Nốt nhạc thứ ba mươi bốn
Sau khi mất hơn mười lăm phút giảng hòa cho bọn họ, thêm nửa tiếng dọn dẹp nhà cửa và mười phút để hâm nóng thức ăn thì cuối cùng mọi người cũng có thể ngồi yên vị trên ghế, cầm lấy đôi đũa mà gắp thức ăn bỏ vào miệng để bù đắp sức lực từ nãy giờ tiêu hao. Nó vừa ngồi ăn vừa canh chừng hai người bọn họ để tránh tình trạng cãi lộn trên bàn ăn thì lúc đó chắc chắn là dẹp luôn cái bàn này, thật không thể nào tin được, nó chỉ là đi có “một xíu” thôi mà, tại sao bọn họ nỡ lòng nào đối xử với nó như thế chứ?Mua đồ ăn về cho bọn họ, dọn dẹp bãi chiến trường do bọn họ bày ra, còn phải hâm nóng đồ ăn cho bọn, rõ là cái số nó khổ. Haizzz..
Điện thoại chợt kêu lên một tiếng, nó dừng việc ăn uống lại, mở điện thoại ra xem thử, phản ứng y chang như lúc Khánh Thư đọc được tin nhắn của nó, lập tức tắt máy đặt xuống bàn…
[Tuyết Nhi, tớ xin lỗi vì quá kích động, mặc dù tớ thật sự yêu Thiên Vũ nhưng tớ sẽ cố gắng quên anh ấy đi, tớ cũng đã thông suốt rồi, tớ không nên thế này nữa. Nếu cậu tha lỗi cho tớ, tớ vẫn sẽ đến dự buổi đính hôn, tớ hứa sẽ không gây rối, được không?]
.
.
.
- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, dậy chưa?!
Khánh Thư rối rít chạy quanh nhà gọi nó dậy, miệng còn lầm bầm thứ gì đó, trên tay còn có một tờ giấy dài “chạm đất”, cô là đang kiểm tra mọi thứ cho kỹ càng, lỡ may còn sai sót gì đó thì vẫn có thể sửa lại cho kịp giờ, mặc dù chỉ là buổi đính hôn nhưng cũng phải làm cho hoàn hảo chứ, không thể sơ sài được, trọng trách nặng nề này do hắn giao lại cho cô, nếu không làm tốt thì thế nào cũng bị… Ôi, nghĩ đến là nổi cả da gà.
Minh Tuấn từ đâu chạy vào, thắng lại không kịp mà té ầm xuống sàn, thật mất mặt quá. Anh khó nhọc đứng dậy, phủi phủi quần áo cho chỉnh tề rồi nói :
- Khánh Thư, Phương Thy với mấy người kia cãi nhau rồi, em ra xử đi, anh chen vô không nổi.
- Dạ được, anh gọi Tuyết Nhi dậy giúp em nhé.
- Tuyết Nhi chưa dậy cơ à???
Cô chỉ ngán ngẩm gật đầu rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài giải quyết tình hình cãi nhau lộn xộn, cô ta là có ý gì đây chứ? Lại muốn phá buổi đính hôn này mới vừa lòng hả dạ à? Rõ là đã hứa sẽ không gây rối, bây giờ thì sao? Tức chết mất.
- Tuyết Nhiiiii!!!!!!! Khánh Thư, em quên đồ này. – Anh chạy nhanh ra khỏi nhà, mặc kệ luôn nhiệm vụ mà cô nhờ mình lúc nãy
- Tuyết Nhi xuống rồi đây…đâu rồi??
Nó chậm rãi đi xuống lầu theo tiếng gọi “thân tình” của anh trai, nào ngờ vừa xuống đã không thấy một bóng người, vậy lúc nãy ai đã gọi nó?? Chẳng lẽ quỷ đến..viếng thăm sao? Bậy bậy bậy, dù không phải là đám cưới thì cũng là ngày vui, nói điều gở như thế là không tốt, nếu như có ai mà nghe thấy thế nào cũng giáo huấn nó một trận ra trò.
- Mọi người đâu rồi?!!!!
Nó lóng nga lóng ngóng, hét to hết cỡ chỉ mong có người nghe thấy, nhưng xem ra chỉ có mình nó nghe thấy, ngoài ra chẳng còn ai, mà cũng đúng thôi, Khánh Thư thì đang lo chuyện cãi nhau bên ngoài, Minh Tuấn thì đi đưa đồ, Tú Tuệ cùng Hương và bà Lục đang thu xếp việc ở trong bếp, còn ông Lục thì đang tiếp khách trong gia đình, ông Trần, ông ấy đang lo về vấn đề trang trí, rõ là bảo màu đỏ tươi, kết quả bọn họ dùng màu trắng, chẳng lẽ họ lại không xác định được màu nào là đỏ màu nào là trắng sao? Có ý gì đây chứ, màu trắng là màu của đám tang, bọn họ là đang trù ẻo đấy à? Thật hết nói nổi.
Nó định mấp máy môi gọi Khánh Thư thì giọng nhỏ từ bên ngoài truyền vào, cái chất giọng thật sự rất chua kèm theo sự bực bội rất kinh khủng, rốt cuộc là đang giận cái gì cơ chứ, lại còn cãi nhau với nhân viên cắm hoa? Nó đi ra ngoài xem xét tình hình, đứng cách bọn họ không xa, nhìn thấy Khánh Thư đang điên đầu vì vụ này không khỏi cảm thấy có lỗi.
- Tôi đã nói phải trang trí bằng hoa hồng đỏ, tại sao các người lại dám đặt hoa hồng vàng?
- Thưa tiểu thư, chúng tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Chúng tôi chỉ làm theo lời cô Tú Tuệ, cô ấy bảo chúng tôi mang hoa hồng vàng đến, không phải…
- Đừng lý do lý trấu với tôi, cô cần phải biết mình đứng ở đâu, một nhân viên cỏn con mà dám lên tiếng cãi với khách hàng, thật chẳng ra sao. – Nhỏ cười khinh bỉ rồi quay mặt sang chỗ khác
- Thưa cô, chúng tôi chỉ làm theo người đặt hàng là cô Tú Tuệ, không phải là cô.
- Cô có tin tôi nói với quản lý tống cổ các người đi không?
- Im hết coi!!!! – Khánh Thư quát to, cố gắng kìm nén cơn giận dữ của mình bây giờ mà quay sang nhỏ nhẹ nói với nhân viên. – Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi mọi người, thông cảm một tí nha, đầu óc cô ấy lâu lâu bị chạm cho nên đừng chấp nhất làm gì. Hoa rất đẹp, lần sau chắc chắn chúng tôi sẽ đặt ở cửa hàng mọi người nữa. Tiền thì hãy ra đằng kia sẽ có người thanh toán, cảm ơn nhé.
Nhân viên đó gật đầu mỉm cười rồi bước đi, không quên tặng nhỏ một ánh nhìn như muốn phóng hỏa. Khánh Thư sau khi nhìn thấy bọn họ rời khỏi liền chuyển sắc mặt, quay sang phía nhỏ nói :
- Tiểu thư à, đó là nhân viên, họ chỉ làm việc theo đơn hàng, cô cần phải cãi nhau với họ không?
- Nhưng bọn họ mang hoa hồng vàng đến khôn phải hoa hồng đỏ, tôi không vui.
- Ấy..buổi đính hôn hôm nay là của cô à? Cô cần gì phải lo nhiều như thế? Chúng tôi đã hỏi qua ý kiến của Tuyết Nhi rồi, cô ấy bảo thích hoa hồng vàng để không phải trùng màu với không gian màu đỏ ở đây. Cô làm ơn cho tôi nhờ, đừng làm loạn nữa. – Cô nới với tông giọng bực mình nhưng cũng đan xen vào một chút gì đó gọi là năn nỉ.
- Tôi thích màu đỏ, và mọi thứ đều phải theo ý tôi. – Nhỏ tức giận đáp trả
Khánh Thư như muốn nổ tung ngay giờ phút này, nói chuyện với nhỏ thật sự quá hại não rồi, nói cả buổi trời vẫn chưa thông, đang giả vờ hay ngốc thật??
- Tôi nói một lần nữa, lần cuối cùng. Đây là buổi đính hôn giữa Thiên Vũ và Tuyết Nhi, người quyết định là bọn họ, không phải cô, bớt ảo tưởng lại giùm tôi một cái, nếu không đến lúc đó có thể tôi sẽ tống cô ra khỏi đây đó, chắc cô không muốn đâu nhỉ?
Khánh Thư nói xong liền rời khỏi để nhỏ một mình đứng yên như trời trồng ở đó, vẻ mặt vô cùng tức giận, hai tay cũng sớm hình thành nấm đấm.
- Triệu Khánh Thư, cô dám dùng thái độ đó nói chuyên với tôi, để rồi xem cái buổi đính hôn này diễn ra suôn sẻ hay không.
Nó đứng đó, nhìn thấy và nghe thấy mọi thứ, từng chữ từng câu nói như đang khứa vào trái tim nó, mặc dù nó biết nhỏ sẽ không thể nào quên hắn một cách nhanh chóng như thế và cũng không thể nào thật lòng mình nói ra, điều này nó có thể thông cảm, nhưng lần này sau khi nhìn thấy thái độ và câu nói chắc nịch nhỏ vừa thốt ra lúc nãy thì nó đã chắc chắn rằng nhỏ đã chuẩn bị thứ gì đó để phá buổi đính hôn lần này, nói nó nhẫn tâm cũng được, ích kỷ cũng được, lời hứa mà nó đã hứa với hắn nó nhất định sẽ không vì một chút chuyện đó mà phá vỡ, nó cũng sẽ không buông tay hắn ra thêm một lần nào nữa, chắc chắn là như thế. Nó xoay người đi vào trong nhà, lại nhìn thấy Khánh Thư vẫn còn bận rộn với công việc, trong lòng lại dâng lên cảm giác đau lòng, rõ là đính hôn của nó và hắn vậy mà lại làm phiền đến tất cả mọi người chuẩn bị, dàn xếp thế này, cảm thấy có lỗi quá.
- Tuyết Nhi, chị xuống lúc nào thế?
- Khánh Thư?
Nó tròn xoe mắt, lúc nãy mới thấy đằng kia, chạy dến đây lúc nào mà nó không biết vậy?? Đích thật rõ ràng lúc nãy nó chỉ tập trung nhìn mỗi Khánh Thư, ấy vậy mà thoắt một cái cô gái ấy đã ở mà mà nó không hề hay biết, thậm chí hình bóng cô vẫn rõ mồn một tại vị trí đó.
- Mồn một cái gì chứ? Chị chỉ tập trung nhìn một điểm thì làm sao biết được em có di chuyển hay không chứ? Thật là.
- Đến giờ!!!!
Cả hai chị em đang nói chuyện thì có một tiếng hét cá heo vọng vào cắt ngang, đây là lần thứ hai trong ngày nó bị ngăn lại trong lúc định nói một thứ gì đó, bộ nó có gây thù chuốc oán với ông Trời hay sao mà lại làm như thế chứ, hu hu.
- Tuyết Nhi, chị lên phòng đi.
- Ừm.
Nó định xoay người đi lên phòng thì không ngờ lại có một người mặc một bộ vets đen sang trọng, mang đôi giày bóng loáng bước vào, nó nở nụ cười, là ông nội.
- Ông nội, ông về khi nào vậy ạ?
- Ông chỉ mới về lúc sáng, lập tức chuẩn bị đến đây ngay. Để ông xem, cháu gái của ông hôm nay thật sự rất xinh, rất xinh.
Nó cười e thẹn, mặt lại đỏ như gấc trông cực đáng yêu, nhưng có một điều đáng nói hơn ở đây chính là Khánh Thư hoàn toàn bị bơ đẹp, có thể chính là vì ông ấy và nhà họ Triệu có xích mích rất lớn từ trước, lại càng không biết cô chỉ là một đứa con nuôi bị lợi dụng, cũng chưa nghe được câu chuyện của cô thế nào nên vẫn tưởng cô tiếp xúc với nó vì mục đích làm hại bọn họ nên thế, cái này cô có thể thông cảm, nếu đổi ngược lại thì chắc hẳn cô cũng sẽ như thế.
- Tuyết Nhi, đến giờ rồi, chị phải lên phòng, không được ở đây.
- Ờ đúng rồi, ông nội, ông đi ra ngoài đi ạ, con phải lên phòng rồi.
Ông gật đầu mỉm cười rồi đi ra, trước khi ra đến cửa ông cũng chẳng quên trao cho cô một cái nhìn “thiện cảm vô cùng”, Khánh Thư cúi gầm mặt, thở dài một cái rồi di chuyển ra ngoài, chẳng biết khi nào cảnh tượng này ngưng xuất hiện nữa, đành phải xem ông Trời đối xử với cô thế nào, là nương tay hay dồn ép?
Tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, đầu tiên là đội bê mâm quả bên nhà trai và nhà gái, dẫn đầu là ông bà, Cha Mẹ, chú rể và các thành viên liên quan của hai nhà, chỉ tiếc một điều chính là bên nhà hắn không hề có sự xuất hiện của ông bà vì họ đều đã qua đời, bên phía nó thì may mắn hơn khi còn ông nội, số người chênh lệch nhau một chút nhưng cũng không thành vấn đề. Đợi sau khi người lớn của hai bên chào hỏi với nhau xong xuôi, đội bê mâm quả bên trai mới đồng loạt đưa mâm quả cho đội bên nữ để họ bê vào nhà, tiếp theo đó cả hai bên đội nam nữ cùng nhau trao phong bì lì xì. Khánh Du và Khánh Thư vốn dĩ là hai người rắc rối nhất vậy mà lại xếp cho bọn họ đứng đối diện nhau để giờ cho cả hai giành giựt bao lì xì thế này, thật là trẻ con, cũng chả biết ai là người sắp xếp cho bọn họ mà vi diệu đến thế này.
Đùng…!!!!