Nốt nhạc thứ 87
Tất cả đều bất ngờ, Mẹ nó tức zận "Cô đã bỏ rơi con bé thì ko có quyền zì quyết định cả"
Bà ấy cương "Tôi là Mẹ nó, dĩ nhiên tôi có quyền"
Ông Trần tức zận "Đừng bao zờ ns cô là Mẹ nó, Mẹ nó đã chết rồi"
"Dù ông có nói zì đi nữa thì tôi vẫn người sinh ra nó"
"Công sanh ko bằng công dưỡng, cô có nghe câu đó chưa?" - Ông Lục
Nó rơi nước mắt "Từ nhỏ, bà bỏ rơi tôi theo người khác sinh con cho họ, hức...bà thậm chí còn muốn giết Ba tôi, bà chỉ biết cho bản thân mik, bà khiến Ba con tôi....ko nhận lại nhau suốt bao nhiu năm trời. Zậy tôi hỏi bà, bà lấy tư cách zì nhận lại tôi? Lấy tư cách zì nói bà là Mẹ tôi?"
"Mẹ làm tất cả là vì con mà Khánh Ly"
Nó định nói thì ông ta móc súng ra chỉa vào hắn, nó hốt hoảng "Ông định làm zì?"
"Bắn!"
Ông Trần chạy lại giựt súng của ông ta, cả 2 đôi co nhau ko buông
"Ông ko đk bắn Thiên Vũ, nó là con rể tôi, tôi sẽ bảo vệ nó"
"Tốt nhất ông nên dâng tặng con gái mik cho tôi, tôi sẽ ko bắn nó trừ khi ông làm trái ý kiến của tôi"
"Ko bao zờ"
Đùng...
"BAAAAA" Nó hét lên
Tiếng súng đã nổ, người bị bắn chính là...Ba nó...
Máu chảy xuống, Ba nó té ngã, nó chạy lại ôm Ba nó khóc "Ba ơi, Ba đừng bỏ con, Ba"
Ba nó đưa tay lên nắm tay nó "Khánh...Khánh Ly, con phải.....con phải....tự lo cho..bản thân...mik, phải....hạnh phúc, phải....hiếu....thảo với....gia...đình họ Lục..nghe chưa?"
"Ko, con còn phải hiếu thảo với Ba, Ba đừng nói nữa, con đưa Ba zô bệnh viện"
Ba nó cản "Đừng, Ba...Ba k...ko sống đk....nữa, con phải....nghe lời, ngoan hiền...nha..co.."
Tay Ba nó rơi xuống khỏi tay nó, nó gào khóc trong nước mắt, bộ váy cưới từ màu trắng đã nhuốm màu của máu, hắn ngồi xuống an ủi
"Em đừng khóc nữa, bác sẽ ko yên tâm đâu, em vuốt mắt bác đi"
Tay nó run run đưa lên vuốt mắt Ba nó rồi gục đầu ôm Ba khóc, Mẹ nó lại gần "Con gái..."
Giọng nó tức zận "Bà vừa lòng chưa? BÀ ĐÃ THẤY ZUI CHƯA HẢ? Bà tôi cũng bị 2 người giết, bây zờ đến Ba tôi mấy người cũng giết, 2 NGƯỜI CÓ ZUI CHƯA?"
Ba Thư cười khẩy "Chết là đáng, cô nên tự nguyện theo tôi, tôi sẽ cho cô tất cả"
Nó tức zận hét to "ÔNG IM ĐI! 2 người đi ngay cho tôi, ĐI ĐI!"
Họ bước đi, nó ngồi đó chỉ biết ôm Ba mà khóc.
.
.
.
Ba ngày sau, đám tan Ba nó kết thúc, nó nhốt mik trong phòng cứ nằm ôm tấm hình của nó và Ba, nước mắt nó cứ tuôn rơi hoài ko ngưng, khóc đến nỗi mà mắt đỏ hoe sưng lên. Nó ko chịu ăn uống zì cả, cũng ko thèm nói chuyện với ai làm mọi người rất lo. Hắn và nó cũng chưa là vợ chồng vì nghi thức vẫn chưa làm xong và cũng chưa đăng kí kết hôn mà.
Hắn đập cửa "Tuyết Nhi, em mở cửa cho anh đi, Tuyết Nhi"
"............."
"Để em, Tuyết Nhi ơi, mấy hôm nay cậu chưa ăn zì hết, ra uống chút sữa đi, Thy năn nỉ đó"
Nó vẫn im lặng, nhỏ và hắn bước chân đi thì torng phòng nó có tiếng cười, cười như điên luôn "Hahahahaha, tại sao ai cũng bỏ tôi? TẠI SAO AI CŨNG BỎ RƠI TÔI? TẠI SAO? Hahahaha"
Nghe tiếng la hét trong phòng, cả gia đình nó liền tụ lại trước phòng, Mẹ nó lo lắng "Tuyết Nhi ơi, con đừng làm Mẹ sợ mà"
"Hahahahahahaha, bà bỏ rơi tôi, bà giết bà nội tôi, bà giết luôn Ba tôi, TẠI SAO BÀ LẠI ĐỘC ÁC NHƯ ZẬY? TẠI SAO BÀ LẠI HÀNH HẠ TÔI NHƯ ZẬY HẢ?"
"Tuyết Nhi"
"Ba ơi, Ba ơi, sao Ba lại bỏ con? Sao Ba lại đối xử zới con như zậy? Tất cả tại bà ta, TẤT CẢ ĐỀU TẠI BÀ TA. TÔI HẬN BÀ, TÔI HẬN BÀ, AAAAAAAA"
RẦM RẦM RẦM....
"TUYẾT NHIIIIIIIIIII"
Bài viết: Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (87)
Nguồn Zing Blog