn cắn, rõ là đau
- Đau quá, dừng lại đi Duy
- Thế nào, giờ có vào bếp không hay muốn “phạt” tiếp_Hăn cười ranh ma
- Vô thì vô, đừng “phạt”_nó đành phải xuống nước để bào toàn tính mạng cho đôi môi
5 phút sau:
- Óe, Duy ơi, cháy rồi cháy rồi_Nó kêu la thất thanh làm hắn hoảng
- Đâu nào
- Nè_Nó chỉ tay vô cái chảo nóng đang bắn dầu lên từng chặp
- Chì là do chảo nóng thôi, lần sau đừng để lửa to quá, Hằng có bị gì không?_Hắn vội vàng tắt bếp
- Hức, đây nè_Mặt nó méo xệch, chìa bàn tay có 1 vết đỏ tấy lên
- Bỏng rồi, thấy chưa, con gái gì mà hậu đậu quá đi, ra đây nào_Hắn ngâm tay nó vào bồn nước lạnh rồi đi lấy dụng cụ sơ cứu_Để coi, thuốc trị bỏng nè, đưa tay đây coi nào
Nó ngoan ngoãn làm theo, hắn nhẹ nhàng tra thuốc vào vết thương, thổi phù phù vào tay nó. Hắn chăm chú làm mà không để ý rằng có người nhìn mình chằm chằm. Nó lướt đôi mắt khắp khuôn mặt hắn, trông lúc đang chăm chú làm việc gì đó, hắn có vẻ đẹp trai hơn nhỉ, lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt, nhìn rõ dễ thương, nó tự nở 1 nụ cười thích thú
- Nè_Hắn đột nhiên lên tiếng làm nó giật mình
- Hả? Gì cơ
- Hả gì mà hả, sao tự nhiên ngồi cười 1 mình vậy, không thấy đau à?
- Hơ, hết đau rồi, thuốc hay ghê đó_Nó vờ chữa cháy không lẽ nói là do được ngắm người ta nên tự cười nhảm
- Rõ vớ vẩn_Hắn hoài nghi_Thôi, ra phòng khách coi phim tiếp đi, kẻo Hằng bị bỏng nữa thì Duy lại khổ
- Hừ_Nó trề môi kiểu cách
Dinh….doong….. Tiếng chuông cửa vang lên đột ngột, hắn bảo nó
- Để Duy ra mở cửa_Rồi bước ra ngoài
Đằng sau cánh cửa nặng trịch là 1 đứa con gái xinh đẹp, cô ta nở nụ cười rạng rỡ ào tới ôm chầm lấy hắn, miệng hét lên sung sướng
- Cuôi cùng em cũng gặp được anh rồi Duy ơi
- Ôi trời ơi, My đây hả?Sao giờ em mới về đây?_Hắn hồ hởi không kém, vòng cánh tay rộng ôm chầm lấy cô gái ấy
Nó đứng nhìn cảnh tượng xảy ra giữa hai người, mà khoan, Duy vừa gọi cô ta là My phải không? Chẳng phải là cô gái đó chứ, nó lục lại trí nhớ tìm về tấm ảnh. Mái tóc tuy đã cắt ngắn rồi nhưng khuôn mặt ấy không thể khác được. Đôi mắt tinh anh, màu nâu trong, nụ cười tươi, đặc biệt, không khác gì trong tấm ảnh. Cô ta mặc bộ váy màu hồng phấn kiểu Lotie như mấy cô công chúa nhỏ, mái tóc bồng bềnh được kẹp chiếc nơ nhỏ làm dáng. Thật dễ thương
- Ơ, ai kia vậy anh_Cô gái chuyển sự chú ý vào nó, phát hiện ra có người đang chứng kiến cuộc gặp gơ của 2 người
- Em vào nhà đi, anh xin giới thiệu đây là.._Hắn ngập ngừng 1 chút_bạn thân của anh
Nó khẽ nhíu mày, cứ mong câu trả lời phải khác cơ
- Ra là bạn thân của anh, em chào chị_Con bé lễ phép đưa tay bắt tay nó
- Ờ, chào em, chị tên Hằng_Nó ngượng ngập nắm lại đôi tay nhỏ xíu ấy, đột nhiên con bé siết mạnh khiến nó đau
- Vâng, còn em là Thảo My
- Còn khách sáo gì nữa, sao giờ em mới quay trở về Việt Nam thế?_Hắn bôn chồn hỏi dồn dập con bé
- Em đi chữ trị bên Úc, bệnh lúc đó đang chuyển biến nặng nên không thể thông báo với anh được
- Ôi, My đó hả_Giọng Đông vang lên có phần ngạc nhiên
- Chào Đông, lâu lắm không gặp cậu
- Chà, lâu lắm không gặp, thay đổi dữ ha
- Hì, đâu có, tớ vẫn vậy mà
- Thôi, hỏi thăm sau, giờ tụi mình đi ra nhà hàng làm 1 bữa tiệc chào đón My về đi_Hắn đưa ra ý kiến, 3 người còn lại nhất trí còn riêng mình nó thì
- Cuộc gặp gỡ của 3 người mà, tôi về nha
- Ơ sao được, chị là bạn thân anh Duy mà, đi cùng luôn đi chị_Con bé nắm cánh tay nó
- Bạn thân?_Đông trố mắt ra
- Vâng, anh Duy bảo vậy mà_My cười tươi
Tại nhà hàng:
Cuộc nói chuyện của 3 người rất rôm rả, nó như người thừa, đôi khi ừ ừ được mấy câu xong lại thôi. Mà nó cũng chằng quan tâm, bây giờ trong đầu nó lờn lờn những câu hỏi, tại sao Duy nói nó là bạn thân? Tại sao My lại về nước? Hắn còn thích My chăng? Và cứ thế cứ thế nó chẳng nghe gì hết, chỉ có tiếng ù ù bên tai thôi. Cầm nĩa cho thức ăn lên miệng, nhạt thếch, nhà hàng năm sao nấu dở thế hay là do cảm xúc của nó cuốn đi dư vị rồi chăng
- À, chị Hằng, sao chị ăn ít vậy?_Con bé gắp 1 chút thức ăn qua đĩa nó
- Ờ, chị hay ăn vậy lắm, em không cần phải lo đâu
- Chị đã có ngư
ời yêu chưa vậy?_Con bé vừa dứt câu thì không khí xung quanh bỗng chốc im lìm, nó thoáng đưa mắt sang nhìn hắn, hắn tránh ánh mắt ấy như người bị tội
- Người yêu tớ đấy_Đông lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui