- Đến nhà em rồi. Thôi, anh về nhé! Hẹn gặp em ở trường_Thiên đưa nó về tới trước cổng nhà, nháy mắt chào tạm biệt với nó
- Vâng, chào anh_Nó nở nụ cười bán nguyệt
Đơi cho anh ta đi khuất dạng, nó mới liếc nhìn xung quanh
- Giờ mà vô nhà thể nào cũng bị cấm túc cho coi. Chuồn đã
Nói rồi nó phi như bay chạy té khói
Trước cửa nhà hắn:
Píp. Nó bấm vào cái bảng điện tử ở trước nhà
- Ai vậy_Giọng hắn vang lên trong máy
- Cậu ra mở cửa cho tôi mau, lẹ lên
- Cứ đứng ngoài mà chờ đi, đừng mơ
- Cậu thách tôi à??_Nó đanh mặt lại hỏi
- Ừ, bà chị vô được thì vô_Nói rồi hắn tắt máy.
Nó tức anh ách. Gruuu, đã thách thì làm. Bộ hắn quên nó từng đột nhập vô hắn sao. Y như cách cũ , chỉ vài phút loay hoay, nó đã làm được. Nhưng đến khi cánh cổng mở ra, nó giật mình nhìn thấy hắn đang đứng khoang tay, mặt lạnh tanh, nhìn nó chằm chằm
- Nhìn gì người ta vậy hả??_Nó chớp chớp mắt ngây thơ
- Bà chị giỏi thật đấy nhỉ_ Hắn mỉa mai_ Tới đây làm gì, hôm bữa chị tới nhà tôi quậy chưa đủ sao?
- Ờ, người ta đến ở nhờ 1,2 bữa mà không được sao. Tránh ra coi nào_Nó nói rồi đẩy hắn sang 1 bên, tự nhiên như ruồi bước vô nhà.
- Oa, nhà đẹp ghê ta, hum bữa vào vội không để í, giờ mới chiêm ngưỡng được.
Đang mải mê ngắm nghía thì 1 hình ảnh đập vào mắt nó. Tên Đông đang đứng trên bậc thang lăn qua lăn lại quả trứng luộc lên vết bầm mà nó liệng đá vào. Nhìn thấy nó,tên đó làu bàu:
- Này, chính bà chị là người làm cho khuôn mặt đẹp đẽ của người ta ra thế này rồi đó. Hừ chị nghĩ là trên trời ban xuống 1 chàng hoàng tử đẹp trai này để chị ném đá vô mặt chắc_Rồi cậu ta xuýt xoa_Hu hu, đẹp trai có gì sai chứ ( Nó có đối thủ tự sướng xứng tầm rồi).
- Hờ, thật kinh khủng, cậu đang đóng kịch đấy à? Đẹp trai? xì. May là tôi chỉ liệng trúng 1 cục thôi đó. Cậu nên cẩn thận đi mua mấy cái bảo hiểm đi_Nó dứ dứ cú đấm trước mặt Đông
- Chị…_ Tên đó định cãi lại thì hắn lên tiếng
- Thôi, xin hai người_Rồi quay sang nó_ Bà chị đến đây có việc gì không??
- Chẳng phải lúc nãy tôi nói rồi sao? Đến ở tạm. Ok_ Nó nháy mắt với hắn_ Thế nào, nhà cậu rộng thế này ít nhất cũng phải có 1 phòng cho tôi chứ, hả??
Tại căn phòng bên cạnh ban công:
Nó đẩy cửa bước vô
- Woa_Nó thốt lên ngạc nhiên. Căn phòng này quá đẹp. Tường được dán giấy màu xanh dương nhat với họa tiết đơn giản. Mọi thứ được bài trí ngăn nắp, tuy không rộng bằng phòng nó ở nhà nhưng nơi đây quá tuyệt, ít nhất là với nó_ Lại còn có ban công nữa này_ Nó chạy ra phía đó, thích thú với mấy chậu cây nhỏ treo ở lan can.
- Sao mà vui dữ vậy, bộ phòng bà chị không có những thứ này à?_Hắn nheo mắt lại, khá ngạc nhiên vì thái độ của nó
- Nếu tôi muốn thi cũng sẽ có thôi. Nhưng ban công thì tuyệt đối không??
- Vì sao?
- Hờ, cậu biết đấy, tôi như vậy mà cho phòng có ban công thì chắc đêm nào cũng trèo tường mà đi chơi mất. Ba tôi đã liệu sẵn cả rồi. Ôi đúng là_ Nó mân mê mấy chậu cây
- Hà, dĩ nhiên rồi. Đúng là Jan Hằng
- Cái gì hả?
- Không có gì, thôi chị ở lại mà tận hưởng đi nhé. Tôi đi đây
Hắn nói rồi bước ra ngoài. Nó thả người ngã xuống giường. Thoải mái thật. Căn phòng không cầu kì như phòng nó, rất đơn giản nhưng nó thích vậy cho thoải mái. Đột nhiên nó bật dậy, phát hiện ra có một cây đàn guitar ở cuối góc, liền nhảy phóc đến đó cầm lấy và gảy nhẹ các sợi dây
- Ồ, vẫn còn tốt này, mỗi tội bụi quá._ Nó lấy tay phủi đi, chỉnh lại dây đàn cho vừa rồi chơi bản ” A little love”. Vừa đánh đàn vừa hát
Greatness as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss
A litlle hug, little gift
All of little something. These are our memories
You make me cry
Make me smile
Make me feel that love is true
You always stand by my side
I don’t want to say goodbye
You make me cry
Make me smile
Make me
feel the joy of love
Oh kissing you
Thank you for all the love you always give to me
Oh i love you
Yes I do …
… I always do
Make me cry
Make me smile
Make me feel that love is true
You always stand by my side
I don’t want to say goodbye
To be with you, oh i love you
Hắn thả rơi chiếc bút xuống. Bài hát này nghe quen quá. Có phải là em? Đúng là em rồi, phải nhanh lên mới được mình không thể để mất em lần nữa.
Muôn vàn thứ xuất hiện dồn dập trong đầu hắn. Hắn nhanh chóng chạy. Chạy đến phòng nó. ” Rầm”, cảnh cửa mở tung ra. Nó tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Chưa kịp định thần lại thì hắn đã ôm chầm lấy nó, miệng lẩm bẩm:
- Thảo My, em về rồi sao??
Nó ngạc nhiên lần 2, trong đầu chỉ duy nhất 1 câu hỏi: Thảo My???
Nó vung mạnh tay đẩy hắn ra, còn khuyến mãi cho thằng nhỏ 1 cái tát vào mặt. Hắn lăn lóc dưới sàn nhà, 1 tay ôm lấy mặt:
- Bà chị làm gì vậy hả? Sao lại tát tôi
- Tôi mới phải là người hỏi cậu câu đấy, người ta đang yên đang lành tự dưng xông xồng xộc vào phòng ôm chầm, còn gọi Thảo My gì gì đấy. Ể. Mà Thảo My là ai vậy, kể nghe coi_Nó huých huých vào vai hắn như bạn bè lâu năm thân thiết lắm không bằng.
Hắn im lặng, không nói gì, quay lưng bỏ đi, thần thái khuôn mặt có vẻ bối rối. Chợt, chuông điện thoại reo. Nó luống cuống bật máy:
- A lô
- Mày đi đâu vậy hả, ba mày tới tận nhà tao tìm kìa_Đầu dây bên kia cất giọng nói vô cùng “mềm mại” của Ngân
- What? Thật vậy à. Thế mày nói gì?
