Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé


- Mạc Mạc, đã bảo không giận rồi nha!
- .........................!
- Xem nào, cười cho anh xem
- Cười cái con khỉ ấy!
- Sao lại cáu nữa rồi?! Sư huynh tạ lỗi được không?
- Không được! Anh lỗi nhiều như thế tạ biết khi nào mới xong.

- Em muốn khi nào xong?
- Đừng.....phải giúp mẹ nữa.....không được.....!
- Một chút thôi.....yên nào!
Anh chậm rãi ghé sát khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi, hơi thở tôi dần chỉ để lại mùi hương của anh....2 năm.....môi chạm môi.....cảm giác xa lạ....chỉ tưởng chừng lần đầu tiên....!
Bờ môi anh....hơi thở anh....quá lâu rồi....!
Tôi dường như đang chờ đợi từ anh điều gì đó chăng?
Tôi ôm lấy anh cuốn mình trong khoảnh khắc gần như ngạt thở....sai lầm....sai lầm lớn nhất của tôi chính là....dù cho anh làm trái tim này tan nát chẳng thể lành lại nữa.....thì chỉ khi ở cạnh anh....trái tim tôi liền tìm về vị trí ban đầu.

Nhận thấy sự đầu hàng vô điều kiện của tôi, ngay lập tức anh tiến công, chiếc lưỡi nóng rực....ẩm ướt cuốn lấy lưỡi tôi.....!
Sau nụ hôn tưởng chừng cướp đi hơi thở cuối cùng của tôi....!
Anh ôm chặt lấy tôi.....cả hai đều thở mạnh.....!
- Anh hứa, sẽ không làm tiểu Mạc Mạc buồn nữa.....xin em....đừng rời xa anh thêm phút giây nào nữa.....2 năm quá đủ rồi.

- Phải xem thành ý của anh thế nào.

- Tốt! Anh rất có thành ý.

Tôi kéo anh ra ngoài, anh mà còn ở đây nữa sẽ sinh lòng tà.

Chúng tôi trở lại tầng trên, ai nấy đều hướng mắt về hai người bọn tôi, môi chúng tôi đều đỏ hết cả.

Tôi liếc anh một cái rồi đi đến làm việc dang dở, anh vẫn bám lấy tôi.

Thành ý của anh thật nhiều, nhiều đến độ dư thừa, đâm ra vướng bận.

Tôi quát anh một tiếng, bảo anh không ngồi yên chỗ nào đó thì đừng trách.

Anh ngoan ngoãn đến quầy bar ngồi đó.

Ngồi đó nhưng mắt thì hướng đi đâu đấy!
Tôi sắp xếp xong bàn ăn liền quay ra hỏi bọn trẻ đói chưa, muốn ăn trước không? Hai đứa xem ra rất vui vẻ nên đều lắc đầu.

Tôi hỏi hai mẹ cần giúp không liền bị bán móc câu " Thôi thôi con đi mà lo cho bệnh nhân của con, mẹ đây có Ý Nguyệt giúp là ổn rồi, vướng bận tay chân lại bỏng thêm"

Tên thối tha kia nghe thấy tiếng viện binh liền khoái chí " Phải, mẹ Lâm nói chí phải, em lại đây ngồi đi.

Tới lui không mệt sao?"
Tôi hừ mạnh, vơ lấy ly rượu trên quầy đi đến sofa ngồi.

Tên kia cũng theo ngồi cạnh, điên thật, nhà này loạn hết rồi, ai cũng quay mặt với lão nương.

- Buông tay ra! Cút xa một chút.

- Không, ở với bà xã anh có gì sai?
- Dẹp dẹp...!
- Nhăn nhó xấu thế!
- Xấu thì đừng có mà nhìn.

Anh ôm tôi lay lay, cái tên ôn dịch, chết bầm.

Lão nương đây bị hạ bệ cũng tại nhà ngươi, ngươi cả gan gọi tiếng "bà xã" kia thì dùng gan đó cuốn gối chăn ra phòng khách mà ngủ đi.

Nhìn đồng hồ vừa điểm 7h hẵn Sara cũng sắp đến rồi.

Hôm nay cả nhà rất vui, nói cười vui vẻ, còn chơi đủ trò.

Lúc tối Sara với tôi bày ra trò cũ, tù xì uống rượu.

Hàn Nhuận liền ngăn tôi, tôi liếc anh rồi nâng ly cạn một hơi.

Tàn tiệc mọi người ra về tôi vẫn tỉnh táo, tôi vừa định rửa chén liền bị ngăn lại.

Tay tôi chưa khỏi nên không được ngâm nước.

Tôi ngồi buồn chẳng biết làm gì liền nghĩ trò chơi cho thỏa.

Uống chừng hết hai ly rượu tôi mới nhớ đến cái hồ bơi tầng trên.

Nhân lúc không ai để ý tôi lến chạy lên tầng trên, đi hết dãy hành lang ra phía ngoài gió chợt ùa vào người tôi.

Hồ bơ được chiếc sáng nhờ ánh đèn hai bên thành hồ, đầu tôi lâng lâng nhưng vẫn ổn.

Tôi đưa hai chân xuống vùng nước xanh dờn, hai chân khua nước, nước càng động mặt hồ càng lấp lánh.


Tôi nghe tiếng Hàn Nhuận vọng ra từ hành lang, tôi liền nấp vào một bên tường, anh vừa bước ra phần gạch toàn sỏi trắng liện bị tôi tóm lấy từ phía sau.

Nghe tiếng tôi cười ha hả anh liền hỏi " Em say?".

Tôi chu môi lắc đầu túm lấy cổ áo khoác của anh, anh bị tôi tấn công bất ngờ có chút ngạc nhiên sau đó liền ôm lấy tôi hôn trả.

Tôi lừa anh lùi về phía thành hồ liền đẩy mạnh anh xuống nước, tôi ngốc đến độ quên rằng anh vẫn giữ lấy tôi nên........."ùm"..........cả hai rơi xuống hồ bơi, tôi cười vui vẻ sau đó ôm lấy anh.

Đứng giữa dòng nước lạnh lẻo tôi lại cảm thấy ấm áp, từng ánh sáng lấp lánh phản chiếu hình ảnh hiện tại......tôi ôm lấy thắt lưng anh, tựa đầu vào ngực anh.....tôi thích cảm giác này...!
- Yên nhé! Để em thế này....một lúc thôi.

- Ừ
- Em có rất nhiều niềm vui....nhưng chưa từng trọn vẹn....!
- ....................!
- Hôm trước Kì Kì gọi điện chúc em thành công, em vui lắm.....nhưng em thấy thiếu đi lời chúc của một ai đó.....nó làm em cảm thấy mình mất một nửa niềm vui.....!
- Mạc Mạc.........!
- Em rất ổn.....anh hãy cứ như thế này.....đứng yên một chỗ thôi.....để em ngu ngốc giữ lấy anh.

Anh biết không, chỉ cần anh ở gần em thế này....dù cho anh đã phạm bất cứ lỗi lầm nào....em vẫn sẽ dững dưng như chưa có gì....em chỉ cần anh....anh là một nửa cuộc sống của em.

- ............................!
- Ở London, em luôn nhớ một người nào đó....vì em mà hy sinh....vì em mà làm tất cả....nhưng cuối cùng chỉ được em xem như anh trai.

Hai năm, hai năm vừa qua.....em có vô số người theo đuổi....em vẫn có thể cùng họ ăn bữa cơm....kính ly rượu....nhưng không tài nào chấp nhận được họ.

Họ thật rất giàu, rất điển trai.....nhưng sao em vẫn thấy không bằng sư huynh của em nhỉ?
- .............................!
- Ha ha ha, hôm nay em rất vui nha! Tâm trạng rất tốt! Anh biết vì sao không? Làm sao anh biết được, vì....hôm nay có một người ở cạnh em....là anh.

Người làm em giận rồi sau đó sẽ năn nỉ hết lời....người ăn đồ em nấu vẫn dám hỏi ai nấu mà khó ăn.....người vì em mà sốt vào sáng sớm....người làm cặp mông xin xắn của em nở hoa....chính anh.

Chỉ có anh mới có thể ở đâu đó lặng lẽ chờ ngày em quay về....chờ đến khi em nhiệt tình chấp nhận tình cảm của anh....Hàn Nhuận....Nhuận ca...Nhuận.......ca......!
- Mạc Mạc?
- .........................!
- Ngốc, sao lại ngủ lúc tỏ tình với người khác chứ?.....Ngoan, anh đây vì em là chờ đợi, vì em mà ở lại đây....dù cho em lại biến mất thêm vài năm nữa anh cũng nguyện....dù cho Mạc Mạc không nói yêu anh.....anh vẫn mãi yêu em.....em là cuộc sống của anh......là người của riêng Hàn Nhuận anh đây.....đừng nói yêu anh.....hãy để anh nghe thấy điều đó từ trái tim em....!bà xã nhỏ của anh....người vợ bướng bỉnh....cô nhóc sát thủ chuyên đi làm loạn.....Hàn Nhuận anh chỉ yêu mỗi mình Lâm Tiểu Mạc em....nhớ nhé.....ngủ ngon bà xã nhỏ....!
♪ ♪ ♪ ♪ ♪ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♪ ♪ ♪ ♪ ♪
- Ưm......!
- Dậy nào bà xã, không ăn sáng sẽ trễ giờ đến cửa hàng.


- Ưm....mấy giờ.....?
- 7h30 rồi dậy mau!
- Hơ hơ......dậy rồi này.....!
- Tốt! 10p nữa em mà chưa có mặt ở bàn ăn anh cho mông em nở hoa.

- Biết......rồiiiiiiiii
Tôi dụi dụi mắt đi vào phòng tắm, vừa đánh răng mắt vẫn nhắm......rửa mặt xong liền đi thay đồ.....lấy bộ váy lụa hai dây màu xanh nhạt và đôi giày sandal ra.

Đóng cửa tủ liền thấy một thân ảnh phản chiếu trong gương.........quái gì thế này?
Chỉ mặc quần lót.......trên bầu ngực chỉ toàn vết hôn........!
- Hàn Nhuận!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi phải khoác thêm chiếc áo vest ở ngoài, may mà tôi mang giày sandal đế dẹp không thì sàn nhà cũng phải hỏng.

Tóc buột cao kiểu đuôi ngựa, tay mang giỏ tay cầm chiếc điện thoại dậm từng bước lên tầng trên.

Mọi người đang ngồi ăn sáng vui vẻ thấy tôi có chút không ổn liền ngẩng ra.

Tôi hừ mạnh đi vào bếp lấy đồ ăn rồi đi một mạch xuống nhà, phía sau vang tiếng Hàn Nhuận tôi tiếp tục đi không thèm nghe anh gọi tên.

Xe dừng ở cửa chính, bác Tứ đưa chìa khóa tôi liền chộp lấy leo lên xe, Hàn Nhuận đứng phía ngoài đập vào cửa xe tôi chẳng màng liền phóng xe lao ra khỏi đó.

Trưa tôi không thèm về ăn cơm, hôm nay 6h tôi mới quay về, phòng khách chỉ có bóng Hàn Nhuận, thấy tôi anh liền bật dậy đi theo sau.

- Em sao vậy? Anh làm gì sai?
- ..................!
- Em cứ thế anh đây rất muốn đập đầu chết a!
- Vậy chết nhanh một chút
" Rầm"
Tôi rửa mặt rồi thay bộ đồ ngắn, vừa bước ra cửa anh liền như phóng viên tới tấp hỏi, không ngừng theo đuổi mục tiêu và chủ ý.

Tôi vào bếp lấy ly rót chút chút nước ép rồi quay ra sofa ở Sảnh giải trí anh ngồi bên cạnh ra sức năn nỉ mặc cho mọi người đang cười trêu anh.

- Anh giữ chút hình tượng đi.

- Em giận thì cái hình tượng gì có giữ không cũng chẳng quan trọng
- Ngốc tử.

- Mạc Mạc.....anh làm gì mà em như thế? Anh thề không làm gì em cả.

- Chắc?
- Chắc chắn mà.....hôm qua đưa em về phòng ngủ đến sáng có làm gì em đâu chứ?
- Vậy anh nói xem mấy cái..........!
Tôi vừa đập bàn đứng dậy hét lên thì bao nhiêu cặp mắt dồn vào chủ tọa là tôi đây.

Tôi nuốt trở lại cục tức chưa kịp giải quyết, cầm lấy ly nước đến quầy bar.


Tôi đập bàn kêu một lúc 20 ly rược phạt các loại.

Hàn Nhuận và đám người kia trố mắt nhìn, Ý Nguyệt đứng pha chế từng ly mà tròn xoe mắt.

- Tiểu Hàn nhà chúng ta thật khó thoát ông à!
- Con gái, lão đại ta đây không chịu tới 5 ly đâu, con kêu nhiều thế liệu có uống đến chết không?
- Ông bạn chớ lo, tôi đây sợ Tiểu Mạc không đi nhưng Tiểu Hàn nhà tôi có một vé cấp cứu chờ sẵn a!
- Ba người đừng có mà rối lên thế, theo như tình hình này.....tôi lấy thân phận mẹ con bé mà phán.....20 ly cạn sạch.....!
"Không phải chứ? " ba người còn lại nghe mẹ tôi nói liền đồng thanh rồi chuyển mắt về phía tôi, tôi liền phóng cho mỗi người một viên đạn từ mắt mình.

Bốn người cười đơ rồi làm bộ tiếp tục nói chuyện tầm phào.

Tôi vừa cạn 3 ly Hàn Nhận liền ngăn lại, tôi phun một câu anh liền khựng người " Anh chắc uống hết 17 ly không say? "
- Bà xã đại nhân, anh xin lỗi em mà......không làm em giận nữa mà.....anh đây biết sai rồi a!
- Anh sai gì?
- Anh....anh....!
- Thôi đi!
- Đừng uống....anh nói, anh nói.....!
- ......................!
- Anh sai.....anh đây không nên thừa nước đục thả câu........!
Ha ha ha ha ha.

Ai nầy nghe thấy đều cười nghiêng cười ngã, tôi trừng mắt một cái không khí liền như cũ.

Tôi nhìn anh một lúc mới buông ly rượu trong tay xuống, tôi quay lại phòng, anh cũng theo vào trong.

Tôi nằm trên giường nhắm mắt lại, anh ngồi cạnh vẫn thao thao bất tuyệt " Anh biết sai rồi.....vợ...bà xã....sư muội......tha anh lần này đi"
Tôi đập giường ngồi chồm dậy, chỉ thẳng vào anh tuông một tràn luận văn........!
- Rồi rồi....anh sai...anh sai.....giận thì đánh anh đi...đừng như vậy....!
- Anh....anh....chính là....sao có thể ăn "đậu hủ" người khác như thế chứ?
"Òa" tôi liền nước mắt xối xả, miệng lẩm bẩm trách mắng anh.

Anh thật rất quá đáng, tôi đây sao cứ đề người khác tự tiện thế chứ? Bất công lắm đó!
Anh ôm tôi vào lòng ra sức dỗ dành " Ngoan.....đừng khóc.....anh sẽ đau lòng lắm."
- Anh..hít....anh phải tạ lỗi mới được.....hít hít
- Tạ tạ, em muốn anh tạ thế nào cũng được, ngoan, không khóc nữa.....!
- Hôn em!
- Được được.

- Không phải thế!
- Thì thế nào?
- Như tối qua đấy! Có hôn không a..........!
- Được được.

Ha ha ha thế là bại dưới tay sư muội rồi a!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận