Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Kể từ hôm đưa cho Lan món quà sinh nhật thì Thành không tới gặp Lan nữa, khi bản thân thích một ai đó mà không được đáp lại thì chẳng có gì buồn hơn như thế....

Có điều một người đàn ông như Thành mà không thể có được Lan thì khiến cho anh ta không phục. Xét về tất cả mọi thứ thì anh ta hơn người đàn ông mà Lan đang làm cho rất nhiều, ít nhất thì anh ta cũng là một người đàn ông độc thân, không phải giống như Dũng đã có một đứa con gái còn bị người phụ nữ của anh ta ruồng bỏ....

Từ hôm xảy ra chuyện của bé Bông Lan không có thời gian để trở về nhà, vài cuộc điện thoại diễn ra trong phút chốc để hỏi thăm tình hình của bố. Cũng chính vì như thế mà khiến cho ông Vương cảm thấy rất lo lắng....

Ông định thu xếp công việc để đến thăm con gái thì Thành tới chơi...

Anh ta mang theo một giỏ quà nhỏ, ông Vương nhìn thấy Thành thì vui vẻ hẳn...

- Cậu Thành đến chơi đấy à...

- Vâng! Cháu chào bác...

- Dạo này cậu công việc bận rộn lắm hay sao mà không thấy ghé đây chơi với tôi....

- cháu mới đi công tác ở nước ngoài về, bác với em Lan nhà mình có khỏe không ạ...

- bác vẫn khỏe, mà cái Lan dạo này không biết có chuyện gì ít về nhà lắm. Tâm trạng cũng thấy trầm lắng hẳn...

Dù Thành chưa biết có chuyện gì đã xảy ra với Lan nhưng nghe ông Vương nói như thế thì cũng cảm thấy lo lắng...

- Hôm nào cháu gặp em Lan cháu sẽ hỏi em ấy....

Thành và ông Vương nói vài ba câu chuyện thì Thành xin phép đi về. Anh ta tới gần nhà Dũng thì lấy điện thoại gọi cho Lan. Lan thấy số điện thoại của Thành gọi tới thì cũng không muốn nghe, nhưng gọi mấy cuộc liên tục thì không thể không nghe máy...

- alo...

- em có ở nhà không?

- Tôi đang ở chỗ làm...

- tôi đang đứng ở gần nhà người đàn ông ấy.


- Anh tới đây làm gì?

- tôi là người coi mắt em mà, em đâu có cần phải dùng thái độ ấy với thôi...

- bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, tôi tắt máy đây....

Mấy tiếng tút tút khiến cho tâm trạng của Thành hụt hẫng hẳn. Chưa bao giờ anh ta phải đối mặt với cái cảm giác nực cười như thế này....

Thành gửi cho Lan mấy chữ qua tin nhắn...

- Tối nay hẹn gặp em ở chỗ chúng ta gặp mặt lần đầu tiên. Tôi có chuyện muốn nói, nếu như em không muốn tôi nhờ bố em để làm sức ép thì tôi mong em hãy tới.

Lan đọc tin nhắn mà cảm thấy rất khó chịu, Anh ta nói như thế thì so với việc đem bố cô ra làm sức ép thì có gì khác nhau....

Lan không trả lời, nhưng rồi cô cũng suy nghĩ đến chuyện gặp anh ta một lần để nói cho rõ. Cái gì cũng vậy, nên dứt khoát là tốt nhất....

Hôm ấy bé Bông đã tới trường nhưng có sự bảo vệ của một người đàn ông khá máu mặt. Dũng cũng vẫn đi làm như bình thường, đến chiều Dũng trở về thì trong nhà mất một cái đồng hồ rất quý...

- Lan à, em có thấy cái đồng hồ trong phòng của anh không?

Lan nghe tiếng Dũng hỏi về cái đồng hồ thì cũng giúp anh đi tìm, nhưng càng tìm càng không thấy đâu cả.

- anh có nhớ nhầm ở đâu không? em tìm khắp phòng rồi mà không thấy...

- không, anh sao có thể nhớ nhầm được. Anh định đeo nó vào cuộc họp ngày mai, nó trị giá mấy chục triệu luôn đó..

Dũng quay qua quay lại tìm đồng hồ, cuối cùng anh chạy lại chỗ cô giúp việc..

- cô có thấy chiếc đồng hồ tôi để trong phòng không?

- dạ thưa cậu tôi không thấy.


Dũng bỗng nhiên nổi nóng quát vào mặt cô giúp việc...

- câu nói như thế là có ý gì, cô lau dọn phòng mà cô không biết là sao?

Lan thấy thái độ những của Dũng không tốt như thế thì cầm lấy tay anh nhắc nhở..

- Sao tự nhiên anh lại lớn tiếng với cô ấy như thế. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng mà...

- em để yên cho anh nói. Nhà này chỉ có mấy người thôi, anh không lấy em không lấy thì còn ai vào đây nữa....

Cảm giác như mình bị người khác nói oan cô giúp việc rớm nước mắt.

- cậu chủ, tôi tuy mới làm ở đây được mấy ngày nhưng chị gái của tôi đã làm ở đây 7, 8 năm rồi. Sao cậu có thể nỡ lòng nói ra những lời lẽ ác độc như thế....

- ai có thể biết được lòng tham của con người. Nếu như cô lấy thì nói một câu rồi trả lại cho tôi tôi sẽ bỏ qua. Còn nếu như để tôi bắt được thì tôi sẽ không tha thứ....

- cậu thật sự rất quá đáng....

Cô giúp việc ném cái chổi xuống đất rồi lấy quần áo đi ra ngoài, không thể nào chịu được những uất ức khi ở đây được nữa...

Lan cố gắng níu giữ cô ấy, bản thân cô rất sợ những điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra trong lúc này....

- anh làm cái gì vậy? Tại sao anh có thể nặng lời với cô ấy như thế trong khi chưa biết chuyện gì xảy ra....

- Em đừng có xen vào chuyện này. Chiếc đồng hồ đó vô cùng quý giá, Em có biết mất đi nó là mất đi cả mấy tháng lương của em không...

- Em thật sự không biết bây giờ anh đang nghĩ như thế nào nữa đấy....

Dũng mặc kệ lời nó nói mà đi lên phòng đóng chặt cửa lại, tâm trạng của anh lúc này đang rất tệ....

Cô giúp việc vừa kéo cái vali ra đến ngoài cổng, đi thêm được một đoạn thì thấy Trang đang đứng ở gần đó. Trang thấy cô ấy tay kéo vali nước mắt đầm đìa thì chạy tới hỏi...


- kìa, có chuyện gì mà sao chị lại khóc lóc bi ai như thế này??

- tôi khổ quá cô ơi, tôi có làm gì nên tội.

- có chuyện gì thì chị cứ nói rõ ra đi...

- Tôi làm ở đây cũng một thời gian rồi, chị gái tôi làm ở đây 7, 8 năm trời. Vậy mà bây giờ lỡ lòng nào cậu chủ lại nói tôi ăn cắp cái đồng hồ của cậu ấy...

- đồng hồ ư? Thật là quá đáng, anh ta nghĩ mình có tiền thì muốn làm gì người khác cũng được hay sao...

- Tôi thấy nhục nhã quá cô ơi, bây giờ không biết phải đi đâu về đâu. Giờ mà mang tiếng trộm cắp về quê thì nhục lắm không ngóc đầu lên được....

Trang thấy đây chính là cơ hội tốt để có thể sai khiến cô giúp việc làm theo ý của mình nên ngọt nhạt nói với cô ấy...

- bây giờ tạm thời chị cứ về chỗ tôi, có chuyện gì thì để nói sau, ở đây nếu để người khác nhìn thấy thì không hay...

Cô giúp việc thấy Trang nói như thế thì đồng ý theo Trang về nhà, vừa về đến nhà là Trang bắt đầu thực hiện ngay kế hoạch của mình..

- đấy tôi đã nói với chị rồi, con người anh ta đâu có tốt lành gì. Nếu như chị đồng ý giúp tôi thì chị có ngay 100 triệu, về quê hưởng thụ có phải là tốt hơn không...

- tôi cũng chỉ nghĩ là chị gái mình làm ở đấy lâu như thế nên cũng cảm thấy biết ơn gia đình họ. Bây giờ tôi mới biết ngần ấy năm chị mình chắc chắn cũng chịu nhiều oan khuất như tôi nhưng bởi vì tuổi già nên mới phải chấp nhận...

- chị giúp tôi đi, nếu chuyện này thành công tôi có thể cho chị thêm tiền. Nếu như chị thuyết phục được chị gái của chị giúp đỡ tôi nữa thì tôi chắc chắn sẽ không để chị em chị phải thiệt....

- Tôi cũng muốn giúp cô lắm nhưng chị gái tôi thì không biết thế nào....

- Chị cứ đem hết những oan khuất của mình kể cho chị gái mình nghe, biết đâu sẽ vì thương chị mà chị ấy giúp đỡ...

- chuyện này liệu có ảnh hưởng gì đến tôi không?

- Chị cứ yên tâm đi, đây tôi đã làm sẵn cho chị bản hợp đồng để chị yên tâm hơn....

Cô giúp việc cầm lấy bản hợp đồng đọc sơ qua một lượt rồi cùng Trang kí vào, trên môi cô ta là một nụ cười thỏa mãn đắc ý...

" lần này để xem anh còn có thể lên mặt với tôi được nữa hay không?"

Trong lòng Lan lúc này cảm thấy vô cùng lo lắng, cô không thể nào tập trung làm bất cứ một chuyện gì được....


- Nếu không có việc gì làm thì cô ngồi xuống đi, cô không khó chịu những người khác cảm thấy rất khó chịu...

Bé Bông nhìn thấy Lan cứ đi qua đi lại trước mặt mình như thế thì nói với cô, con bé lúc này rất mệt mỏi, với cái kiểu đi qua đi lại của Lan thì thấy vô cùng chóng mặt...

- cô xin lỗi....

- cô có chuyện gì à?

- cô giúp việc nhà mình mới bị bố con cho nghỉ việc...

- ngoài cô ra thì bố cháu đâu có ưa gì ai?

- Không phải đâu, chuyện này chắc chắn hiểu lầm...

- Nếu mà cô ấy nghỉ thì cô cứ trực tiếp bảo bố cháu thuê một người giúp việc khác. Có gì đâu mà cô cứ phải làm quá lên như thế....

- mọi chuyện không đơn giản như thế đâu...

- thôi. Bây giờ cô đi làm bữa tối cho cháu đi. Cháu thấy đói rồi...

Dù cho thái độ của con bé không thân thiết như trước đây nhưng ít ra con bé cũng còn nói chuyện với Lan, chuyện này chưa kịp khiến cho Lan vui thì cái chuyện cô giúp việc kia đã làm tâm trạng của Lan tụt dốc không kìm hãm được. Nếu như cô giúp việc kia làm theo lời của Trang thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Nếu như cả bà vú già nữa cũng nghe theo lời của Trang thì chắc chắn Dũng sẽ gặp bất lợi....

Lan cố gắng nấu xong bữa tối một cách nhanh nhất rồi chạy lên phòng tìm Dũng, lúc này thì Dũng đang ung dung đọc báo như chẳng có chuyện gì xảy ra...

- anh không cảm thấy lo lắng gì hay sao?

- có chuyện gì mà phải lo lắng? Chỉ là một người giúp việc bị đuổi đi thôi mà...

- nếu như cô ấy làm theo lời của Trang?

- Anh đã nói rồi, cô ấy chị mới đến đây ở mấy ngày, không thể làm nhân chứng được đâu....

- vậy nếu như cả bà vú thì sao?

Câu nói của Lan khiến cho Dũng có chút khựng lại, nhưng rồi anh ta lại tiếp tục đọc báo có như chẳng có chuyện gì...

Lan càng nhìn thấy thái độ hời hợt của Dũng thì càng cảm thấy lo lắng. Mọi chuyện rốt cuộc rồi sẽ đi về đâu đây, sao càng lúc càng trở nên rối rắm như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận