||Ở nhà||
Tôi bật tivi và ngồi tưởng tượng cái gói bim bim là hắn mà cứ thế nghiền nát, tôi trút giận lên cái gối trên ghế mà đms, đạp, xé, rứt.
*Why oh why, why to why not me
Why oh why!....*
-Alô! -Tôi nhất máy mà không nhìn số!
-Sao Lan không đi ăn với gia đình Phong?? – Phong thắc mắc hỏi tôi!!!
-K!! –tôi gắt –Bắt cá lắm tay!!!!!!!!!! –Tôi lí nhí!!
-Hả? Phong làm gì mà Lan nói vậy!?????? Lan có chuyện gì hiểu lầm Phong sao ?
-Hứ ! –Tôi hứ 1 cái rồi tắt máy !
||Sáng hôm sau||
Hôm nay tôi có lịch diễn và tôi đã xin chuyển lịch tối qua, đáng lý ra hôm nay tôi và hắn diễn cùng thời gian nhưng tôi đã xin chuyển lịch, tôi diễn trước hắn 1 tiếng ở các phòng trà để tránh mặt hắn thì phải bỏ công thôi !
~RENG RENG
~~
Tôi tắt máy không thèm nghe máy loại phản bội như hắn, tôi không thèm nghe những lời giải thích ngọt ngào đó. Tôi lái xe đến chỗ diễn và làm việc như mọi ngày, giờ đây tôi lại trở lại cái thói lạnh lùng như xưa, trái tim tôi như đông cứng và không thể nào tan chảy như lúc yêu Phong được nữa !
-Lan à ! Sao hôm nay em đòi chuyển lịch vậy ? –Anh quản lý phòng trà hỏi tôi.
-Em có việc bận ! Có chi k anh ? –Tôi trả lời k chút do dự !
-À ! không ! Anh chỉ hỏi giùm... ! –Anh lấy tay che miệng hình như là cố giấu cái tên ở sau câu nói, nhưng tôi nhận ra và hỏi lại.
-Anh hỏi giúp thằng cha lừa tình đúng không ? Thôi ! Anh đừng nên chơi với hắn ta ! Thật đểu ! –Tôi nói rồi bước đến sân khấu và trình diễn ! Kết thúc buổi diễn tôi trở về nhà là lúc 10h trưa ! Đến trước cửa nhà, tôi đã thấy hắn đứng trc cửa nhà mình ! Tôi vẫn dừng xe và mở của bước xuống.
-Lan ! Phong đã chờ Lan từ khi diễn xong tới giờ ! Lan, sao vậy ? Bộ Phong làm gì sai ? –Hắn thấy tôi bước xuống mừng ra mặt.
-Anh đến đây làm gì ? –Tôi đi lại cửa cổng đẩy chốt bước vào nhà ! Hắn nhanh chân chạy theo ngăn bước chân của tôi. –Anh làm gì vậy ? Tôi chán cái cách lừa tình của anh lắm rồi !
-Anh đã làm gì mà em nói anh lừa tình ? –Anh ta giả nai hỏi lại.
-xí ! Làm thì tự biết ! Tôi cố sức đóng cửa lại và khóa cổng. –Anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa ! Làm vậy chỉ làm tôi ngán anh thêm mà thôi ! –Nói rồi tui bước vào và leo lên phòng, cũng may tôi có số đỏ, phát hiện ra sớm con người thật của hắn rồi chia tay sớm cho đỡ khổ chớ phát hiện muộn để khi tình yêu sâu đậm rồi khó mà buông ! Nghĩ vậy tôi nằm xuống giường và đánh một hơi tới tối.
Tôi bước xuống phòng ăn khi mẹ và ba đã về, vừa thấy tôi mẹ đã chạy lại vẻ khó hiểu rồi hỏi :
-Sao con lại lạnh nhạt với người ta như vậy ?
-Mẹ không phải là con mẹ không hiểu đâu ! Mẹ để con quên đi chuyện này đi được không ? –Tôi vừa nói vừa bước lại bàn ăn.
-Con.......
-Thôi em à ! Con đã bảo vậy thì cũng có cái lý của con ! Đừng ép con, để con thoải mái đi ! –Ba nói cắt ngang lời của mẹ, ba vẫn hiểu tôi nhất ! ^^ Tôi k muốn ba mẹ buồn nên không nói cho ba mẹ biết !
