Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không FULL


Thật lâu sau, anh theo bản năng mở miệng: "Thích Nguyệt."
Ngoại trừ kêu tên cô, Tô Cận trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.

Anh nhìn Thích Nguyệt sắc mặt ửng đỏ đang cúi đầu, trong phút chốc cảm thấy bản thân có chút "cầm thú".
Thế mà không chỉ một lần đối với cô gái nhỏ mới 17 tuổi, nổi lên tâm tư không nên có.
Trước kia trong trường hợp xã giao, không phải không có cô gái nhỏ cùng tuổi với Thích Nguyệt có ý đồ quấn lấy anh, nhưng anh một chút tạp niệm cũng không có.
Thích Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên.

Lúc này cô còn không biết hàm nghĩa ánh mắt này của Tô Cận.

Nhớ lại lúc trước anh ghét bỏ dáng người của mình, cô cho rằng anh lại tái phát tật xấu thích bắt bẻ.
"Em vẫn là nên đổi bộ đồ khác." Tay cô dùng sức kéo kéo áo trên, không được tự nhiên mở miệng.
Tô Cận liếc mắt nhìn da thịt hai chân cô bị lõa lồ bên ngoài, "Tôi đồng ý, bộ đồ này không hợp với em."
Anh cầm điện thoại, gọi điện thoại cho trợ lí.

10 phút sau, trợ lí đưa quần áo mới đến, váy ngắn bị đổi thành quần tây.
Thích Nguyệt lần nữa thay xong quần áo đi ra, Tô Cận nhìn dáng người hoàn toàn bị che lấp của cô, ánh mắt hài lòng.
"Như vậy được chưa?" Thích Nguyệt rõ ràng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Tô Cận nhẹ giọng hỏi.
Vừa rồi váy vừa ngắn vừa chật, áo trên cũng vậy, bó đến khiến cô có chút khó chịu.
Thần sắc Tô Cận giật mình.

Cô gái nhỏ bây giờ, thật ra không đẹp bằng vừa rồi, nhưng vì sao anh nhìn vẫn cảm thấy cực kì thuận mắt?
Anh quay mặt đi, trầm khuôn mặt nói: "Được rồi."
Lúc sau một đường không nói gì.
Thích Nguyệt rất nhiều lần có ý định nói chuyện với Tô Cận, nhưng thấy sắc mặt anh không tốt, cả người tỏa ra khí tràng "miễn làm phiền", cô lập tức lúng túng.
///
Xe ngừng trước một nhà hội sở, Thích Nguyệt khẩn trương đi theo sau Tô Cận.

Gần như nháy mắt khi bọn họ xuống xe liền có một đám người nghênh đón.
Đàn ông lẫn phụ nữ đều ăn mặc gọn gàng thành thục, thần sắc bọn họ thong dong bình tĩnh, tươi cười trên mặt càng không thể bắt bẻ.

Thích Nguyệt cực nhanh nhìn lướt qua mặt mọi người, lại lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và họ.
Cô cúi đầu, cẩn thận dựa gần Tô Cận, thân thể hơi cứng.
Cả đám người đi vào ghế lô, khi ngồi trước bàn ăn, có người chú ý đến sự hiện diện của Thích Nguyệt.

Trên mặt hiện lên kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó hắn ái muội cười khàn nói: "Tô tổng, vị tiểu thư này là?"
Mọi người đang đàm luận đều dừng lại, tất cả nhìn Thích Nguyệt.

Bọn họ mới phát hiện bên người Tô Cận nhiều thêm một cô gái cực kì trẻ tuổi.
Sắc mặt Tô Cận bình tĩnh: "Trợ lí cá nhân."
Anh vừa nói xong, sắc mặt mọi người càng thêm vi diệu.

Bọn họ tự nhiên đều hiểu, ý nghĩ trợ lí cá nhân không khác tình nhân bao nhiêu.
Lần đàm phán này nhanh chóng mà thuận lời.

Sau khi công việc kết thúc, cả đám người đi đến tiệc rượu đã được chuẩn bị từ sớm.
Thích Nguyệt yên tĩnh đứng một bên, từ đầu đến cuối nhìn Tô Cận nói dăm ba câu, nhẹ nhàng chốt xong cuộc đàm phán, sùng bái trong mắt cô đã giấu không được.
Tô Cận cực kì hưởng thụ ánh mắt của cô gái nhỏ.
"Rất khẩn trương?" Anh cúi đầu nhìn Thích Nguyệt.
Vừa rồi cô gái nhỏ vẫn luôn dựa vào anh, kinh hoảng trên mặt rõ ràng vô cùng.
Thích Nguyệt gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, "Không khẩn trương."
Ánh mắt Tô Cận tùy ý nhìn thoáng qua, từ góc độ này của anh, không cẩn thận nhìn thấy nơi trắng nõn bị lộ ra của cô gái nhỏ, hình dáng kia khiến lòng anh hơi nóng lên.
Nhìn thì thấy đúng là hơi nhỏ, nhưng anh càng nhìn lại càng cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, nhịn không được muốn tinh tế xoa bóp thưởng thức, xem xúc cảm có giống như trong tưởng tượng của anh không.
Tô Cận đè nén tiếng hít thở dần nặng nề của mình, dời tầm mắt, vừa định nói gì đó, có người đã đi tới.
Ăn uống linh đình, anh trước sau nói chuyện thương trường với những người này, chẳng qua lúc này, anh không giống những lần trước đặt toàn bộ tâm trí vào công việc.
Lần này bên người anh xuất hiện thêm một cô gái nhỏ, mềm mại xinh đẹp, khiến anh nhịn không được cứ đặt ánh mắt lên người cô.
Thích Nguyệt nhận thấy những ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người cô.
"Bọn họ chỉ là tò mò về em thôi." Trợ lí của Tô Cận đột nhiên mở miệng.
Thích Nguyệt ngẩn người, quay mặt qua nhìn người đàn ông tươi cười ôn hòa bên cạnh.
Trợ lí ho nhẹ một tiếng, cười nói, "Tô tổng chưa bao giờ mang theo con gái tham dự tư nhân xã giao, nên những người này mới kinh ngạc đến vậy.

Bọn họ đại khái đều đang đoán giá trị của em, nghĩ làm như thế nào tiếp cận em."
Thích Nguyệt còn đang sững sờ, trợ lí đã bị những người khác mời đi.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận lời trợ lí nói, đã có người đi đến trước mặt cô.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu, phát hiện là một cô gái cực kì xinh đẹp gợi cảm.
Khi ánh mắt Thích Nguyệt dừng trên ngực đối phương, bị kích cỡ nơi đó khiến cho sắc mặt nháy mắt đỏ lên.
"Thích tiểu thư, chúng ta uống một ly?" Thanh âm cô gái ôn nhu, tươi cười càng là thân thiết gần gũi.
Cô ấy đưa một ly rượu qua.
Thích Nguyệt nhận ly rượu, cười cười, "Cảm ơn."
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hai mắt Thích Nguyệt sáng người, uống hết nửa ly rượu.
Cô gái đó không rời đi, cô lơ đãng nói lời khách sáo, phát hiện cô gái nhỏ Tô Cận dẫn theo đặc biệt đơn thuần.
Giao lưu đơn giản, cô lấy được tin tức cực kì quan trọng, cô gái nhỏ này đúng là tình nhân của Tô Cận, hai người bây giờ đang sống chung.
Ánh mắt cô ta nóng rực, bước lên trước muốn kéo tay Thích Nguyệt, lại bị thanh âm đột nhiên xuất hiện làm cho kinh sợ.
Tô Cận nắm tay Thích Nguyệt, gật đầu với cô ta, kéo cô gái nhỏ rời đi.
Anh mới rời khỏi một lúc, cô gái nhỏ đã bị người theo dõi.
Đi vài bước, Thích Nguyệt ngẩng đầu, thấy người nắm tay cô là Tô Cận, ngoan ngoãn bất động.

Cô cảm thấy đầu rất choáng, trên mặt càng nóng.
Rất nhanh, Tô Cận cũng phát hiện tình trạng cô không đúng.
"Sao vậy?" Anh giơ tay, chạm vào mặt cô gái nhỏ, "Sao nóng như vậy?"
Trên mặt Tô Cận hơi gấp, "Chỗ nào không thoải mái?"
"Không, không có không thoải mái." Thích Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, hai mắt sương mù mênh mông, "Anh, anh là Tô Cận."
Cô vươn tay, cẩn thận túm cổ tay áo của anh, ủy khuất nói, "Hình như em uống say rồi, thật là khó chịu."
Tô Cận nhìn kĩ sắc mặt cô, phát hiện cô gái nhỏ đúng là say rồi.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tô Cận bế cô lên, đi vào phòng nghỉ cá nhân.
Đặt cô gái nhỏ lên sô pha trong phòng, Tô Cận rót một ly nước sôi, ngồi bên cạnh cô, giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, "Uống nước sôi vào trước đi."
Trong đầu Thích Nguyệt rất loạn, cô cố gắng trừng lớn hai mắt, mới thấy rõ người trước mặt.
"Anh, anh là Tô Cận." Cô ấp úng mở miệng, nhỏ giọng cầu anh, "Em uống say, anh không cần bỏ em lại được không?"
Lại nhớ tới cái gì, vẻ mặt Thích Nguyệt sốt ruột lui về sau, "Em, em sẽ thật ngoan, cũng không đụng vào anh, anh đừng bỏ em lại."
Tô Cận đặt cái ly đang cầm trong tay lên bàn, "Tôi không bỏ em lại."
"Thật không?" Thích Nguyệt hoài nghi, "Anh thật sự không bỏ em lại?"
Tô Cận thấp giọng dỗ cô: "Em qua đây thì tôi sẽ ở lại với em."
Anh vừa nói xong, trong ngực đột nhiên bị một khối thân thể mềm ấm đâm vào.
Tô Cận bị cô đâm khiến cho tâm thần không yên, vươn tay ôm lấy cô.
"Em qua rồi nè." Thích Nguyệt túm quần áo trước ngực anh, ngẩng đầu, mặt đầy ngoan ngoãn nói, "Anh phải giữ lời đó."
Tô Cận nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt hồi lâu, lại nghe thấy thanh âm mềm mại của cô, giọng hơi khàn nói: "Thích Nguyệt, tôi nhịn không được nữa."
"Nhịn không được cái gì?" Thích Nguyệt khó chịu nhăn mặt, "Em cũng nhịn không được nữa, thật là khó chịu."
Cô giơ tay bắt đầu cởi nút áo sơ mi trên người.
Tô Cận vốn muốn cản cô lại, nhưng thấy cô cởi được hai nút áo rồi, anh giơ tay, rồi lại thả xuống.
"Sao lại không cởi được?" Thích Nguyệt gấp đến trán đổ mồ hôi.
Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tô Cận một lúc, đột nhiên bắt lấy tay anh lắc lắc, làm nũng nói: "Đầu em choáng quá, anh cởi quần áo giúp em đi."
Tô Cận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ trong lòng, dùng sức bế cô lên.
Cô gái nhỏ thơm mềm như vậy, ánh mắt nhìn anh toàn là tin tưởng, vừa rồi còn mềm mại làm nũng với anh.
Là một người đàn ông có sinh lí bình thường, lần này anh đúng là không nhịn được nữa.
***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui