Thông báo
Theo quyết định số 2 điều ABC, khoản XYZ: do lịch thi học kì I của t/g trùng với lịch gì đó của sở giáo dục nên trường t/g sẽ đẩy kì thi lên trước 1 tuần. Do vậy trong tuần này t/g phải đi học bù cho kịp chương trình thi nên t/g ko có thời gian đăng truyện. Tuần sau là t/g phải thi rồi nên t/g muốn thông báo với các bạn độc giả rằng chắc khoảng cuối tháng hoặc sang tháng 1 t/g mới đăng đc truyện. Cuối cùng t/g muốn cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình.
Còn bây giờ thì chúng ta đi vào tiếp câu chuyện của nó nhé!!
----------------------------------------------------------------------------------------------
Đúng lúc nó đang định bước ra khỏi canteen đi về lớp thì ông thầy hiệu trưởng đã đến đứng trước mặt nó. Ông thầy nhìn liếc qua mấy đứa con gái nằm ngổn ngang dưới đất thì cất tiếng:
- Có chuyện gì xảy ra ở đây thế hả?
- Trời ạ! Lại là mấy ông thầy! Rõ chán.- Đức Anh bĩu môi rồi quay sang tiếp tục ăn cơm.
Kim Dung thấy ông thầy hiệu trường thì liếc mắt cho Trúc Như và Thúy Nga. Như hiểu đc ý của Kim Dung, Trúc Như và Thúy Nga vội chạy đến trước mặt ông thầy ra vẻ đau đớn:
- Thưa thầy, là bạn này đã gây sự với tụi em trước. Em chỉ nói với bạn ấy một câu thôi nhưng sau đó bạn ấy lại ra tay đánh tụi em. Thầy phải xử phạt bạn ấy, đòi lại công bằng cho tụi em, nếu ko…… nếu ko…… thì em ko còn mặt mũi nào nữa…… -Trúc Như giả vờ khóc lóc.
- Trúc Như nói đúng đấy thầy ạ. Thầy phải đòi lại công bằng cho tụi em.- Thúy Nga xen vào.
- Em.- Thầy hiệu trưởng chỉ tay vào nó.
- Dạ, thầy gọi em ạ?- Nó ngu ngơ hỏi
- Phải. Em lên phòng thầy ngay cho tôi!!!!!!- Ông đỏ mặt lên, nói bằng giọng kiềm chế.
- Thưa….. thưa thầy, em….. em.- Nó ấp úng ko nói lên lời.
Rồi nó chạy đến chỗ thầy hiệu trưởng, van xin:
- Thầy ơi, thầy! Em ko có tội tại sao thầy lại bắt em lên phòng thầy?
- Em bị phạt vì tội gây gổ đánh nhau.
- Nhưng rõ ràng là bọn họ gây chuyện với em trước mà.- Nó kêu oan.
- Tôi ko cần biết là ai gây sự với ai trước. Tôi chỉ biết rằng em đã gây gổ đánh nhau với mấy em kia.- Ông thầy điềm tĩnh trả lời.
- Thôi mà thầy ơi, em chỉ trót dại lần này. Em hứa lần sau sẽ ko để mình bị hãm hại lần nữa.
- Hử….?- Ông thầy liếc nhìn nó.
- Àk, em nhầm. Ý em là lần sau em sẽ ko tái phạm nữa. Vậy thầy tha cho em nhé!!!
Thấy ông thầy còn do dự, nó liền gạ gẫm:
- Đi mà thầy! Nhé!! Nhé!!!
Thấy nó cứ lải nhải mãi, cuối cùng ông thầy cũng mềm lòng nói với nó:
- Thôi đc rồi, tôi tha cho em lần này. Lần sau mà còn tái phạm nữa thì tôi ko bỏ qua đâu đấy. Em cứ chuẩn bị tâm lí xuống phòng tôi “ngồi uống nước chè” đi.- Ông thầy hăm dọa nó.
- Dạ, em cảm thầy. Nhưng mà thầy ơi, thầy cho em nói câu này, thầy đừng phạt em nhé!!!- Nó tỏ ra bí mật.
- Nói đi.- Ông thầy tò mò
- Nhưng thầy phải hứa rằng thầy ko phạt em cơ.- Nó ra điều kiện.
- Đc rồi, tôi chịu chị.
- Em biết mà, trong đây chỉ có thầy là tốt thôi.
- Ko cần phải nịnh tôi, chị vào thẳng vấn đề chính đi.
- Em muốn nói rằng em ko thích uống chè. Em thích uống nước ngọt cơ, nước chè vừa đắng lại vừa làm người ta ko ngủ đc. Thế nên..… nên..….- Nó ấp úng
- Nên sao?- Ông thầy đã hơi bực.
- Nên khi nào thầy “mời” em xuống phòng hiệu trưởng thì thầy hãy chuẩn bị nước ngọt cho em nhé!!!!!!- Nó bật cười.
- Em…… em…… Chị làm tôi tức chết…… Ko nói với chị nữa.- Ông thầy ko làm gì nổi nó liền bỏ đi.
- Ấy ấy thầy ơi!!!!!! Thầy cho em ôm thầy một cái nhé! Coi như là để cảm ơn đi.- Nó lại càng trêu ông thầy.
- Tôi ko thích.- Ông thầy tứclắm ko thèm quay lại.
- Vậy thì em chào thầy. Chúc thầy một ngày vui vẻ.- Nó càng ra vẻ tốt bụng.
Nhưng ông thầy lẳng lặng ra đi ko nói tiếng nào.
Sau khi ông thầy quay đi, nó cúi người xuống thở “phù” một cái. Sau đó nó ngẩng mặt lên, quay lại lườm vào Trúc Như và Thúy Nga và cất giọng nói:
- Coi như lần này các người may mắn, tôi sẽ tha cho các cô. Nếu còn có lần sau nữa thì đừng hòng mà nghĩ mình sẽ ko bị làm sao. Tôi ko bảo đảm đc mấy người sẽ ra sao đâu.
Nó rồi nó quay gót bước đi vào lớp học.
__________________Em là đường phân cách thời gian__________________
Ra về…..
- Ê My, đợi đã.- Tuấn gọi nó
- Có chuyện gì sao?
- Đi ăn cơm với tao đi? Hôm nay tao khao.- Tuấn rủ nó
- Hở, nhưng sao lại là hôm nay?- Nó ngơ người
- Ko sao cả, thấy thích thôi. Coi như mừng mày qua khỏi kiếp nạn sáng nay.
- Cảm ơn mày….. Nhưng chắc là ko đc rồi.- Nó e dè
- Sao vậy?
- Tại vì tao còn phải về nấu cơm trưa cho mấy tên khó ưa đó.- Nó trề môi
- Chán thế. Tâm trạng tao đang vui.
Rồi nó khẽ cười:
- Đc rồi. Tao sẽ thông báo cho bọn họ sau.
Vài phút sau, nó và Tuấn đi ra cổng trường thì gặp tụi hắn.
- Ê, trưa nay tôi ko ăn cơm ở nhà đâu nhé. Tôi đi ăn cơm trưa với bạn tôi. Vậy nên mấy anh tự nấu ăn đi nhé!
- Cô đc sự đồng ý của Phong chứ?- Đức Anh
- Sao tôi phải cần sự đồng ý chứ? Tôi đâu phải là osin 24/24 của anh ta đâu. Nếu mà anh ta có hỏi thì cứ nói lại y hệt như những gì mà tôi nhé. Nhớ là phải nhắn lại hộ tôi đấy! Nếu ko thì các anh sẽ biết tay tôi.- Nó chu môi
- Vậy thôi, tôi đi đây.
Cùng lúc đó, hắn đi đến, nó cố làm lơ đi coi như ko biết. Nó và Tuấn đi về theo hướng ngược. Thấy vậy, hắn liền hỏi:
- Này, osin cô đi đâu vậy, rốt cuộc cô có về nhà nấu cơm ko ấy?
Nó ko thèm nói mà cứ đi làm hắn rất tức.
“Đc lắm, cô dám ko trả lời tôi. Tôi sẽ cho cô biết tay.”- Hắn tức giận
Ở nhà hàng Star Angel, nó đang ăn cơm rất ngon lành với Tuấn mà ko biết rằng ở nhà đang sắp xảy ra một trận lôi đình.
Ăn xong…….
- Ngon quá!- Nó lên tiếng
- Thích ko?
-Thích chứ. Ngon thế này cơ mà.- Nó tấm tắc khen ngon
Chợt trong đầu nó lóe lên một cái bóng đèn 150kW
“Àk, đúng rồi. Thôi chấp nhận chịu thiệt lần này với bọn họ vậy.”- Nó nghĩ
- Tao vào đây một lát, mày ăn xong thì cứ về trước đi nhé.
- Mày bị sao àk?
- Ko có gì. Thôi tao đi đây. Bye
Nói rồi nó bước vào trong nhà hàng.
- Cô ơi cho cháu mua đồ ăn mang về nhé!- Nó nói với bà chủ nhà hàng
- Đc rồi, cháu đợi một lát.
Vài phút sau….
- Đây, của cháu đây.
- Cảm ơn cô ạ. Cho cháu trả tiền.
_________________Em là dải phân cách thời gian_____________________
Nó rón rén bước vào nhà thì……..
- Ê, osin sao cơ nãy tôi hỏi lại ko trả lời?- Hắn nói to
Nó vẫn im lặng coi như ko nghe thấy gì, hai tay đưa về phía sau lưng. Lần này thì hắn tức giận thật rồi.
- Nguyễn Ngọc Thảo My, tôi hỏi sao cô ko trả lời?- Hắn quát to
Lần này thì nó mới trả lời nhưng với dáng điệu rất chi là đểu.
- Ơ, anh gọi tôi àk?- Nó giả bộ
- Ở đây chỉ có mỗi cô tên là Nguyễn Ngọc Thảo My thôi.- Hắn
- Anh gọi tôi có chuyện gì ko?- Nó
- Sao cơ nãy tôi gọi cô ko trả lời?- Hắn
- Ơ, tôi tưởng anh gọi người tên là osin cơ mà? Tôi có phải tên osin mà trả lời. Tên tôi là Thảo My mà.- Nó tỏ vẻ ngây thơ hết chỗ nói làm hắn nổi hết cả da gà.
- Cô….. Đc rồi, cơ nãy cô đi đâu mà bây giờ mới về hả?- Hắn nhẫn nhịn
- Đi ăn cơm. Thế mấy người bạn “yêu quý” của anh ko nói cho anh biết àk?- Tôi đã bảo bọn họ nhắn lại với anh rồi mà?
- Có.
- Vậy sao còn hỏi?
- Muốn đích thân cô phải nói.
- Anh..… đc rồi, tôi ko thèm nói với anh nữa.- Nói rồi nó định bỏ đi nhưng.…
- Đợi đã, tôi chưa nói xong.- Hắn gằn giọng
- Còn gì nữa.- Nó bực mình
- Trên tay cô xách cái gì đấy?- Hắn nghi ngờ.
- Đồ ăn cho bữa tối. Cơ nãy tiện thể tôi đi siêu thị mua đồ.- Nó tỏ vẻ ko có gì.
- Đc rồi.
- Vậy bậy giờ tôi đi đc chưa?
- Chưa.
- Lại cái gì nữa.- Nó bực mình.
- Sao cô tự ý đi ăn cơm mà ko đc sự cho phép của tôi?
- Cái đấy mà anh còn phải hỏi tôi sao?
- Sao?
- Trong bản hợp đồng ko có ghi rằng tôi phải làm osin 24/24 cho anh. Thế nên tôi thích đi lúc nào thì đi. Còn các anh ko ăn một bữa chắc cũng ko đến nỗi chết đói đâu nhỉ?- Nó nói dứt khoát làm hắn rất tức.
- Cô….. cô…… Đc rồi…… Tôi sẽ sửa lại hợp đồng.
- Trong hợp đồng ko có ghi rằng bên A có quyền sửa hợp đồng.- Nó nói một cách lưu loát.
Hắn tức lắm, lặng yên ko nói gì rồi đi thẳng lên phòng ko thèm đoái hoài gì tới nó. Còn nó thì:
“Sao, ko nói đc gì nữa rồi chứ gì? Vui quá!”- Nó nghĩ thầm. (T/g: Chị này là đang cười trên sự đau khổ của người khác nè. Nó: Tao thích đấy, mi làm gì đc tao? T/g: Đâu, em có ý kiến gì đâu.)