- Tao kêu mày đi chơi, tối qua nhà tao ngủ, Phải bao biện ày tao khổ lắm luôn ấy. Ba mày kêu mày phải về ngay không thì đừng trách_ Ngân giả giọng ba nó hù dọa
- Mày thôi đi_Nó luống cuống
- Á, đúng rồi, mày đang ở đâu vậy, sao không nói tao biết 1 tiếng
- Ờ, hiện tại đaang ở tạm nhà nhóc Duy. Mày đừng nói gì cho ông già tao biết nhá. Bye bye honey
Nó dập máy, thả người xuống giường, đánh 1 giấc
6pm:
Có tiếng gõ cửa, nó bật dậy
- Ai vậy?_Nó cảnh giác, nhỡ ba tìm ra được rồi thì sao ta
- Thưa tiểu thư, đã tới giờ cơm rồi ạ_Giọng ông Way vang lên, nó thở phào nhẹ nhõm
- Vâng. Con biết rồi con xuống ngay ạ
Tại nhà ăn:
Nó đưa mũi hít hà. Oa thơm quá. Nhanh chóng chạy lại bàn, thấy đầy ắp đồ ăn, mắt nó sáng rực rỡ như đèn Vi .
- Ăn từ tốn thôi, nhìn bà chị kìa_Tên Đông chống cằm nhìn chằm chằm vào nó
- Ệ ôi ( Kệ tôi)_Nó nói với 1 cái miệng ngập đồ ăn, hai má phùng lên
Đông chỉ lắc đầu ngao ngán
- Đúng là con heo, tên nào vơ phải chị rước về làm vợ, thằng đó bất hạnh lắm
Nó cố nuốt trôi mọi thứ xuống cổ họng. Chỉa cái nĩa về phía tên đó, hăm dọa
- Ok, mai sau tôi sẽ lấy cậu làm chồng luôn, khỏi cần thằng nào rước, cậu sẽ biết thế nào là lễ độ
- Cái gì? Có chết tôi cũng không lấy chị. Con gái gì mà vừa hậu đậu vừa hung dữ. Eo ôi, thảm họa
Mặc cho hai người đấu khẩu, hắn ăn xong phần của mình thì bỏ về phòng, không nói cũng chẳng rằng. Nó nhìn theo dáng hắn, mặc cho tên Đông đang càm ràm cái gì rồi tự nhiên tim đập nhanh hơn, mặt ửng đỏ, nóng ran.
” Chóc” một trái cherry bay trúng dầu nó
- Làm gì nhìn người ta ghê vậy hả, có tình ý à?_Đông trêu chọc nó, miệng cười hà hà. Nó luống cuống, mặt còn đỏ hơn vì ngượng
- Hồi nào, cái gì chứ, ai thèm mà để ý hắn. Khùng, lo mà ăn cho xong đi, nói nhảm gì vậy
- Haha, còn ngượng nữa kìa. Công nhận bà chị thú vị thiệt đó. Thôi, đừng mơ mộng nữa. Người ta đã có bạn gái rồi, để í làm gì
Nó khựng lại, lôi từ trong túi váy ra 1 tấm ảnh đưa trước mặt Đông( nó chưa kịp tắm, có đồ âu mà thay)
- Phải người này không?
- Ơ, sao chị lại có tấm hình này. Duy cất giữ nó cẩn thận lắm đó_ Hắn tính giựt lại nó đã rụt tay về
- Tôi muốn nghe cậu kể lại chuyện của hai người này
- Hừm, tại sao tôi phải kể chị nghe chứ
- Kể đi rồi tôi sẽ trả lại tấm hình này. Ok_Nó nháy mắt
- Được thôi. Cách đây 2 năm………….