-À ! Mai ba đi công tác rồi con với mẹ ở nhà đừng có mà cãi vã gì nghe ! Bà đừng có ép con quá ! Để con nó nghĩ kỹ đã ! Việc đại sự là việc cả đời ! –Ba nói vậy mẹ và tôi chỉ biết gật đầu, cả nhà ăn cơm xong ba tôi lại nói tiếp.
-Con lên phòng đi để mẹ con dọn cho ! –Tôi chỉ gật đầu ‘‘Dạ’’ 1 tiếng và leo lên phòng ! Cứ ngày từng ngày trôi, tôi vẫn tránh mặt hắn, hắn ngày nào cũng đến nhà nhưng tôi k xuống gặp hắn, thà vậy đi cho lành.
Thấm thoát trôi cũng được 2 tháng tôi lánh mặt hắn, nhưng sao tôi vẫn còn nhớ hắn, vẫn thấy có gì đó thiếu vắng khi 2 ngày nay hắn không đến nữa ! Sáng hôm đó mẹ nhờ đưa bánh kem đến nhà cô Phương, tôi vì nể cô nên chấp nhận sự nhờ vã của mẹ !
*Ding Dong*
-Vào đi cổng k khóa ! –Hắn ở nhà sao ? Thôi kệ đã đến thì k sợ đụng độ. ‘‘ Cái giọng của hắn ta sao kỳ vậy nhỉ ?’’ Tôi bước vào nhà và để bánh lên bàn !
-Bánh này mẹ tôi làm nhân ngày sinh nhật của cô Phương ! Tôi để ở đây ! –Tôi định quay gót đi thì hắn kêu lại.
-Khoan ! Cô là ai mà vào nhà tôi ? – ‘‘ Sau 2 tháng k gặp mà hắn quên tôi sao ? Đúng là có người mới nên k nhớ người cũ mà ! -_-’’
-Tôi là..........
-Anh có ai vào nhà mình hả ? – Giọng cô gái đi chung với hắn hôm bữa lại cất lên. Cô ta tầm 20 tuổi bước xuống.
- Cô ấy là vợ sắp cưới của anh 2 con đó Lập Thiên à ! –Tôi chưa kịp nói thì cô đã lên tiếng ! Tôi quay sang nhìn cô và hỏi :
-Cô ! vậy 2 người này là ai ạ ?
-Đây là em trai Phong, Lập Thiên, đây là người yêu Thiên ! Con à ! cô đã hiểu vì sao 2 đứa giận nhau khiến Phong phải bay sang Mỹ để sinh sống !
-Cô nói anh đi Mỹ ạ? Khi nào anh đi? –Tôi phát hoảng hồn!
-Còn 1h đồng hồ nữa! con còn yêu Phong thì con hãy đến và năn nỉ nó ở lại! –Cô Phương khuyên tôi!
-Con sẽ đi đến sân bay! –Tôi đi theo sau cô Phương ra chiếc xe xám bạc và ngồi vào đó! Cô lái xe, chiếc xe chuyển bánh chở chúng tôi đi đến sân bay. Đi còn khoảng 3km nữa là đến thì đường bị tắt nghẽn giao thông!
-Cô ơi! Con sẽ chạy bộ đến đó ! TạI con hấp tấp nên mới xảy ra cớ sự này! Con sẽ không làm phiền mọi người đâu! Con sẽ chạy đến = đôi chân của con!
-Lan à! Lúc Phong đi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên tay có cầm cây đàn VIOLONG, tay xách valy đen! Con hãy nhớ kỹ nha!! –Cô ân cần nhắc nhở!
-Dạ con sẽ nhớ! –Nói rồi tôi chạy mà không biết mệt đến sân bay, tôi k biết sẽ còn kịp không nhưng có hy vọng dù nhỏ thì cũng phải thử.
*T/g: /Không biết Lan có đến nơi hợp thời điểm không mà sao Quỳnh thấy lo rồi đó!! Hy vọng dù nhỏ nhưng cần lòng nhẫn nhé Lan!* ***Các bạn ơi! Nay Quỳnh lên lớp 10 rồi, thời gian rất quý báu, Quỳnh k đăng truyện thường xuyên mong các bạn đừng giận nha!! Có bạn nào giận thì cmt ở ô dưới để Quỳnh phản hồi xin lỗi các bạn nha! Còn ai cảm thông thì cmt phía dưới Quỳnh sẽ phản hồi cảm ơn để bày tỏ tấm lòng của Quỳnh nhé! *** ***Nhân dịp tri ân đọc giả Q sẽ add các bạn qua nick face mà các bạn cmt bên dưới!! ^^ ^^ ^^***