Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chap 14: Phép thử đơn giản
Tình yêu có vị gì? - Vị đắng.
Nỗi nhớ có vị gì? - Vị cay.
Nhưng sao ta vẫn mãi yêu trong lặng câm...
Màn đêm chứa đầy sự tĩnh mịch khác xa với vẻ ồn ã của ban ngày.
Màn đêm bí ẩn nhưng đầy tâm trạng.
Ở trong căn phòng màu xám tro có một người đang ngồi trên ghế, đầu tựa vào tường.
Cậu đang suy nghĩ....
Suy nghĩ về quyết định cuối cùng mà cậu sẽ đưa ra...
..:: 6 giờ sáng ::...
Như thường ngày, sau khi
"bịt miệng
" cái đồng hồ đáng ghét, nó chạy ra ban công, hít một hơi thật sâu, chạy nhảy vào vòng quanh rồi thay đồ, VSCN và chạy xuống ăn sáng.
Tóm lại ngày nào cũng như ngày nào, nó đều phải giáp mặt hai tên tưng tửng, đáng ghét trước khi bước chân ra cổng.
Và ngày nào cũng thế, hắn cùng đều hớt tay trên đưa nó đi học trước khi Minh đến. Mọi chuyện vào buổi sáng trước khi đi học cứ diễn ra như một thước phim được tua đi tua lại.
Hôm nào nó cũng lên xe với tâm trạng hậm hực. Ngày nào cũng thế chắc chẳng bao lâu nó sẽ trở thành một bà lão làn dã nhăn nheo.
Bước xuống cổng, nó đóng
"rầm

" cửa xe rồi chạy ù vào lớp. A! Minh đến rồi. Thì ra cậu nhóc đến trước nó rồi. Nó ngồi vào chỗ, giở sách ôn bài cùng Minh để hắn chỉ biết ngồi khoanh tay, chân nọ gác chân kia, mắt lườm hai đứa.
Tùng...tùng...tùng...
Vào lớp rồi. Nhưng mà sao Hải Yến chưa đến. Nó gọi với Minh. Minh nói cô giáo chủ nhiệm vừa nhắc là Yến xin nghỉ vì nhà có việc bận gấp. Nó gật gù rồi gục luôn xuống bàn chán nản.
Giáo viên dạy sử bước vào. Ông này nổi tiếng quái chiêu, ai làm ông ta không vừa ý thì chết chắc, mà đã kiểm tra bài cũ thì phải đọc hết trong sách không thiếu một chữ. Đặt cái cặp xuống bàn, ông thầy đã liến thoắng:
- Giờ chúng ta sẽ kiểm tra bài cũ.
Lớp im lặng, phải nói là cực im, im re. Ông thầy đưa mắt liếc quanh lớp, thấy nó đang gục mặt liền chộp luôn nó:
- TIỂU VY!
Nghe được tên
"người thế mạng
" , cả lớp quay xuống nhìn nó. Chết! Làm sao giờ! Nó đã học bài đâu. Hôm qua đi chơi về tối quá đã thế còn vụ nhà ma nên nó ngồi trong phòng trấn tĩnh lại rồi ngủ lúc nào không hay luôn.
Nó bước từng bước nặng trịch đến bàn giáo viên. Xung quanh nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm có, hả hê cũng có luôn. Hít một hơi thật sâu, nó đặt quyển vở lên bàn.
- Đọc cho tôi toàn bộ bài 28.
Chết rồi! Đến cái tựa nó còn chưa thuộc huống gì cả bài. Nó không muốn ăn trứng ngỗng đâu. Bảng điểm của nó mà có quả trứng nào chắc bố mẹ bắt nó cạo đầu đi tu quá. Tưởng tượng cái viễn cảnh
"tươi sáng
" ấy mà nó lại thấy rùng mình. Làm sao đây???
- Để em trả bài giúp bạn ấy ạ! - Phía dưới lớp có hai cánh tay giơ lên.
Cả lớp quay xuống hướng phát ra âm thanh. Đám con gái đứa há hốc mồm, đứa trợn tròn mắt. Long ngồi cạnh mà cũng ngạc nhiên không kém.
Nó trợn mắt. Trời ơi, hai tên này làm nó điên lên mất. Bao giờ mới hết khổ đây trời!
- Định làm anh hùng cứu mĩ nhân sao? Vậy mời cô nương mau chọn một anh hùng đi! Tôi như thế là nhượng bộ lắm rồi đấy! - Ông thầy cười khẩy.
Tự nhiên lại bắt nó chọn lựa là sao? Ôi, điên mất! Nó cố kìm nén cơn tức giận nhưng xem chừng mặt nó vẫn đỏ lắm. Nó nhìn ông thầy rồi lưỡng lự. Cả lớp dồn ánh mắt hồi hộp vào nó.
- Em...em...em không chọn ai hết! - Nó nói mà như hét.
Hắn và Minh thì thấy hơi hẫng vì câu trả lời của nó.
- Tùy em thôi! Vậy đứng đó đọc bài cũ nhanh đi! - Ông thầy nhún vai.
Ring...ring...ring...
Ông thầy ngồi lên bàn giáo viên nghe điện thoại. Vài giây sau, ông bước ra cửa lớp.
-Tôi có việc dưới phòng hội đồng một chút. En đừng có mà giở trò, mau viết bài lên bảng đi!
Nó khẽ gật đầu, quay lên bảng. Chỉ đợi ông khuất bóng nó lấy trong túi áo một tờ giấy, là phao! Chị này nhìn thế mà cáo thật! Trước khi lên bảng hắn dúi cho nó giờ lợi dụng thời cơ được rồi. Nó chép, chép nhanh, thật nhanh.
Một lúc sau ông thầy bước vào lẩm bẩm:
-Quái lạ. Gọi xuống xong bảo không có gì là sao?
Chắc ông ta chưa biết mình bị ai đó chơi một vố. Ông ta đưa mắt lên bảng. Cái bảng dày đặc chữ. Nhìn nó hằm hằm, ông quát:
- EM QUAY BÀI ĐÚNG KHÔNG?

