Sáng hôm sau
Forever…
Anata kara Call My Name
Ikigaitsu What Did You Say?
Kigoe nai furi mata kiki tagute
Mimi wo toku sukuru
Kaze gasure tekuru
Mono ga tari no hajimari hajimari
Anata no Echo Echo Echo,
Anata no koe koe koe
Sakiho goro hana no, youni
Everyday you’re in my Heart
Monday, yume oki kasete
Tuesday, mo kuchi kakute
Tto Wednesday shiranai, anata wa shiritai
Thursday, oshi nine kai o
Friday, yume omi sasete
Kko meto nai omoi ga furu yo, tsu You Everyday Love
Wednesday By my side
Itsuko nante iranai
Itsu mono youni Forever
Sora omi age Together
(Together Forever, Forever)
Monday, Tuesday ame moyou
Wednesday, Thursday furi tsuzui temo
Friday, Saturday, Sunday kumo no kira nankara Sunshine
Anata no sekai sekai sekai,
Anata no mirai mirai mirai
Kibiki o Melody, no youni
Everyday you’re in my Heart
Monday, yume osa kasete
Tuesday, motto oki You
No Wednesday ama nai, ame nanka dai janai
Thursday, tsu kini o tai youni
Friday, yume oka nanete
Tsu nanreru omoi ga furu yo, tsu You Everyday Love
How ka nakute setsu mai ne
It’s a Little Twinkle Star
Your Wish is in the Far
Aya ko moku Monday, Tuesday I’ll be there
Wednesday Thursday Loving you more
Friday Saturday Sunday oshi nai ai naka natte e
Everyday Everyday Love
Everyday Love
Monday, yume oki kasete
Tuesday, mo kuchi kakute
Tto Wednesday shiranai, anata wa shiritai
Thursday, oshi nine kai o
Friday, yume omi sasete
Kko meto nai omoi ga furu yo, tsu You Everyday Love
Everyday……. Everyday Love
( Everyday love – snsd )
Chiếc điện thoại của nó reo lên một lúc.
- Alo.- Nó nói với giọng ngáp ngủ, mắt vẫn nhắm tịt lại.
- Sao tao gọi mãi mày mới nghe máy hảaaaaaaaaa ?- Người ở đầu giây bên kia hét to làm nó suýt bị thủng lỗ tai.
- Anh là ai? Tôi đâu có bị điếc đâu mà sao anh hét to thế?- Nó tức giận
- Ko biết tao là ai àk? Mở mắt ra mà nhìn vào màn hình điện thoại đi.
- Hở.- Nó mở mắt ra nhìn vào điện thoại, màn hình hiện ra một chữ to tướng “Tuấn”.- Là mày hở? Gọi tao giờ này có việc gì ko?
- Ko có thì ko đc gọi cho mày chắc?- Tuấn bực mình
- Ko có việc gì thì thôi, để tao ngủ cái đã.- Nó uể oải
- Còn ở đó mà ngủ nữa àk? Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi ko?- Tuấn hét vào tai nó thật to.
- Chắc chỉ 5h30 chứ mấy.- Nó vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
- Mày nhìn vào đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi.- Tuấn
Nó nhìn vào đồng hồ:
- AAAAAAAAAAA….. đã 6h30 rồi sao?
- Đúng vậy, bây giờ thì mày tỉnh ngủ chưa.
- Thôi ko nói chuyện với mày nữa, tao cúp máy đây.
- Đợi đã, tí tao sẽ qua đưa mày đi học
- Đc rồi, tao sẽ chờ.- Nói rồi nó dập máy chạy nhanh vào WC làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Mệt mỏi quá, nó vác cái mặt bơ phờ xuống bếp…. Oa, hamburger hả, ngon quá, nó chưa đc ăn bao giờ.
Nó ngồi vào bàn mới chợt nhận ra ko có phần của nó, đã thế hắn còn châm chọc:
- Ko có phần của cô đâu, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Đáng lẽ ra là cô phải chuẩn bị bữa sáng cho tôi nhưng đợi cô chuẩn bị chắc trễ giờ học mất nên tôi đã bảo người hầu làm rồi.
- Biết rồi. Tôi ko đói.- Nó làm bộ làm tịch
- Thật ko vậy?- Hắn chớp chớp đôi mắt nhìn nó ra vẻ ngạc nhiên dễ sợ.
- Chứ anh tưởng tôi đùa àk?- Nó cáu gắt
- Thích thì tự đi mà nấu mì tôm ăn đi.- Hắn
- Mệt.- Nó đáp tụt ngủn.
- Vậy chẳng nhẽ tôi phải nấu mì tôm cho cô ăn?- Hắn bặm môi
- Ơ, tôi có bảo anh phải nấu mì cho tôi ăn đâu nhỉ? Anh nghe nhầm hả? Tôi nghĩ anh nên đi khám lại tai đi thì hơn,chứ cứ để như thế này thì có khi càng ngày càng nặng hơn đấy. Mà nhà giàu lắm cơ mà, chắc ko đến nỗi ko có đủ tiền để chữa đâu nhỉ?- Nó chọc quê hắn
- Cô….. ko nói với cô nữa, cô thích làm gì thì làm. Thôi các cậu ăn nhanh lên rồi còn đi học.- Hắn làm lơ
Forever…
Anata kara Call My Name
Ikigaitsu What Did You Say?
Kigoe nai furi mata kiki tagute
Mimi wo toku sukuru
Kaze gasure tekuru
Mono ga tari no hajimari hajimari
Anata no Echo Echo Echo,
Anata no koe koe koe
Sakiho goro hana no, youni
Everyday you’re in my Heart
Monday, yume oki kasete
Tuesday, mo kuchi kakute
Tto Wednesday shiranai, anata wa shiritai
Thursday, oshi nine kai o
Friday, yume omi sasete
Kko meto nai omoi ga furu yo, tsu You Everyday Love
Điện thoại nó lại reo lên
- Alo.- Nó
- Còn bình thản mà đứng đấy àk? Rốt cuộc mày có đi học ko?
- Tao có nói là tao ko đi học đâu.
- Thế còn ko mau ra ngoài cổng đi. Tao đang đợi mày đấy.
- Đc rồi, đợi tao tí.
- Nhanh lên đấy…..
Chưa để Tuấn nói hết câu thì nó đã dập máy và chạy lên tầng lấy sách vở. Nó xuống nhà, chạy nhanh ra cổng
- Ê, đi học àk?- Hắn
- Anh bị N_G_U àk? Giờ này thì chỉ có đi học thôi chứ ko thì đi đâu? Hỏi dở. Thôi ko thèm cãi tay đôi với anh nữa, tôi phải đi đây ko thì bạn tôi phải đợi lâu.
Hắn chưa kịp nói thì nó đã chạy mất. Nó ra tới cổng:
- Tao đây rồi. Đi thôi.
- Uk.
Nó với Tuấn chỉ đi bộ thôi vì ngôi biệt thự cách trường có 100m thôi àk. Nó đi đc một lúc thì tụi hắn phóng đến.
- Sao, đi bộ vui chứ?- Hắn kích đểu
- Tất nhiên là vui hơn là phải đi bằng mấy cái phế thải màu đen sì đồng bóng rồi.- Nó ko vừa
- Cô….. Đc rồi tôi sẽ cho cô biết phế thải màu đen sì đồng bóng là như thế nào.- Hắn móc méo nó
- Àk, chiêu đó hả. Đúng là bạn thân có khác ha, dùng chiêu giống y hệt nhau.
- Cô nói sao?
- Cái trò đó bạn anh đã làm với tôi rồi nên đừng hòng tôi bị trúng kế. Trò gì cũng chỉ dùng đc một lần thôi ko dùng đc đến lần thứ 2 đâu. Nhưng anh đã muốn vậy thì tôi cũng cho anh biết thế nào là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mà móng tay nhọn lại có bấm móng tay” nhé.
Nói rồi nó lấy từ trong cặp ra một cái khẩu trang, đeo vào mặt.
- Sao, thấy thế nào, bây giờ thì hiểu rồi chứ. Dù anh có phóng nhanh đến cỡ nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi hết.
- Coi như cô thông minh.- Hắn
- Xời, bây giờ mới biết tôi thông minh thì thật là tội nghiệp. Tôi thấy thương hại cho anh quá.
- Cô… ko đi nhanh lên thì ở đấy mà đợi trèo tường vào trường như lần trước đi. Nói trước, lần này tôi sẽ ko để cho cô thoát đâu.
- Hứ, biết rồi, ko cần anh phải nhắc nhở.
Hắn phóng đi kéo theo hai thiếc xe còn lại cũng lao vun vút.
- Hừ, sao trên đời lại có kẻ bỉ ổi, hèn hạ, xấu xa, trơ trẽn, trắng trợn như thế cơ nhỉ?- Nó lẩm bẩm nhưng cũng đủ để Tuấn nghe thấy.
- Thôi đi nhanh lên còn ở đấy mà nói này nói nọ, kẻo lại đúng như lời anh ta nói bây giờ
- Tao biết rồi.
Nó bước gần tới trường thì thấy một đám con gái bâu quang tụi hắn. (Sao giống ruồi bâu quá vậy)
- Ôi, người trong lòng em.- H/s nữ 1
- Anh Minh của em.- H/s nữ 2
- Anh Đức Anh ơi!!!!!!!- H/s nữ 3
Vân vân và mây mây…
Nó thì ________ ko còn gì để mà nói! Nản quá chừng.
- Đúng là mấy tên đó gây “hot” khinh khủng thật.- Nó lầm bầm
- Bây giờ mới biết hả? Mày đúng là người từ trên trời rơi xuống mà.- Tuấn
- Thôi ko nói nữa, đi vào thôi.
Nó phải chen chúc mãi mới qua đc cái đám ruồi bâu đó. Nó bước vào trường.
- Hix….. hix… bọn họ làm cái quái gì mà chen lấn xô đẩy khiếp thế? Suýt nữa là xảy ra án mạng rồi.- Nó than vãn
- Chị hai ơi, chị đừng than nữa, cũng tại chị đi học “sớm” quá nên mới thành ra thế này đấy.- Tuấn kêu nó
- Biết rồi mà, mày có cần phải bắt bẻ tao như vậy ko? Từ nay tao sẽ đi học trước mấy tên đó đc chưa?
- Chắc ko?- Tuấn đa nghi
- Chắc.- Nó cương quyết.
- Tao tin mày lần này vậy. Vào lớp thôi.
- Ok.
Nó bước vào lớp, tiết đầu tiên là tiết âm nhạc. Hôm nay lớp nó đc nghe bản sonat ánh trăng của Bet-to-ven. Nó nghe bài này sao quen quá, hình như đây ko phải là lần đầu tiên nó đc nghe. Cũng chẳng hiều vì lí do gì mà nó lại cảm thấy buồn. Nó ngồi bâng khuâng suy nghĩ một mình nhưng điều này đã lọt vào mắt Tuấn.
- Mày sao vậy, cảm thấy ko khỏe chỗ nào àk?- Tuấn quan tâm
- Ko, đâu có, tại tao nghe bài này thấy nó buồn bã quá ý mà.
- Vậy hả? Đc rồi.
___________Em là đường phân cách thời gian_________________________
Tùng….. tùng……. tùng
Tiếng trống báo hiêu hết tiết làm nó tỉnh ngủ. Rót cuộc thì cuối cùng cũng qua tiết văn ru ngủ.
Ọc…. ọc…- Bụng nó sôi lên vì bữa sáng nó cho gì vào bụng đâu. Nó quay sang Tuấn:
- Ê, đi xuống canteen với tao đi.
- Làm gì?
- Tại tao thấy đói, sáng nay tại mày thúc giục kinh quá nên tao ko kịp ăn sáng đấy.
- Đi thì đi. Tao ko muốn phải đi khám lại tai.
- Ok
Nó cùng Tuấn đi xuống canteen, chọn một cái bàn ở phía trong ngồi ăn sáng.
Tại một góc canteen, nơi mà tất cả ánh mắt của các nữ sinh và các nam sinh đều đổ dồn hết về phía đó.
- Này Phong, kia chẳng phải là cô ta sao.- Đức Anh mắt nhìn về phía nó tay huých huých hắn.
Forever…
Anata kara Call My Name
Ikigaitsu What Did You Say?
Kigoe nai furi mata kiki tagute
Mimi wo toku sukuru
Kaze gasure tekuru
Mono ga tari no hajimari hajimari
Anata no Echo Echo Echo,
Anata no koe koe koe
Sakiho goro hana no, youni
Everyday you’re in my Heart
Monday, yume oki kasete
Tuesday, mo kuchi kakute
Tto Wednesday shiranai, anata wa shiritai
Thursday, oshi nine kai o
Friday, yume omi sasete
Kko meto nai omoi ga furu yo, tsu You Everyday Love
Nó lấy điện thoại ra, màn hình hiện ra ba chữ to đùng “tên độc ác”.
- “Tên độc ác”, là ai nhỉ? Chết rồi, là tên đó. Sao tên đó lại gọi giờ này nhỉ?
- Ai đó?- Tuấn
- Thì là cái tên ông chủ của tao ấy. Chắc lại sai bảo tao gì rồi.
Nó nhấc máy
- Có việc gì ko?- Nó
- Ra bàn cuối góc trong cùng đi.- Hắn hách dịch
- Để làm gì?
- Thì cứ ra đi rồi sẽ có việc.- Nói rồi hắn cúp máy
- Cái tên vô duyên, chưa nói xong mà đã cúp máy. Bực thât.
- Sao vậy?- Tuấn hỏi han
- Ko có gì. Mày cứ ngồi ở đây nhé, tao đi có chút chuyện.
Nó đi xuống chỗ mà hắn bảo thì thấy tụi hắn. Mọi người bây giờ lại đổ dồn ánh mắt về nó.
- Có gì nói luôn đi.- Nó nói ngắn gọn
- Nói chuyện với tôi kiểu thế àk?- Hắn hơi tức
- Thích.- Nó vẫn coi như ko có chuyện gì
- Đi mua đồ ăn cho tôi.- Hắn
- Ko. Sao tôi phải làm?- Nó ngang ngược
- Vì cô là osin của tôi.- Hắn nói thẳng ra
- Nhưng trong bản hợp đồng có ghi là ở trường cũng phải làm osin cho anh đâu chứ. Anh muốn biết đúng hay sai thì về bỏ ra mà xem lại đi. Tôi bận, tôi đi trước.
Ko để hắn nói thì nó đã đi rồi làm hắn tức lắm.