Nốt nhạc thứ hai
Cả gia đình nó đi ra xe và xuất phát đến nhà hàng để dự một buổi tiệc sinh nhật của con trai bạn thân Ba nó, hẳn sẽ có thể quen thêm nhiều bạn bè.
- Ở đây ạ? – Nó nhìn chăm chăm vào nhà hàng, trông sang trọng và rộng lắm, cũng đúng, nhà giàu mà, vậy cũng phải
- Đúng rồi, chúng ta vào thôi
Dứt câu của Mẹ nó, Ba nó xuống xe mở cửa cho hai Mẹ con, cả gia đình bước vào trong. Quả nhiên không thể xem thường, nơi đây thật sự rất lấp lánh và sang trọng lắm, đúng chất gia đình giàu có.
Nó đứng bơ vơ một mình giữa nơi đông người và hòa trong tiếng nhạc du dương này, vì sao ư? Ba nó thì bị mấy ông làm ăn chung kéo đi, Mẹ nó thì bị vợ của mấy ông đó đưa đi "nhập hội", chỉ còn có một mình nó. Nói thật thì cũng có những thế hệ như nó ở đây, nhưng hầu hết đều có bạn bè để nói, nếu không thì cũng đi làm quen, nó đi qua phía bàn ăn ngồi ở đó, cầm ly nước ngọt đưa qua đưa lại như thể bị thất tình. Từ phía xa, một người con trai với vẻ ngoài hút người khác giới xuất hiện, những ánh mắt của mấy tiểu thư dồn hết vào hắn, miệng thì hết mực khen ngợi. Có vẻ như hắn ta đang đi về phía của nó mà nó cũng chẳng hay biết gì, nhưng không phải là đến làm quen, mà là bị mấy phụ hyunh "bắt" đi đến đây đưa đến chỗ họ cho mọi người gặp mặt vậy mà.
- Cô là Tuyết Nhi? – Hắn ta lạnh lùng hỏi
Nó quay đầu lại nhìn xem ai gọi nó, là một anh chàng cao to với vẻ ngoài lạnh lùng, công tử nhà giàu chắc luôn. Nó đứng lên, lịch sự đáp :
- Đúng, tôi là Tuyết Nhi, có chuyện gì không?
- Cô đi theo tôi một lát đi
Nó đi theo hắn ta, cũng chẳng biết là đi đâu, lúc sau dừng lại ngay chỗ của "hội phụ hyunh", có cả Mẹ nó.
- Con chào mấy cô – Nó lễ phép
- Con chị đây sao? Trời ơi xinh giống Mẹ nó vậy, dễ thương quá, cô nhìn mà tưởng tụi con là một cặp đấy – Một người trong số đó nhéo má nó rồi "phang" cho cả hai một câu đứng hình, cả hai người nhìn nhau cho đến khi bà ấy nói tiếp, giọng đầy tiếc nuối : - Nhưng tiếc quá, Tuyết Nhi nó sắp đám cưới với người khác rồi, nếu không thì cô cũng muốn con là con dâu nhà cô
Mẹ hắn cắt ngang.
- Tuyết Nhi, sau này có rảnh con đến nhà bác chơi rồi ăn cơm, Thiên Vũ nó ít bạn lắm nên nếu có con là bạn nó thì tốt quá
Nó cười cười, lòng thầm nghĩ "Sao bác ấy thân thiện còn anh ta thì khó gần thế nhỉ?"
- Thiên Vũ, dẫn Tuyết Nhi đi ăn uống gì đi con, mau lên
- Dạ
Hắn ta kéo nó đi ra chỗ quầy thức ăn nước uống, ngồi xuống đó, hắn lấy cái dĩa rồi lấy bánh ngọt, đồ ăn mặn rồi nước uống để trước mặt nó.
- Anh làm gì thế?
- Cô ăn đi, không ăn thiệt cũng ăn thử
Nó với lấy cái nĩa rồi ăn thử, sựt nhớ ra một chuyện cần hỏi.
- Anh là ai vậy? Sao lại dẫn tôi đến đó?
Hắn ta mắt hướng thẳng nhìn ra ngoài trời đêm bao la đầy sao, tay đan vào nhau đặt trên bàn, đáp :
- Tôi là nhân vật chính ở buổi tiệc này, Thiên Vũ. Lúc nãy họ kêu tôi đến tìm cô đưa qua đó cho họ gặp mặt
- À..vậy chắc anh lớn hơn tôi nhỉ? – Nó nhìn hắn, hỏi
- Cô bao nhiêu? 15, 17 hay 20?
Hắn đoán mò, 17 là đúng rồi, lại bảo nó 20 tuổi? Có cần nâng lên vậy không? Nó xì một cái rồi cũng hướng mắt ra bầu trời, đáp :
- Tôi 17 tuổi, còn anh?
- 18 – Hắn đáp lại nó, một câu à phải nói là hai con số trọc lóc, thật là đáng ghét. – Mà này, nghe nói cô sắp đám cưới?
Nó nhảy dựng lên khi hắn hỏi câu đó, nghĩ sao àm sắp đám cưới? Nó còn nghĩ chỉ có mỗi gia đình hai bên biết thôi chứ, ai mà ngờ lại lan truyền nhanh chóng lại đâu ra thêm phần sắp đám cưới, nó mà biết ai tung tin bậy bạ là chết với nó, đó cũng là đáp án mà nó đã "trao tặng" đến người hỏi.
- Vậy là giống nhau, tôi với cô có thể làm bạn đấy – Hắn nói với giọng đầy "tự tin"
Nó chống tay lên bàn thở dài.
- Anh tự tin quá rồi, mà anh cũng sắp cưới cô nào à?
- Có thể nói vậy, sao mà cãi lại được với mấy bậc phụ huynh, luôn tự ý làm theo ý mình, tôi cảm thấy mình như không được tôn trọng. Hôn nhân sắp đặt luôn là điều tôi ghét nhất, và chắc chắn nó sẽ không bền lâu
Nó im lặng, có vẻ như hắn ta sống không được vui vẻ gì, luôn bị sống áp đặt nhỉ? Nhưng mà Mẹ nó thường nói, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá bên trong, có thể những gì nó đoán là sai thì sao? Mà thôi kệ đi, tóm lại chỉ cần biết có người cũng bị như mình và đang ngồi kế mình đây. Nhưng dù sao thì nó vẫn không muốn kết hôn, nó chỉ kết hôn khi nó thật sự muốn và chỉ kết hôn với người mà nó thật lòng yêu thôi, phải làm sao đây? Một phần là sợ Ba Mẹ nó buồn, hai là sợ anh em Lâm – Thy giận, phải có cách gì vẹn cả đôi đường chứ nhỉ? Bây giờ nếu có thì chỉ còn cách này, chính là nhờ vả người bạn nam thân thiết nhất của nó giả làm bạn trai nó, nếu như có hỏi thì cứ nói là quen lâu rồi nhưng bí mật quen, có cái vấn đề quan trọng là Phương Thy có thể sẽ biết và làm lộ tẩy nó, như thế thì chẳng còn cách nào chối bỏ nữa.
- Này – Hắn khều nó, nó quay qua nhìn hắn thay cho câu trả lời, hắn nói tiếp : - Cô có cách gì thoát khỏi chuyện này không?
- Nếu có thì mắc gì tôi phải bực bội, buồn rầu như vầy? Còn anh, có không? – Nó hỏi ngược lại
Hắn ấp úng, lòng thầm nghĩ kiểu này phải vì sự tự do mà gạt cái lạnh lùng qua một bên đi, có thể cô ta giúp được thì sao?
- Tôi không biết, nhưng tôi suy nghĩ ra cách này, tôi cần cô hợp tác
- Anh nói đi, biết đâu bất ngờ chúng ta có thể lấy lại sự tự do
Hắn hít thở sâu rồi nói :
- Vì các bậc phụ hyunh nghĩ chúng ta chưa có người yêu nên mới sắp đặt hôn nhân, vậy nếu chúng ta...
- Hiểu hiểu hiểu, ý anh là chúng ta giả vờ quen nhau rồi từ từ..đối phó hả?
- Nó đó, vậy cô nghĩ sao?
Nó đập vai hắn một cái mạnh muốn té ngửa, mặt cười tươi như hoa.
- Tôi đồng ý.
Có hơi dễ dãi nhưng mà vì tự do, phải liều thôi, tự do muôn năm!! Dù sao thì sau khi kết thúc vụ này thì cả hai cũng rẽ lối rồi, chẳng lẽ yêu nhau thật, chắc không có đâu ha.
- Còn chuyện này nữa, nếu đã đóng kịch thì cho giống tí, đổi cách xưng hô, dù sao cô cũng nhỏ tuổi hơn tôi, mà dù gì cũng chỉ đóng kịch trước mặt họ, còn bình thường thì cứ bình thường đi, tôi cũng sẽ chuyển trường đến chỗ cô.
Bữa tiệc kết thúc, cũng đã hơn mười giờ, gia đình nó đang tạm biệt mọi người để ra về, hôm nay chí ít ra có người cùng hợp tác chống lại cái hôn nhân sắp đặt này. Về đến nhà, nó cũng đã ngáp dài ngáp ngắn, chúc mọi người ngủ ngon rồi cũng đi ngủ luôn.
[...]
Reng...reng...reng... Tiếng chuông báo thức reng inh ỏi trong phòng, thay vì ngồi dậy tắt và tắm đi học thì nó lại nằm đó đắp chăn kín mít, chuông báo thức hết reo thì đến cái điện thoại, nó tung chăn ra, đầu tóc bù xù như ma với cái điện thoại bấm nút nghe mà mặt mày bực bội.
"- Dậy chưa, dậy chưa?" _ Đầu dây bên kia là nhỏ
Nó ngáy ngủ, dụi dụi con mắt đáp lại :
- Chưa dậy
"- Không đi học sao mà định nằm nướng hả? Còn mười lăm phút, mau lên mau lên, đợi cậu ở..."
Tít...tít...tít... Nhỏ chưa nói hết câu đã bị nó cúp máy, mau chóng mở tủ lấy bộ đồ rồi chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, song ra ngoài chải đầu buộc tóc gọn gàng rồi nhanh chân chạy xuống nhà.
- Chào Ba Mẹ - Nó chào hỏi xong rồi uống nhanh ly sữa trên bàn mà Hương pha, lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ liền cấp tốc chạy ra ngoài xe mà không quên ngoảnh đầu lại thưa cả nhà đi học.
Ngồi trong xe, mắt nó nhìn ra ngoài đường xem khung cảnh tuyệt đẹp hôm nay, nắng mai rọi xuống các bụi cỏ, mây trong veo, trời xanh ngát. Đến trường, nó bước xuống xe, chào bác tài xế rồi vào trường, gặp ngay anh em Lâm – Thy đang đợi mình, liền phóng lại đó.
- Chưa trễ, chưa trễ, may quá – Nó vuốt ngực
Nhỏ cười nhìn nó.
- Yên tâm, còn mười phút.
- Cái gì? Mười phút á? – Nó vừa mới phát hiện ra mình bị "lừa tình", vậy là thời gian chính xác bây giờ là sáu giờ bốn lăm?
- Đúng, sáu giờ bốn lăm, nói xạo là muốn hối cậu đến trường, lỡ trễ thì sao
"- Các em tập trung chú ý, bây giờ hãy tập hợp lại đây cho cô, trong vòng năm phút, cô muốn tất cả đều có mặt tại đây. Nếu ai không nghe theo thì sẽ bị trừ năm điểm trong bài kiểm tra sắp tới!!"
Đó là giọng của bà giám thị dữ dằn nhất trong trường, không ai dám đụng đến bà la sát, từ hình phạt cho đến bài tập về nhà đều rất đáng sợ, may mắn thay là bài tập về nhà rất ít khi gặp bả, bởi vì bả chỉ giao bài tập khi thầy hay cô giáo lớp đó bận việc, nhưng mà khi bả mà giao thì một núi. Và cũng chỉ trong vòng năm phút. Tất cả đều có mặt tại đây để nghe thông báo, chẳng biết là có việc gì nhỉ?
"- Các em đã tập trung hết chưa?"
- Dạ rồi!!! –Tất cả đồng thanh
"- Rất tốt. Các em nghe rõ đây, trường chúng ta sẽ có thêm một bạn nam mới, bạn ấy tên là Thiên Vũ, bạn ấy cũng chính là con trai của gia đình họ Thiên, sẽ học lớp 12A, cô mong các em sẽ đối xử tốt với bạn."
Hắn lên đó, lập lại tên của mình rồi thôi, chẳng biết tên này bị gì, có cần lạnh ngắt như thế không? Hắn ta ý, không phải gu của nó, người nó thích là người phải hài hước, dễ gần, còn hắn, trái ngược hoàn toàn. Nhưng sao tên anỳ mới hôm qua mà hôm nay đã đến đây rồi? Mau vậy nhỉ, chắc tại gia đình giàu có nên thế, thôi kệ, không liên quan đến mình.Gái ở đây đã đổ trước hắn, kể cả bạn thân nó, còn mấy đứa con trai trong trường thì ghen ghét, hẳn là người họ thích cũng thích người khác mất rồi, đau lòng.
- Nhi, có thấy anh ấy đẹp trai lắm không?
- Không! – Nó đáp lại một chữ khiến cho nhỏ "quê một cục",
Nhỏ ôm tay nó lay lay, đem bộ mặt "nhõng nhẽo" ra nói với nó.
- Sao lại không? Người ta vừa giàu, vừa đẹp là thế, tại sao lại không?
Nó quay qua nhìn nhỏ cười một cái.
- Đối với Thy là vậy, nhưng với Nhi thì khác, mỗi người một gu
Nhỏ chu mỏ, quay lên nhìn người trong mộng của mình, đôi mắt chớp chớp không rời hắn dù là nửa giây.
"- Được rồi, các em lên lớp hết đi, mau lên!"
Tất cả nháo nhào, xầm xì to nhỏ lên lớp, sân trườngtừ đông đúc chuyển sang vắng tanh. Lớp ai nấy cũng đều bình thường cả, trừ lớp 12A, lí do ư? Bởi vì đang có một không khí lạnh toát cả mồ hôi, trông hắn cứ như là sát thủ vậy.
- Cả lớp ai cũng biết Thiên Vũ mà đúng không? – Cô giáo nhẹ nhàng nói
Nhận được hai chữ "Vâng ạ", cô tiếp tục quay sang hỏi hắn :
- Em muốn ngồi chỗ nào?
- Đâu cũng được ạ.
Bầu không khí im lặng hoàn toàn, thật đáng sợ, cô giáo vui vẻ chỉ tay về chỗ ngồi của anh ta.
- Vậy em ngồi cạnh Minh Lâm nhé, chúng ta sẽ bắt đầu giờ học.
Hắn nghe xong chỉ việc xách cái cặp xuống chỗ mà cô giáo chỉ định, ngồi xuống đó, lấy sách để lên bàn và không rời mắt khỏi sách, anh ta nhìn hắn rồi tiếp tục buổi học của mình. Thời gian trôi qua chầm chậm, chầm chậm, cuối cùng cũng nghe được tiếng chuông thân quen, giờ nghỉ đã tới, vậy là sẽ được ăn no và giải trí một tí, đỡ quá trời. Tại lớp nó, nhỏ đang rủ rê nó ra căn-tin nhằm mục đích...ăn ké
- Nhi, ra đó đi, anh Thy nói nếu như Thy rủ được Nhi thì sẽ bao cả hai ăn
- À vậy là vì ăn chứ không thật lòng mời hả? – Nó hỏi ngược lại làm nhỏ lúng túng không biết trả lời ra sao
- Không đâu mà, đi đi đi
Vì tội nghiệp cho vẻ mặt dễ thương này nên nó đồng ý, chứ hôm nay nó muốn lên sân thượng hóng mát, nó rời bàn nắm tay nhỏ cùng nhau ra căn-tin. Tới nơi, nhìn thấy một anh chàng được bóng mát của cây bàng che nắng, cầm lon nước ngọt, ánh mắt nhìn xa xăm, đẹp tựa tranh vẽ khiến bao nàng ngất ngây như con gà tây, nhỏ và nó tiến lại, cả đám đang ngồi nhìn anh ta lập tức chuyển ánh mắt viên đạn nhìn nó, trường này là vậy, trai đẹp thì được hâm mộ, gái xinh thì bị ghen ghét, tóm lại là như vậy, nói chứ ở riết cũng quen.
- Chào anh hai, em đã đưa Nhi tới đây rồi
- Tốt đấy, hai người ngồi đi, ăn gì không?
Nó cười đáp :
- Gì cũng được
- Để coi, ăn mì, hay cơm chiên? Ở căn-tin mình mới có phần ăn đôi sao? Ủa nó là một hộp mà, thôi kêu nước trước vậy
Từ đằng xa, bóng dáng của một chàng trai tuấn tú, đẹp trai bước đến, mọi ánh mắt của nữ sinh đều dồn vào hắn, một ánh mắt mê say, nó thì vẫn cứ nhìn vào menu mà chẳng biết gì cả, mà hình như cũng chỉ có mình nó là không biết gì thôi chứ hai người cùng bàn cũng đang nhìn hắn.
- Nhi, Nhi Nhi – Nhỏ lắc nó
- Gì vậy?
- Nhìn kìa, người trong mộng tớ đến rồi kìa
Nó quay đầu xuống dưới nhìn, hắn ta đang tới đây, định làm cái gì đây? Cuối cùng, hắn dừng lại ngay chỗ ngồi của nó, làm bao nàng "chết chìm" và có người đang bực bội.
- Cậu đứng đấy làm gì? – Anh ta, gương mặt không vui và lạnh băng hỏi hắn
- Tôi đứng đâu..liên quan cậu à? – Hắn đáp trả một câu lạnh cả sống lưng
Anh ta cũng chẳng vừa gì, trả lời lại bằng một giọng khó chịu, bực bội.
- Cậu đang đứng chỗ của Nhi, bạn gái tôi
Nghe thấy câu anh ta nói, mọi ánh mắt lại tiếp tục dồn vào nó, người đứng giữa thật sự là lúc chìm lúc nổi, bây giờ làm sao, hắn ta đến đây mà chẳng đưa nó kịch bản để "đọc" thì làm sao nó phối hợp được?
- Trùng hợp ghê, cô ấy cũng là...
- Mọi người đừng nói qua nói lại nữa mà, căng thẳng quá rồi đó – Nó nhanh chóng cắt ngang lời hắn nói. – Còn anh, Thiên Vũ, đi theo em, mau mau mau - Nó kéo hắn đi
- Ê ê ê, kì vậy, tớ còn chưa nói chuyện với anh ấy mà, Nhiii
Nhỏ nói trong sự giận dỗi, còn anh ta thì nhìn theo họ, hắn có thể sẽ là đối thủ đáng ghờm của mình, dù cho nó và anh ta được hai bên gia đình hứa hôn nhưng nếu đối phương không muốn thì cũng có thể sẽ..lọt vào tay người khác bất cứ lúc nào.