Nó giật mình, vội xua tay:
- Không không, em tự làm.
Ông thầy cười khẩy, quay xuống lớp. Chết rồi, làm sao đây? Lớp này đây có thiếu người ghét nó. Kiểu gì cũng có đứa thưa cho xem.
Chợt nhỏ Phượng giơ tay lên, hớn hở nói:
-Thưa thầy, bạn Vy...
Chợt nhỏ thấy lạnh sống lưng, quay xuống bàn dưới, cả đôi mắt hằm hừm của Minh và hắn như muốn băm vằm nó từng mảnh. Con nhỏ nuốt nước bọt, lắp bắp nói:
- Bạn Vy...tự..tự làm thưa...thưa thầy!
Ông thầy quái chiêu khá bất ngờ liền gọi thêm mấy đứa nữa. Kết quả vẫn thế, đành thả tự do cho nó.
Được thả về, nó thấy khá hơn rồi. Nó hít thật sâu, ngừng lại vài phút nó thấy rất phiền khi cứ
"bám
" hai tên này mãi. Nó bèn nghĩ ra một kế hoạch tẩu thoát vào giờ ra chơi...
Tùng...tùng...tùng...
Nó đứng phắt dậy, chạy vọt xuống căn tin trước con mắt ngỡ ngàng của hắn và Minh.
Nó tìm một cái bàn rồi mua đồ ăn, uống và
"an phận
" ở đó đến khi vào lớp luôn.
- Chị Vy! Nguy rồi! Có đám người bặm trợn đến kéo anh Minh với anh Khang đi rồi.
Vừa nghe thấy thế, nó bỏ luôn cả lon coca đang uống dở.
- Hai người đó bị đám người đưa đi đâu???
- Anh Minh bị đưa ra sau trường, anh Khang bị kéo ra cổng rồi! - Ngân nói với giọng đầy sợ hãi.
- Sao lại như vậy? Long đâu?!
- Anh Long đi gọi giáo viên rồi.

Nó chạy vụt đi. Giờ phải đi đâu?! Sau trường hay cổng trường?! Sao hôm nay nó toàn phải lựa chọn vậy?! Rắc rối quá! Hắn và Minh đều có võ nhưng nhà hắn giàu có, quyền lực hơn Minh nên hắn chắc cũng không sao đâu... Thôi thì đến chỗ Minh vậy. Nó chạy thật nhanh ra sau trường.
Tới nơi rồi, nó thở hồng hộc. Nhưng sao chỉ có Minh? Còn đám người kia?
- Ông sao không Minh? Đám người kia đâu rồi?
- À...Tôi...tôi xử hết rồi?
Nó thở bảo đỡ lo được một phần. Nhưng...còn hắn nữa. Nó toan chạy đến chỗ hắn thì Minh níu tay nó lại.
- Bà đi đâu thế?
- Tôi phải đến chỗ Khang.
- Khang không sao đâu. Long vừa gọi rồi. Chúng ta vào lớp thôi. Sắp hết giờ rồi.
Nó chưa kịp nói gì thì Minh đã kéo nó lên lớp. Nhưng Minh nói hắn không sao mà, cũng đỡ lo. Nhưng...nó muốn đến tận nơi xem hắn có làm sao không. Lòng nó nóng như lửa đốt nhưng cũng đành theo Minh bước vào lớp. Nó để ý thấy Minh cứ cười mỉm suốt. Sao kì lạ vậy?
...:: 15 phút trước ::...
Hắn đang định đuổi theo nó thì Minh gọi hắn lại.
- Chuyện gì? - hắn hỏi giọng hơi bực.
- Cứ cạnh tranh như thế này phiền quá! Tôi có cách này giúp chúng ta biết trong lòng Vy có ai. Cậu muốn thử không? - Minh nói giọng hơi ngập ngừng bởi cậu chưa biết kết quả như thế nào.
Sau vài giây suy nghĩ, hắn gật đầu đồng ý.
Và thế là phép thử diễn ra...
Giờ thì nó đã chọn rồi...
Thời gian cứ thế trôi mà nó không xuất hiện. Tựa lưng vào tường, hắn thất vọng, hụt hẫng. Tiếng trống vang lên, hắn không còn hứng học nữa, chán nản, hắn bước đi trong nỗi buồn vô định...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận