Có phải anh muốn quỵt nợ

Dưới sự thẳng thắn mang theo cảm xúc tức giận của anh, bên tai Thịnh Nịnh giống như bị nổ một cái ầm, giống như tiếng sấm sét trên đỉnh đầu, thậm chí trong nháy mắt đó cô cho rằng mình nghe lầm rồi.
 
Sao anh có thể dùng giọng điệu kẻ thù giằng co nhau, hận không thể xẻo thịt cô cho hả giận để nói những lời khó xử như thế này đây?!
 
Vì thế cô ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa như khúc gỗ, con ngươi mở to nhưng không thể di chuyển, đầu óc và thân thể đều rơi vào trạng thái tê liệt chết lặng, mất tiếng không nói nên lời, cũng không cách nào làm bất cứ phản ứng gì, con ngươi đờ đẫn mất tập trung nhìn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Diễn khoá chặt tầm mắt của mình trên người cô, dưới ánh mắt tan rã của của, trong đôi mắt đen láy giống như đang tràn đầy lửa nhỏ nóng rực.
 
Cô sững sờ quá lâu, lâu đến nỗi Ôn Diễn không kiên nhẫn chờ cô mở miệng nữa.
 
Anh hơi bối rối và luống cuống nhắm mắt lại, tạm thời né tránh ánh mắt thẳng thừng của cô, khàn giọng nói: “Thịnh Nịnh, nói chuyện.”
 
Cả người Thịnh Nịnh vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ to lớn, tim cô đập mạnh, phản ứng trong lồng ngực càng kịch liệt, thân thể càng cứng đờ.
 
“Ôn Diễn.” Cô há miệng, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Anh giỡn tôi à?”
 
Vẻ mặt của anh hơi dừng lại sau đó biến thành kinh ngạc.
 
“... Cái gì?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Nịnh chỉ có thể nghĩ đến anh đang đùa giỡn với cô mà thôi, mà khả năng chịu đựng của cô quá kém, trò đùa này làm cô sợ hãi thật.
 
Cô không biết phải đối mặt như thế nào, cúi đầu nói: “Để tôi xuống xe.”
 
Cửa xe bên kia đường bị anh chặn lại, cô bất chấp những thứ khác, quay đầu định mở cửa xe bên mình.
 
Vừa mới mở ra mấy cm, tiếng gió và tiếng còi bên ngoài lọt vào xe theo khe cửa, cô híp mắt, ngay sau đó một bàn tay xẹt qua thân thể cô đưa tới cửa xe, mượn ưu sức mạnh bẩm sinh của đàn ông mạnh mẽ đóng cửa xe lại.
 
Ôn Diễn nắm chặt tay cô, giận dữ mắng: “Em không muốn sống, cửa xe bên ngoài có thể tùy tiện mở ra sao?”
 
Thịnh Nịnh xoay cổ tay, giãy không ra, cắn môi nói: “Vậy phiền anh một chút, nhường tôi xuống xe từ bên anh.”
 
Anh không cho cô bất kỳ đường sống nói: “Tôi nói rồi, trước khi em nghĩ kỹ về mối quan hệ của chúng ta thì không được xuống xe.”
 
Ôn Diễn là người biết cách đối nhân xử thế kiêu ngạo mà thanh cao, lòng tự trọng của anh không cho phép mình lỗ mãng như vậy, làm cho mình thẳng thắn khó xử nói ra mà không chiếm được bất kỳ đáp lại nào của người trước mắt.
 
Cô đánh trống lảng trốn tránh, cộng thêm thời gian chậm rãi trôi qua giống như mũi đao lăng trì* người ta, Ôn Diễn tự nhận mình đã xuống nước trước, anh không cho phép cô kéo dài trì hoãn gì nữa, anh đã nói điều quan trọng của mình cho Thịnh Nịnh, hiện tại anh phải đòi một đáp án rõ ràng.
 
*Tùng xẻo (còn gọi là lăng trì (lấn dần một cách chậm chạp) trong Hán-Việt, hay xử bá đao hay bá đao trảm quyết là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Phương thức tử hình này dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tội trong một thời gian kéo dài, cuối cùng dẫn đến cái chết.
 
“Quan hệ gì?” Cô nói: “Cảm ơn anh đã nhìn trúng tôi, cho nên tôi phải đồng ý với anh? Chúng ta ở bên nhau à?”
 
Ôn Diễn hơi giật mình, yết hầu khẽ động đậy, đang muốn nói cái gì đó.
 
Mà một giây sau giọng điệu nhàn nhạt của Thịnh Nịnh lại bắt đầu tra tấn anh một lần nữa.
 
“Vậy một tháng anh cho tôi bao nhiêu tiền?”
 
Cô nhếch môi nhưng trong giọng nói không có ý cười: “Anh có tiền như vậy, chắc là một tháng tôi có thể nhận không ít tiền bao nuôi nhỉ?”
 
Ôn Diễn hoàn toàn kinh ngạc, ngay sau đó sự tức giận trong giọng nói càng sâu, lực nắm chặt tay cô cũng mạnh thêm vài phần, đè nén cảm xúc muốn nổ tung hỏi cô: “Thịnh Nịnh, em nói lời này là muốn chà đạp ai?”
 
“Vậy anh đang chà đạp ai?” Thịnh Nịnh hỏi: “Nếu anh muốn tìm một người phụ nữ, tìm ai mà chả được, tại sao lại tìm tôi? Có phải anh cảm thấy chỉ cần đưa tiền cho tôi, anh muốn làm gì tôi đều đồng ý với anh đúng không?”
 
“Em có ngu không? Tại sao tôi tìm em?” Ánh mắt Ôn Diễn phức tạp, không rõ ý tứ mà thở dài.
 
Anh lại nhắm mắt lại, nghiêng đầu không nhìn cô nữa, cằm căng chặt, vành tai không khống chế mà nóng lên, giọng nói trầm thấp xen lẫn nan kham*, bất an, thậm chí là đỏ mặt.
 
*Khó lòng chịu đựng nổi.
 
“Từ sau khi quen biết em, cả người tôi như điên rồi, trong đầu thường xuyên toàn là em, em chỉ cần nói một câu lạnh lùng với tôi thì tôi tức giận ngay, tôi muốn thử nói chuyện đàng hoàng với em nhưng em lại không nghe lời tôi.”
 
“Em ở cùng với đàn ông khác thì liên quan gì tới tôi? Em nghĩ tôi muốn lo à?”
 
“Căn bản là tôi không biết mình đang làm gì, Thịnh Nịnh, tôi thật sự không có cách nào nữa.”
 
Ôn Diễn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói xong mấy câu này, tiếp theo bỗng nhẹ giọng, lấy tư thế thái độ hoàn toàn từ bỏ giãy dụa tự giễu nói.
 
“Em đã bức tôi thành như vậy rồi, tôi còn tìm cô gái khác như thế nào nữa đây.”
 
Sau khi anh nói xong một đoạn lớn này mới quay đầu lại nhìn về phía cô, đôi mắt xinh đẹp lạnh như băng trước sau như một vẫn tràn đầy khó lòng chịu được và bất đắc dĩ.
 
Từng câu từng chữ gõ vào đáy lòng, vành tai Thịnh Nịnh nóng bỏng, trái tim như nổi trống nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng trào phúng.
 
Anh oan ức biết bao nhiêu, bởi vì chuyện yêu cô khiến anh mất thân phận.
 
“Tôi bức anh?” Thịnh Nịnh hít hít mũi, dùng sức gật đầu, vừa hạ thấp mình vừa tăng thêm giọng điệu nói: “Đúng, là tôi bức anh, là đầu óc tôi không tỉnh táo, là tôi không biết tốt xấu, biết rõ mình không xứng với anh còn mơ mộng làm Lọ Lem như vậy. ”
 
Thấy cô hạ thấp mình thành hạt bụi như vậy, Ôn Diễn cũng hơi luống cuống mờ mịt nhìn cô.
 
“Nhưng Ôn Diễn, nếu như không phải anh có tiền, anh cho rằng tôi sẽ vui vẻ gật đầu khom lưng với anh để anh xem thường sao? Tôi muốn tiết kiệm tiền để sống, làm hài lòng anh thì mới có thể kiếm tiền, sao tôi không làm?” Thịnh Nịnh trừng mắt nhìn anh nói: “Tôi chính là người như vậy, nếu anh cảm thấy mình bị mù rồi thì anh đi gặp bác sĩ nhãn khoa, uống thuốc cũng được mà làm phẫu thuật cũng ok luôn, cho dù chữa không lành thì anh cũng có tiền thuê người tới chăm sóc.”
 
Gần như Ôn Diễn dùng giọng điệu không thể tin run run khẽ hỏi: “Cho nên em muốn từ chối tối?”
 
Thịnh Nịnh mím chặt môi không nói lời nào.
 
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi quật cường của cô, từ trong đôi môi này nói từng câu từng chữ với anh, nói thật lòng thì chói tai, không thật lòng thì giả dối.
 
Sự chán ghét của cô đối với anh tăng vọt lên, gần như là không thèm che dấu nữa.
 
Cho dù giữa hai người đã nói chuyện đến mức này, Ôn Diễn vẫn không chịu tránh cho cô xuống xe, Thịnh Nịnh ngồi đó tức hộc máu, dời tầm mắt lên cửa sổ xe sau lưng anh.
 
Vừa lúc nhìn thấy Lục Gia Thanh đi từ nhà hàng ra.
“Nói xong rồi, để tôi xuống xe.” Thịnh Nịnh nhìn cửa sổ xe nói: “Tôi đi xin lỗi bạn cùng lớp của tôi.”
 
Ôn Diễn thấy cô không nhìn mình, cũng quay đầu nhìn ra ngoài xe theo tầm mắt cô, đồng thời cũng nhìn thấy Lục Gia Thanh.
 
Anh ta đứng trước cửa nhà hàng nhưng không vội vàng đi mà cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay di chuyển trên màn hình.
 
Điện thoại trong túi Thịnh Nịnh rung lên, cô đang định lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn cho Lục Gia Thanh.
 
“Anh làm gì vậy? Tôi trả lời tin nhắn cho người ta.” Nói xong cô ấy đưa tay muốn cướp lại điện thoại của mình.
 
“Khi em nói chuyện với tôi, em có thể tập trung một chút không?”
 
Thịnh Nịnh không kiên nhẫn nói: “Những gì tôi nên nói đã nói xong rồi.”
 
Ôn Diễn cắn răng, Thịnh Nịnh càng vội vàng muốn cướp điện thoại từ trước mặt anh thì sắc mặt anh lại càng âm trầm.
 
Anh bỏ tay ra sau, giấu điện thoại cô ra sau lưng mình. Thịnh Nịnh tới gần cướp, Ôn Diễn bị động tác của cô ép cả người chen chúc ra trước cửa xe, Thịnh Nịnh tức giận một tay chống kính xe, một tay thò lung tung ra sau lưng anh tìm điện thoại.
 
Ôn Diễn lo âu buồn phiền, lời từ chối khi nãy cô nói còn quanh quẩn bên tai.
 
Bây giờ cô bỏ rơi anh, cô sẽ đi tìm một người khác.
 
Đột nhiên anh giơ tay lên, bàn tay rộng lớn khóa gáy cô, Thịnh Nịnh cuống quít ngẩng đầu, vừa lúc cho anh cơ hội cúi đầu.
 
Ôn Diễn cắn lên môi cô.
 
Đầu óc Thịnh Nịnh ong ong, trong đầu trong nháy mắt lại nổ thành tia sáng mơ hồ.
 
Cô phản ứng lại, thân thể dùng sức lui về phía sau, hai tay cũng dùng sức đẩy anh, căn bản người đàn ông không cho cô bất kỳ cơ hội để rút lui nào, đôi tay nắm chặt gáy cô hơn bất cứ lúc nào.
 
Cảm nhận được sự kháng cự và giãy dụa mãnh liệt của cô, hai cảm xúc tức giận và thất bại đan xen dây dưa trong cơ thể, Ôn Diễn không có bản năng xâm nhập cô hơn nữa mà chỉ nghiền nặng môi mình lên môi cô.
 
Anh càng khống chế động tác thì càng mạo phạm nhưng cho dù có khống chế đến đâu thì cũng là mạo phạm.
 
Môi Thịnh Nịnh rất đau, chờ sau khi anh lấy lại tinh thần từ cơn giận dữ, cô dùng hết sức, giơ tay tát thẳng vào mặt anh.
 
Ôn Diễn bị cô đánh đến lệch sang một bên.
 
Thịnh Nịnh không thích đánh người, cho dù có tức giận với người khác cũng không động tay động chân nhưng giờ khắc này cô cảm thấy phải dạy cho người đàn ông này một bài học.
 
Ôn Diễn lấy mu bàn tay nhàn nhạt xoa xoa má vừa bị cô đánh, gương mặt đẹp trai không có thay đổi, năm ngón tay bắt đầu đỏ rực phối hợp với biểu cảm không có dao động của anh làm cho người ta nhìn thấy sự tương phản thị giác rõ rệt, Thịnh Nịnh không đành lòng mà lại sợ hãi cúi đầu.
 
Trong khoang xe trầm mặc và nghẹt thở, đột nhiên anh mở miệng, thản nhiên hỏi: “Bây giờ em còn tâm tư đi tìm cậu ta không?”
 
Thịnh Nịnh cảm thấy không hiểu nổi anh, lại cảm thấy tim luống cuống trước hành vi vừa rồi của anh. Cô quay đầu nhìn cửa sổ xe bên mình, cẩn thận nhìn tình hình bên ngoài xe, xác định không có xe điện hay xe đạp chạy tới mới mạo hiểm mở cửa xe, vội vàng chạy xuống xe.
 
-
 
Căn bản là sau khi Thịnh Nịnh xuống xe không có tâm tư đi tìm Lục Gia Thanh mà là tránh né Lục Gia Thanh tiện tay chặn một chiếc taxi.
 
Bất chấp việc đi taxi tốn bao nhiêu tiền, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
 
Toàn thân cô mất hết sức lực dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại không muốn nghĩ gì nữa nhưng lại không khống chế được mà suy nghĩ.
 
Thịnh Nịnh biết mình là người không có điểm mấu chốt* nhưng cô không biết thì ra mình có thể không có điểm mấu chốt như vậy.
 
*Điều quan trọng nhất, chủ yếu nhất
 
Cô không lừa mình được, đồng thời cũng ý thức được vì sao trong khoảng thời gian này mình đối mặt với Ôn Diễn lại thất thường như vậy.
 
Một người đàn ông hoàn toàn không tôn trọng cô, cộng với một đống lời nói thật lòng không cam lòng.
 
Thịnh Nịnh cười tự giễu, điện thoại lại rung lên, cô cho rằng lại là tin nhắn Lục Gia Thanh vì thế không để ý tới.
 
Nhưng điện thoại vang lên không ngừng, chắc chắn Lục Gia Thanh sẽ không lải nhải gửi tin nhắn cho cô như vậy.
 
Thịnh Nịnh lấy điện thoại ra, là tin nhắn của nhóm ba người.
 
Cao Nhị: “Thưa các chị em, tớ không phụ sự kỳ vọng của mọi người đã tỏ tình thất bại.”
 
Cao Nhị: “Vốn không muốn quấy rầy mọi người hẹn hò nhưng tửu lượng đàn anh tớ không được, uống quá nhiều vừa mới đi vệ sinh nôn mửa xong, hai người đến không?”
 
Cao Nhị: “Có thể mang bạn bè theo, rượu tớ bao hết.”
 
Thịnh Thi Mông: “Không phải chị nói tổng giám đốc Ôn đồng ý đến thì hôm nay không cần đến quán bar say rượu sao?”
 
Cao Nhị: “Anh ấy đồng ý là bởi vì cho rằng bữa cơm tối nay là do người khác hẹn anh ấy.”
 
Cao Nhị: “Quỷ sứ thiệt, tớ vẫn đến trễ một bước!”
 
Tiếp theo là một loạt các các icon cảm xúc quét màn hình.
 
Thịnh Thi Mông: “? Anh ta cho rằng ai hẹn thế?”
 
Cao Nhị: “Không biết, chị mới không hỏi, hỏi xong không phải là đi ngược chính mình sao?”
 
Ngay từ đầu Ôn Diễn nhìn thấy Cao Nhị ở trong nhà hàng, cũng không nhớ tới cô ấy là ai.
 
Về sau Cao Nhị nói bố mình là ai, Ôn Diễn mới có ấn tượng.
 
Ôn Diễn hỏi cô ấy có phải là bố cô ấy nhờ cô ấy hẹn hay không.
 
Cao Nhị lắc đầu, nói là mình muốn ăn cơm với anh.
 
Nói tới đây thái độ Ôn Diễn cũng đã rất rõ ràng, thậm chí ngay cả bữa cơm này anh cũng không muốn ăn đã rời đi.
 
Cao Nhị không hiểu, cho dù là anh không biết người hẹn anh ăn cơm hôm nay là ai nhưng anh vẫn tới đây, điều này chứng minh anh không kháng cự bữa cơm này, vì sao bây giờ lại phải đi?
 
Cô ấy hơi tức giận hỏi anh nếu không muốn ăn cơm vậy thì tại sao hôm nay lại đến.
 
Ôn Diễn dừng một chút, nói cho cô ấy biết, anh cho rằng là người hẹn anh là người khác.
 
Cao Nhị sửng sốt hơn nửa ngày, vào thời khắc đó tâm tư của con gái mẫn cảm hơn bất cứ lúc nào, cô ấy không muốn hỏi anh người anh cho rằng là ai, bởi vì cảm thấy chắc chắn đây là không phải là đáp án khiến người ta vui vẻ.
 
Nhưng cùng lúc đó cô ấy cũng cảm thấy mình giống như một con hề, cô ấy cũng muốn để lại thể diện cho mình.
 
Ôn Diễn cũng không hiểu vì sao cô ấy lại tự làm nhục mình, có lẽ trong lòng anh cũng cảm thấy cô gái này thật là ngu ngốc đến mức khiến người ta không nín cười được.
 
Vì thế trước khi rời đi, anh hỏi cô ấy thêm một câu, biết rõ bữa cơm này không có ý nghĩa gì, vì sao phải lãng phí tâm tư nhờ Trần Thừa giúp đỡ.
 
“Bởi vì cho dù anh từ chối, ít nhất sau này ở trong mắt anh, thân phận của tôi không còn là con gái của Cao Gia Kiến nữa, cũng không phải là một sinh viên thực tập sinh anh không nhớ nổi tên mà là một người ngưỡng mộ thích anh.”
 
“Nếu bởi vì sợ bị từ chối mà sợ đông sợ tây, vậy quá nhút nhát rồi.”
 
Cao Nhị nói với người đàn ông mà mình ngưỡng mộ: “Cao Nhị tôi không phải là một người nhút nhát như vậy.”
 
Cô ấy cảm thấy đó là khoảnh khắc cô đẹp nhất trước mặt Ôn Diễn, cô sẽ nhớ kỹ cả đời.
 
Chờ Ôn Diễn đi rồi, Cao Nhị mới thút tha thút thít khóc lên, cô ấy muốn gọi điện thoại cho hai chị em Thịnh Nịnh để cầu an ủi nhưng đột nhiên nhớ tới tối nay hai người họ đều có hẹn.
 
Vì vậy, cô phải gọi cho đàn anh.
 
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc trong điện thoại, bỗng Cao Nhị bật khóc.
 
“Đàn anh, em đánh giá bản thân mình cao quá rồi.”
 
“Em biết anh ấy không thích em nhưng trong khoảnh khắc anh ấy từ chối, em vẫn rất buồn.”
 
Người ở đầu dây bên kia thở dài thật dài, hỏi cô ấy có phải tổng giám đốc Ôn đi rồi không?
 
Cô ấy hỏi làm sao anh biết.
 
Bởi vì anh ta hiểu rõ tổng giám đốc Ôn, tổng giám đốc Ôn đồng ý, bản thân chuyện này đã kỳ quái lắm rồi.
 
“Ở đó chờ anh tới.” Đàn anh nói qua điện thoại với cô ấy: “Tất cả rượu anh uống với em tối nay đều do em trả tiền.”
 
Thời gian trở lại bây giờ, Cao Nhị cảm thán trong nhóm nhỏ ba người.
 
Cao Nhị: “Hôm nay tớ thật sự vừa thảm vừa đẹp gái.”
 
Nhìn cuộc trò chuyện này, Thịnh Nịnh hơi hơi không biết nên đối mặt với Cao Nhị như thế nào nữa.
 
Đây thực sự là một cô gái tốt.
 
Vui vẻ hơn cô, ấm áp hơn cô, còn đáng yêu hơn cô.
 
Và dũng cảm hơn cô.
 
Thịnh Nịnh tắt điện thoại, cố gắng tạm thời quên đi mọi chuyện xảy ra đêm nay bằng cách trốn đi.
 
Về đến nhà, Thịnh Thi Mông vẫn chưa về, cô thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ tắm rửa nhanh nhất trước khi Thịnh Thi Mông về nhà sau đó tắt đèn đi ngủ, ép mình đi ngủ một cách nhanh chóng.
 
Khi Thịnh Thi Mông về, Thịnh Nịnh đã ngủ say.
 
Cô ấy không biết hôm nay chị gái mình đã xảy ra chuyện gì, mang tâm trạng phức tạp đi tắm.
 
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thịnh Thi Mông ngập ngừng mở miệng.
 
“Chị ơi, chị ngủ chưa?”
 
“Ôn Chính nói sẽ đưa em về nhà gặp bố anh ta.”
 
Thịnh Nịnh không trả lời.
 
Thịnh Thi Mông nghĩ rằng chắc chị gái mình ngủ rồi.
 
“Em sẽ hợp tác tốt với anh ta để hoàn thành đoạn kịch cuối cùng này.” Thịnh Thi Mông tự nhủ: “Như vậy, chúng ta sẽ được giải thoát.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui