Quẳng luôn cái đt trên giường, nó nằm xuống mệt mỏi. Chỉ mới tới Mỹ vào ngày hôm nay thôi mà đã wen đk cô bạn mít ướt dễ thương, lại còn đi mua sắm đủ thứ, đi vòng vòng trong cái shop đó muốn gãy luôn cả chân, phải công nhận 1 điều, tiểu thư nào mà khi nhắc tới chuyện mua sắm dù có chết cũng phải đi. Mà tại sao nó lại ko thích mua sắm nhỉ? Nhà nó cũng giàu mà, muốn cái zì là có cái đó, kẻ hầu người hạ sướng chết luôn.
- ko phải, đó ko phải Ba Mẹ của mình, gia sản đó cũng ko phải của mình. Dù ko có zì hết nhưng sao mình vẫn hạnh phúc nhỉ? Mình có 2 người Ba hết mực yêu thương, quan tâm chăm sóc ình, có 2 người Mẹ...2 người sao?
Nó nhắm mắt lại vắt tay lên trán rồi nghĩ
"Mẹ? Bà ta ko phải Mẹ mình, nếu thật là Mẹ thì đã ko bỏ rơi mình, để mình ko đk gần gũi với Ba nhìu hơn. Tại bà ta, tất cả tại bà ta. Tại bà ta mà bà nội phải ra đi oan uổng, bà cứ đợi đó, sẽ ko lâu nữa đâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chính tay tôi sẽ...giết...chết...bà!"
Nó bật dậy lắc đầu
- sao mình lại nghĩ như thế chứ? Sao mình lại có thể chính tay giết Mẹ ruột mình chứ? Dù sao thì cũng chính Mẹ đã chịu khổ 9 tháng sinh mình ra, tại sao mình lại có thể hận Mẹ chứ? Bình tĩnh đi Lục Tuyết Nhi, bình tĩnh, sẽ ko sao đâu.
Nói rồi nó ngủ thiếp đi.
Sáng dậy, nó mở cửa sổ vươn vai rồi zô WC làm VSCN và tắm. Khi ra trên người nó chỉ có duy nhất 1 cái khăn tắm, mở tủ ra lấy 1 bộ đồ rồi zô thay.
Với mái tóc màu hạt dẻ đó, khi xoã thì trông nó rất đẹp, khi buộc cao thì trông nó thật dễ thương và tinh nghịch. Nó lấy hết đồ trong tủ ra đặt lên giường rồi xếp bỏ vào trong vali. Từ xa xa đâu đó có tiếng của Thư cãi nhau với ai đó, nó chạy ra xem thì ai dè đang chiến tranh với 1 thằng con trai, mà ko hẳn là con trai mà là 1 người đàn ông chững chạc (nếu so ra thì lớn hơn nó 1 tủi thui).