Tại phòng nó:
Hờ. Nó thả người xuống giường. Còn vẩn vơ nghĩ lại chuyện Đông vừa kể hồi nãy
- Kể đi rồi tôi sẽ trả lại tấm hình này. Ok
- Được rồi. Cách đây hai năm. Duy được bố mẹ cho đi du học bên Mĩ. Tính cách tên này lầm lì ít nói nên không có bạn bè gì cả.Trong lớp có 1 cô bạn cũng là dân du học, dễ thương lắm, hiền lành, yếu đuối nên hay bị bạn bè bắt nạt. Cô bạn ngồi bên cạnh Duy và 2 người nhanh chóng trở thành bạn thân. Duy luôn bảo vệ cô nàng mọi lúc mọi nơi. Dần dà hai người có tình cảm với nhau. Hè nào cũng về Việt Nam, tại căn nhà này Duy đã chuẩn bị cho cô nàng 1 căn phòng bày trí theo kiểu cô ấy thích. Hình như là căn phòng bà cị đang ở tạm đấy. Cô ấy hát hay lắm, lúc nào cũng có 1 cây guitar bên mình, rảnh rỗi là lại đàn hát cho Duy nghe. Nhưng rồi Duy cũng biết cô ấy bị hen bẩm sinh. Căn bệnh trở nên nặng nề và cô ấy phải ra nước ngoài chữa trị. Hai tháng gần đây mất liên lạc và không biết cô ấy đang ở đâu cả. Duy đành trở về Việt Nam và cho người tìm kiếm khắp nơi. Trong lòng hắn chỉ có hình bóng cô gái đó thôi
- Ưm_Nó ngẫm nghĩ 1 hồi_Sao cậu biết rõ vậy hả??
- Xời, còn phải hỏi tôi và hắn là bạn thân mà. Với lại lúc đó tôi cũng đi du học cùng luôn. À, quên mất, tấm hình đâu, chị hứa sẽ trả mà_Hắn xòe 5 ngón tay ra
- Ồ, Đông này. Tấm hình này khó khăn lắm tôi mới lấy được đấy. Thế nên_Nó co giò chạy 1 mạch về phòng, không quên để lại 1 câu nói_Mơ à, tôi không trả lại đâu
Nó úp mặt xuống gối. Trong lòng có nhiều cảm xúc phức tạp quá. Tại sao mình lại phải buồn cơ chứ, làm sao mình thích hắn được. Trong đầu muôn vàn ý nghĩ phủ nhận nó thích hắn.Nằm nãy giờ nó bắt đầu để ý tới cái tủ đựng quần áo ở góc phòng. Tò mò nó lại gần. Tần ngần đứng 1 hồi lâu.
- Mình chưa tắm mà không có đồ để thay thì chỉ có nước mượn tạm thôi nhưng nếu mình mặc đồ của cô ta thì hắn có giận không nhỉ. Mà kệ đí. Mươn thôi mà, có lấy luôn đâu mà sợ
Nó mở toang cánh cửa tủ ra. Ôi mẹ ơi, toàn váy là váy. Đối với nó đây là thảm họa vì nó ghét mặc váy khinh khủng. Nó lục tung mà chẳng kiếm được cái quần jeans hay ít nhất là 1 cái áo thun nào. Lực bất tòng tâm đành phải mặc váy vậy
30 phút sau:
Nó bước ra từ cửa nhà tắm. Mặc 1 chiếc váy sọc caro trắng đen, dài đến đầu gối, ôm lấy vòng eo thon, tôn lên dáng nó.Nó khó chịu kinh khủng. Chuông điện thoại vang từng hồi. Nó bắt máy:
- Chị Jan, có chuyện rồi
- Sao hả,
- Chị đến ngay địa bàn của mình đi, chuyện gay go lắm
- Ừ, chị tới ngay đây
Nó dập máy và nhanh chóng chạy đí
Tại địa bàn của nó:
- Chị Jan_Lyn Hạ chạy tới chỗ nó nhanh chóng
- Chuyện gì hả?
- Nguyệt Nga, cô ta đòi gặp chị ngay lập tức. Cô ta vừa hẹn gặp xong thì em gọi chị luôn. Chắc ả đó sắp tới rồi
Lyn Hạ vừ dứt lời, Nguyệt Nga đã cất giọng:
- Chào người quen
- Chị muốn gặp tôi có chuyện gì?