Màn trắng à! Tôi không biết cái rèm cửa trắng tinh cùng cái trần nhà sang trọng này. Phải chăng đây là địa ngục. Tôi tự nhủ: nếu như...tôi tỉnh dậy và còn sống thì tôi sẽ cầm luôn một cái gì đó sắc nhọn đâm vào ngực..tự tử. Nếu như tôi nghe lời anh Phương cùng anh đi ăn cơm tối thì đâu có xảy ra chuyện gì, nếu như tôi chịu nhục một chút về nhà ăn tiệc ra mắt anh rể của tôi thì bây giờ đâu có ra nông nỗi này. Cho dù có đưa cả vạn, cả trăm câu “nếu...thì” thì cũng chả thay đổi được gì cả. Bây giờ, khắp người tôi...thật quá dơ bẩn.
- Ngủ đủ chưa! Dậy rồi thì dậy luôn đi! Nhà tôi không phải cái nơi công cộng. Để cô ngủ một đêm là đã quá đủ cho cô rồi đấy.
Tôi bật choàng dậy sau câu nói đó, tôi muốn giết hắn ngay lập tức, tên nam nhân xấu xa ngày hôm qua đã... Nhưng, khi tôi bình tĩnh lại, ngờ ngợ như có điều gì đó sai sai, giọng của tên kia đâu có dịu dàng thế này.
- Thiệt tình! Nếu biết cô là một con khờ thì tôi vứt cô ở đó cho tên kia rồi! – Hắn thờ dài một tiếng.
Bấy giờ, tôi mới thật tỉnh táo, dũng cảm nhìn thẳng mặt tên vừa trả treo với tôi. Tưởng ai xa lạ...hóa ra anh rể tương lai...Cũng phải, dù sao anh ta cũng sắp làm người một nhà với tôi,không lẽ thấy người “sắp thân” bị nạn mà không giúp. Bà chị Trúc Quỳnh chọn người cũng đúng lắm chứ. Tên này kể ra cũng biết cái gì gọi là “đức ở đời” chứ không như mấy kẻ nhà giàu “nứt đố đổ vách” mà ki bo, keo kiệt và còn ăn chơi sa đọa nữa chứ.
- Cùng trong một dòng họ mà cô khác hoan toàn so với chị họ cô! – Hắn thấy tôi nhìn hắn, nói đại một câu cho có chuyện.
Đương nhiên là khác hoàn toàn rồi. Đối với người sống trong nhung lụa như bà chị Quỳnh và con nhỏ luôn bị ghẻ lạnh như tôi phải khác thôi:
- Chuyện đó ai chả biết!
- Ra vậy!
Nói xong, hắn ra ngoài một lúc lâu, rồi bước vào phòng, đem cho tôi một bộ quần áo mới toánh. Người nhà giàu có khác, mới đó mà đã xài tiền một cách hoang phí như thế. Giá của bộ quần áo là một triệu. Trời ạ! Sao đắt vậy! Hắn thích chơi tôi lắm hay sao à! Tiền lương một tháng ba triệu, mất một triệu trả cho hắn thì tôi cắn răng mà ăn à! Tưởng hiền gì? Ác quá mà!
- Cô thay đi! Bộ quần áo trên người cô bốc mùi quá! – Hắn đưa quần áo cho tôi.
- Cảm ơn!
- Không có gì! Mà này...lần sau đừng đi đến những nơi như thế nữa! Nơi đó không tốt lắm đâu! Nếu như đã lỡ bước vào con đường đó rồi thì làm lại từ đầu đi, không ai trách cô cả, chỉ cần quay đầu lại, tất cả sẽ đón nhận cô!
Tuy tôi không hiểu những gì hắn nói. Trông nó có vẻ quá vi diệu! Tôi nói là tôi khác bà Quỳnh, những có nói tôi làm “gái” đâu mà. Sao hắn bảo như thể hắn đang khuyên nhủ tôi đừng làm nghề đó nữa. Rõ ràng người ta có công ăn việc làm đường đường chính chính mà lại bảo thế. Hắn đang sỉ nhục tôi à! Kệ! Đi thay đồ trước đã.
Tôi bước ra khỏi phòng với một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây xanh như kiểu học sinh vậy. Đáng lẽ ra một người giàu có như hắn phải mua một bộ váy sang trọng để thệt hiện quyền lực và sự giàu có của mình. Nhưng hắn tốn nhiều tiền như thế chỉ để mua một bộ đồng phục học sinh. Hình như hắn bị người bán hàng lừa rồi. Lớn xác vậy mà còn bị người ta lừa.
- Này! Cô rất giống người đó! – Hắn ngắm nghía tôi hồi lâu, vẻ mặt buồn rầu.
- Giống ai cơ!
Nghe tôi hỏi, hắn bất giác im lặng, giữa chúng tôi có sự yên tĩnh đến khó chịu.
Sau một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra, như trong mấy bộ phim, những người có quyền lực thường không được kết hôn với người mình yêu thật sự. Hắn đồng ý kết hôn với bà Quỳnh cũng chỉ là một cuộc giao dịch bằng chữ “tiền”. Người đó mà hắn nói mới đích thực là người hắn yêu. Vậy... hình như bà Quỳnh bị lừa tình rồi. Khốn nạn!
Tôi chỉ mới nghĩ đến đây, đã hùng hùng hổ hổ tiện tay tát cho hắn một cái “thốn đến tận rốn”. Hắn không kịp trở tay, chỉ kịp nói hai chữ:
- Tại sao....
- Tại sao à! Đồ lừa tình! Chị tôi yêu phải người như anh đúng là...
Thật kì lạ! Tôi nghĩ hắn phải bực tức lắm khi nghe tôi nói thế chứ. Thế mà hắn lại ngạc nhiên như thể không biết gì cả! Rồi lại cúi gằm mặt xuống, nhẫn lỗi vô điều kiện:
- Cũng phải...nhưng cũng không phải vậy!
Hắn chần chừ một lúc lâu, vẻ bình tĩnh của hắn làm tôi phát điên. Nhưng theo từng giây phút của thời gian, cơn nóng giận cũng theo đó mà đi. Trông hắn bây giờ không còn là một quý ông sang trọng nữa, hắn buồn hiu, đôi mắt hắn như muốn tuôn trảo dòng cảm xúc dồn dập hiện lên trong lòng hắn.
- Người đó...đâu còn sống nữa!
Tôi cảm thấy chặng lòng. Phải chăng tôi đã đụng phải nỗi đau của hắn. Trong một giờ, hắn cho tôi biết bao cảm xúc, ghét hắn rồi cảm thấy hắn là người tốt. Con người này thật khó hiểu.
- Xin lỗi! Tôi phải đi làm rồi! – Hắn lấy các áo khoác vội vào.
“Đi làm”...thôi xong! Trễ giờ làm việc rồi. Tôi chạy toán loạn, vội vàng chạy ra khỏi cửa, nhưng không quên nói câu:
- Cảm ơn anh! Du Nam!
[ Du Nam ] [ Tôi lại quên hỏi cô tên là gì rồi!]