Nốt nhạc thứ bốn mươi bảy
Nó với lấy hộp thuốc gần đó đi xuống dưới phòng ngủ định bụng xem coi có vết thương nào hay không, giúp thì giúp cho chót ấy mà, nó vừa bước xuống dưới vài bước, người phụ nữ ấy có lẽ là vì nghe tiếng bước chân nên ngẩng đầu lên nhìn, nó mỉm cười thân thiện định mở miệng chào một tiếng nhưng lời nói chưa được thốt ra đã bị “niêm phong” lại. Bốn mắt chạm nhau, cả hai người im lặng không nói câu nào, cả bầu không khí như đang chìm vào trong bóng tối…
- Khánh…
- Xuống xe!
- Khánh Ly à, nghe Mẹ…
- Bà không hiểu tôi nói gì sao? Tôi bảo bà xuống xe!
Nó lạnh lùng quăng hộp thuốc xuống dưới rồi bỏ đi lên buồng lái, bà ta nhìn thấy nó như thế cũng không hề một tiếng trách móc, bởi bà biết mình đã làm rất nhiều điều sai trái với nó và cả những người khác, bây giờ bà đã hiểu thế nào gọi là “gieo nhân nào gặt quả đấy”, trước đây bà đã bỏ gia đình đi theo giàu sang, phú quý, bây giờ con gái lại không cần mình, thậm chí là hận mình, chồng cũ lại bị người đàn ông đó giết chết, khiến bà bị con gái hận lại thêm hận, nhưng đâu ai biết được chính bà cũng không biết viên đạn đó sẽ bắn ra, bà không hề biết ông ta lại sử dụng thủ đoạn đó để vu oan cho bà, chính là cũng là nạn nhân nhưng giờ nói ra thì được gì, chắc chắn không ai tin. Bà chầm chậm đi về phía nó, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bà quay lưng mở cửa định ra khỏi xe nhưng bị câu nói của nó ngăn lại, cả bầu không khí cứ thế lại chìm trong bóng tối. Nó ngồi đó suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy đi ra sau xe nhặt hộp thuốc rồi đi lên phía trên, không buồn nhìn bà một lần nó vẫn cứ lạnh lùng bôi thuốc lên vết thương trên tay cho bà rồi nhẹ nhàng băng bó lại, như vậy thì vết thương mới không bị nhiễm trùng, dù sao những vết thương đó cũng không phải là nhẹ, với lại còn đang chảy máu, để như thế thì không được, coi như đây là ân tình cuối cùng nó dành cho người phụ nữ này. Mặt khác, dù cho nó có tỏ thái độ khó chịu hay lạnh lùng với bà thì bản thân bà đây vẫn cảm thấy hạnh phúc khi đứa con gái này lần đầu tiên quan tăm, lo lắng cho bà, thậm chí còn tự tay bôi thuốc và băng bó cho bà, bà biết nó làm như thế vì nó chỉ đơn giản xem bà là người trốn nợ của dân xã hội đen cho nên mới giúp đỡ, không hơn cũng không kém nhưng dù nó có nghĩ như thế thì bà vẫn rất hạnh phúc.
Nó hoàn thành việc băng bó xong liền dọn dẹp tất cả rồi lại đi xuống phía sau xe dọn dẹp cho sạch sẽ mà không nói lấy một câu nào, bà đứng từ sau nhìn thấy nó như thế không kiềm được mà nở một nụ cười, nước mắt bỗng dưng lại chảy ra, bà sợ nó sẽ nhìn thấy liền quay lưng bước đi, nó nghe thấy tiếng động liền quay đầu ra sau, nó chắc chắn rằng bà ta sẽ làm theo lời nó nói lúc nãy mà rời khỏi đây nhưng dù sao trời đã tối om, ra ngoài giờ này rất nguy hiểm, lỡ gặp cướp hay gì đó thì tính làm sao, nó cũng chẳng phải là không có tình người.
- Ở lại đi.
Câu nói đó của nó vừa khiến cho một người bất động như tượng, bà ta vẫn không biết rằng là sau quãng thời gian chạy có phải là mệt quá nên nghe lầm hay là chính miệng nó đã nói câu đó
- Con vừa…
- Trời đã tối rồi, ra đường giờ này không tốt, ở lại một đêm, sáng mai hãy đi! – Nó lạnh lùng nói
- Khánh Ly con..con thật sự cho Mẹ ở lại sao? – Bà vui mừng hỏi lại để chắc chắn rằng mình không hề nghe nhầm
- Nếu bà không muốn có thể…
- Không không không không không, Mẹ muốn, Mẹ sẽ ở lại. Khánh Ly, cảm ơn con.
Môi phản chủ bỗng dưng cong lên, nó cũng chẳng biết vì sao, nó không thể làm chủ được, có phải nó đã làm việc quá sức hay không? Bộ mệt đến nỗi không làm chủ được là cười hay không cười sao? Cũng may từ nãy giờ nó chưa xoay người lại nếu không chắc chắn bị hiểu lầm.
- Nhưng Khánh Ly, ở đây chỉ có một chiếc giường, Mẹ ngủ ở đó vậy còn con? – Bà lo lắng hỏi. - Hay là con ngủ trên giường đi, để Mẹ….
- Tôi sẽ không để thiệt thòi cho mình, cứ nằm đó, đừng nói thêm gì nữa.
Nó đáp lại rồi một nước đi lên trên ngồi vào ghế lái, đưa tay điều chỉnh máy lạnh rồi loay hoay làm gì đó nhưng vẫn để ý mọi thứ xung quanh, bà nhìn nó ôn nhu mỉm cười rồi đi xuống dưới yên tâm nằm ngủ, nó ngồi đó đợi vài phút rồi khóa cửa xe, tắt đèn lại rồi ngồi đó lướt web một chút, thời gian cứ thế mà chầm chậm trôi qua, nó cầm điện thoại mà mắt nhắm mắt mở, gù gà gù gật trên buồng lái, kết quả cuối cùng vẫn là ngủ quên ngay tại chỗ, thời gian lại cứ thế mà đi qua.
- Khánh Ly, con đang làm gì vậy? Sao lại ôm Mẹ?
- Mẹ, con sắp đi xa rồi, chúng ta sẽ không được gặp nhau nữa đâu.
- Con đi đâu? Đừng làm Mẹ sợ.
- …
- Khánh Ly, Khánh Ly, tỉnh lại đi con. Khánh Ly, nhìn Mẹ này, con gái…..
Bà ta tỉnh giấc sau cơn ác mộng đó, bà đã nhìn thấy nó chạy lại ôm bà rồi bảo sắp đi xa, họ sẽ không gặp nhau nữa, ngay trong lúc đó có một người đàn ông chĩa súng và bắn vào nó, nó nằm bất động trong lòng bà, máu chảy lan ra ướt cả áo. Cơn ác mộng đó có phải đang muốn báo trước cho bà rằng nó sẽ chết, chết trong vòng tay bà, vì những tội lỗi của bà…đây là cái giá đắt mà bà phải trả hay sao? Không, không thể nào, bà sẽ không làm liên lụy nó, nó là người thân duy nhất còn lại của bà, bà không thể để mất nó, bà đã khiến đã có nhiều nỗi đau trong cuộc sống, bây giờ lại không thể khiến nó từ bỏ mọi thứ mà chết chỉ vì bà. Bà phải đi! Bà không thể ở đây, đúng vậy. Nghĩ là làm, bà ta nhẹ nhàng kéo mền ra khỏi người rồi chầm chậm di chuyển đến phía trước mở cửa nhưng cửa đã khóa rồi mà nút mở khóa đang nằm ngay chỗ nó ngủ, bà cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng rồi đưa tay cố với lấy nút bật khóa cửa.
- Muốn làm gì?
Giọng nó vang lên trong không gian yên tĩnh rợn người, nó là đang ngủ, lại đang mơ một giấc mơ rất thú vị nhưng âm thanh mở cửa xe khiến nó tỉnh giấc, nó đã lén đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, cũng may nhờ vào bóng đèn đường và những ánh sáng từ những ngôi nhà xung quanh mà nó nhìn thấy bóng dáng bà ta đang cố gắng mở cửa nhưng bất thành. Nhưng mà, bà ta đang cố gắng thoát khỏi cái xe này, cố gắng thoát khỏi nó đấy hả? Được rồi, muốn đi nó sẽ cho đi, nó không lưu luyến bất cứ ai cả. Nó bật đèn lên rồi bấm nút mở cửa xe, lạnh lùng nói :
- Tôi không ép ở lại!
- Mẹ… Khánh Ly, Mẹ không phải là muốn đi, Mẹ…Mẹ vừa nằm thấy ác mộng – Bà nắm chặt hai bàn tay vào nhau, run run nói
- Ác mộng? Quỷ Satan hay Valak? Nếu bà nằm thấy ác mộng trước ngày giết Ba tôi..bà cũng sẽ không đến lễ đính hôn đúng không?
Câu hỏi đó của nó như một con dao hai lưỡi cắm sâu vào tim bà, bà biết nó nói câu đó không hề quá đáng và đây đúng là cách ông Trời khiến cho bà đau khổ khi làm quá nhiều chuyện ác, một con người như bà làm sao xứng đáng có được hạnh phúc cơ chứ?
- Khánh Ly, Mẹ biết con nghĩ rằng Mẹ nói không giữ lời nhưng kì thực Mẹ không có ý định ra tay với bất kì ai trong gia đình thứ hai của con cả, vì Mẹ biết nếu Mẹ ra tay với bọn họ chắc chắn con sẽ lại càng thêm hận Mẹ. Chuyện xảy ra vào ngày hôm đó Mẹ không hề muốn, Mẹ cũng không biết nó sẽ xảy ra bởi ông ta không hề nói gì với Mẹ, nếu như Mẹ biết chuyện đó thì chắc chắn rằng Ba con sẽ không chết như thế. Mẹ có thể thề với con, nếu Mẹ nói dối câu nào, Mẹ nhất định sẽ bị Trời…
- Khuya rồi, mau ngủ đi!
Nó mau chóng cắt ngang lời rồi tắt đèn, gục đầu xuống buồng lái giả vờ ngủ, bà ta nhìn thấy nó như thế trong lòng nửa buồn nửa vui, cảm xúc hoàn toàn lẫn lộn rồi cũng quay về chỗ ngủ. Nó nghe thấy tiếng bước chân của bà ta vang ở phía sau liền mở mắt ra, những lời nói lúc nãy của bà nó có hơi nghi ngờ nhưng nhìn thấy điệu bộ nói chuyện của bà ta nó cũng không dám chắc điều gì, nếu như ngay cả bà ta cũng không biết viên đạn đó được bắn ra thì hẳn là người đàn ông đó đã đâm bà một phát ngay sau lưng, nhưng làm gì? Hai người họ sống chung với nhau đã lâu rồi, cũng hiểu rõ tính cách và cùng một chiếc thuyền, vậy tại sao chuyện như thế bà ta lại không hề biết, chẳng lẽ vì quá hiểu tính cách của nhau nên ông ta biết rằng bà sẽ không đồng ý chuyện như thế? Nhưng mà tại sao lại chỉ nhắm vào Ba nó mà không phải ai khác? Chẳng lẽ việc xảy ra trong quá khứ khiến ông ta thù đến tận giờ, không đúng, nếu như nói đến thù thì Ba nó chưa giết chết ông ta đã là may chứ sao ông ta lại ra tay tàn nhẫn thế, vậy lúc nãy đám người đuổi bắt bà cũng là do ông ta? Rốt cuộc là thế nào?
- Khánh Ly, con ngủ chưa?
Câu hỏi bất ngờ của bà ta làm nó giật thót tim lỡ miệng thốt ra chữ “Chưa”, nghĩ lại thật là hối hận mà, sao nó không thể bình tĩnh hơn để trả lời chứ, ôi thật là.
- Mẹ có chuyện muốn nói với con.
- Có gì mai nói. – Nó âm thầm vuốt tim cố làm ra vẻ lạnh lùng nhất có thể
- Không được! Chuyện này rất quan trọng, nhất định bây giờ phải nói với con, Mẹ sợ ngày mai Mẹ sẽ không thể gặp con được nữa.
Vì câu nói đó mà tim nó đập nhanh một chập, không phải là rung động hay cái gì khác mà là cảm giác lo lắng, sợ hãi. Không thể gặp nó được nữa, tại sao? Chỉ mà một đêm thôi, tại sao lại không thể gặp? Nó vì cảm xúc đó mà bật đèn ngay lập tức bị bà ta bảo tắt, đành bước xuống dưới nghe bà ta nói chuyện, nhưng không bật đèn thì thật là kì lạ đó.
- Con có biết Lục Khải Minh?
- Anh ta là con trai của bác hai, anh họ tôi.
- Không phải! Cậu ta không phải là anh họ của con, cậu ta là kẻ giả mạo!! – Bà ta quát to. - Vốn dĩ gia đình của bác hai con đã chết rồi, tất cả đều chết, vậy Mẹ hỏi con, nếu tất cả đều chết thì anh họ con ở đâu mà ra chứ?
- Bà muốn nói anh ta chung một thuyền với người tình bà?
- Không những thế, bọn họ còn có ý định chiếm lấy tài sản của Lục Gia và…bắt cóc con.
- Bà nghĩ bọn họ có thể bắt cóc được tôi trong khi một chuyện nhỏ nhoi là theo dõi tôi còn không làm ra hồn? – Nó nhíu mày hỏi lại
- Con có biết Phương Thy và Minh Lâm đang hợp tác với ông ta không? Chuyện ở lễ đính hôn, bọn họ cũng biết.
Nó im lặng một hồi lâu nhớ lại hết tất cả những gì mình đã nhìn thấy ở lễ đính hôn, lúc đó nhỏ có gây sự với một vài người, trong đó có Khánh Thư, lúc đó nhỏ đã có nói rằng “Để xem buổi đính hôn này có diễn ra suôn sẻ hay không”, thậm chí trong lúc có người đến phá lễ đính hôn bọn họ cũng không nói một câu gì, chỉ đứng phía sau im lặng nhìn, bây giờ nghĩ lại đúng là có vấn đề, sao nó không nhớ ra chuyện này sớm hơn chứ, aishh.
- Thật ra Mẹ không muốn con lấy Thiên Vũ, nhưng sau khi gặp mặt Minh Lâm Mẹ lại cảm thấy cậu ta thật sự có vấn đề, thậm chí chuyện làm con tổn thương cũng có thể làm được, thật rất quá đáng.
- Anh ấy đã làm gì quá đáng?
[…]
- Khánh Thư, Khánh Thư, Khánh Thư!!!!!!!!
- Ai vậy? Đang ngủ mà…
Cô lơ mơ quơ tay múa chân rồi trở về trạng thái cũ, trong khi đó Khánh Du ba chân bốn cẳng chạy lên phòng tốn sức còn phải cố mở cửa phòng, thiệt luôn chứ khóa cửa làm cái gì không biết, bộ anh đây là một thằng biến thái hay sao, đề phòng đến mức đó.
- Khánh Thư!! Triệu Khánh Thư, mở cửa mở cửa, mau lên!!!!!!! Hoàng Phương Thy có thai rồi!! Mở cửa đi!!!
- Thai? Ai? Hoàng Phương Thy có thai!!!!!!
Khánh Thư nghe câu đó liền bật dậy phóng như lao ra mở cửa, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là bản mặt của Khánh Du, vô cùng tức giận và đáng sợ, ánh mắt anh nhìn anh như muốn nuốt chửng cô, như vậy không đáng sợ sao.
- Anh muốn làm gì? Biến thái à?
- Biến thái con khỉ! Hoàng Phương Thy có thai rồi.
- Hoàng Phương Thy có thai? Có thế mà anh cũng gọi tui dậy, rảnh quá ha.
Cô không những không rối rắm mà ngược lại còn mắng anh, thế là lí gì chứ, anh đây tốt bụng kêu cô dậy vào trưa trời trưa trật thế này chỉ để báo cho cô một tin hết sức quan trọng như thế, vậy mà cô lại đi mắng anh.
- Ấy…xin lỗi nha, tôi không cố ý nói thế đâu, chỉ là tôi có manh mối về vụ này cho nên…ừ. Xin lỗi nha.
- Cô có manh mối? Manh mối gì?
- Không biết!
- Cô….
Khánh Thư trả lời xong liền bỏ vào trong phòng ngáp ngắn ngáp dài, Khánh Du tức đến muốn trào máu mà không thể làm được gì, chỉ có thể theo cô vào tận phòng hỏi cho ra, phải mặt dày xíu mới có chuyện để nói.
- Cô nói đi, manh mối gì?
- Tôi…manh mối gì ta? À…tôi gặp được Hoàng Phương Thy và tên nào đó nói chuyện, cô ta còn đưa tiền cho hắn, với lại tôi có một đoạn phim rất là tuyệt vời, cộng thêm một vài thứ, nhưng mà vấn đề này tôi nghĩ cần anh điều tra giúp tôi hai người.
- Hai người? Ai?
- Lục Khải Minh và Phạm Ngọc Anh.