Dù sao cô cũng không nói.
Thịnh Nịnh khó xử trừng mắt nhìn Ôn Diễn một cái, mà người phụ nữ vẫn đang chờ hai người trả lời.
Người đàn ông bị ánh mắt này của cô trừng đến cổ họng ngứa ngáy khô rang, vô thức gạt mắt nhếch khóe môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhẹ nhàng cười nhạo: “Muốn em thông dịch thì có ích gì chứ.”
“Nội dung không có tính chất công việc, tôi có quyền không dịch.” Thịnh Nịnh nói một cách hợp lý.
Nhưng cô bỏ qua một điều, đó là ông chủ của cô không biết nói tiếng Đức nhưng có thể nói tiếng Anh.
Chờ Thịnh Nịnh phản ứng lại, Ôn Diễn đã thẳng thắn với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ sửng sốt, ngay sau đó nói: “Krass! (Trời ạ)”
Sau đó đôi mắt thâm sâu nhờ trời sinh phát ra ánh sáng ngay tức khắc, chờ bố mình đi toilet trở về, cô ấy lập tức gấp không chờ nổi nói quan hệ hiện tại của tiên sinh Ôn và tiểu thư thông dịch nói cho bố nghe.
Vị thương nhân Đức run rẩy với bộ râu của mình và nói: “Doris, con đoán đúng rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ tự hào nhướng mày: “Thấy không? Bố, con nói trực giác của phụ nữ thường chính xác mà.”
Môi Thịnh Nịnh giật giật, không biết người phụ nữ này lấy trực giác từ đâu ra.
Rõ ràng trong bữa tiệc rượu lần trước, quan hệ giữa cô và Ôn Diễn còn rất thuần khiết trong sáng.
Sau đó Ôn Diễn lại dẫn hai bố con đi dạo nửa vòng trong nhà máy, sau đó thương nhân nước ngoài người Đức nhìn đồng hồ, nhắc nhở Ôn Diễn bây giờ đã là giờ ăn trưa.
Bởi vì vị trí của nhà máy này tương đối hẻo lánh, xung quanh không có khu thương mại cho nên Ôn Diễn đặt bữa trưa ở một nhà hàng đặt trước cách đây không xa, trực tiếp lái xe qua hơn mười cây số là tới.
Thiết kế hậu hiện đại của nhà hàng này mang đầy cảm hứng, các món ăn Trung Quốc và phương Tây trong được phục vụ trong nhà bếp. Tuy nhiên, để chăm sóc hai bố con Đức nên trước khi điện thoại nhà hàng để đặt bàn, trợ lý Trần đã chọn thực đơn món ăn Tây với đầu bếp.
Trong nhà hàng được trang trí tinh tế đẹp đẽ, hai mặt tường bên ngoài hoàn toàn dùng pha lê thay thế cho tường xi măng. Hiện giờ nhiệt độ ở Yến Thành đang vào mùa đông mùa xuân xen kẽ, không khí ngoại ô và nội thành mát mẻ hơn khu đô thị rất nhiều, không gian và tầm nhìn cũng rộng mở hơn, lúc này sắc trời âm u, mưa rơi nhỏ, thảm thực vật xanh mượt mà chạm vào mưa vang lên những âm thanh trong trẻo.
Ánh sáng trong phòng sáng sủa, tiếng dao và nĩa chạm vào nhau và tiếng nói chuyện trầm thấp nhẹ nhàng xen kẽ.
Rõ ràng Ôn Diễn còn muốn tiếp tục đề tài hợp tác buổi sáng nhưng hiển nhiên sự hứng thú của bố con Đức là ở đề tài khác.
“Nếu đã là giờ ăn trưa, tiên sinh Ôn, chúng ta có thể tạm thời không nói chuyện công việc không? Hãy thưởng thức bữa trưa này.”
Thịnh Nịnh thông dịch đoạn này cho Ôn Diễn nghe, Ôn Diễn gật đầu đồng ý, hoàn toàn tôn trọng ý muốn của ông ấy.
Nhưng ngay sau khi anh thỏa hiệp, người phụ nữ tên Doris nói: “Nếu có thể, bố tôi và tôi đều quan tâm đến chuyện giữa anh và tiểu thư thông dịch của anh, anh có thể nói về điều này không?”
Thịnh Nịnh: “...”
Thật không muốn thông dịch cho Ôn Diễn nghe mà.
Nhưng cô không thông dịch cũng vô dụng, bởi vì người ta nói tiếng Anh cho nên Ôn Diễn nghe hiểu.
Giọng điệu Ôn Diễn thản nhiên nói với thương nhân nước ngoài: “So với hợp tác, dường như con gái ông hứng thú chuyện của tôi và thông dịch của tôi nhỉ?”
Thương nhân nước ngoài mỉm cười nhưng cũng rất xấu hổ: “Thật ra tôi cũng khá hứng thú đấy.”
Rốt cuộc hóng hớt là thiên tính của tất cả mọi người.
Thịnh Nịnh dùng ánh mắt “Anh xem đi, tôi đã bảo đừng tuỳ tiện nói chuyện riêng tư ra ngoài rồi mà” để liếc Ôn Diễn.
Ôn Diễn: “...”
“Nếu như lo lắng tiểu thư thông dịch sẽ ngại ngùng, xin yên tâm, hiện tại không phải giờ làm việc, cô ấy có thể hưởng thụ bữa trưa của mình thoải mái, không cần làm phiền cô ấy.” Doris cười nói: “Tiên sinh Ôn, anh giao tiếp với chúng tôi là được rồi.”
Thịnh Nịnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, quyết đoán bắt đầu giả vờ câm.
Ôn Diễn thoáng sửng sốt, nhíu mày nhìn Thịnh Nịnh nhưng cô chỉ lo ăn, không hề phản ứng với ánh mắt anh.
Hai người ngồi cạnh nhau, đối diện chính là bố con người Đức, hai tay Ôn Diễn đặt ở trên bàn ăn không tiện để di chuyển vì thế chỉ động chân có thể ở dưới bàn ăn, nhích chân đá đá Thịnh Nịnh.
Nửa người trên của Thịnh Nịnh vẫn không nhúc nhích như trước, mà hai chân dưới bàn ăn lại né tránh sang một bên.
Ôn Diễn lại đá nhưng không trúng, anh thoáng kinh ngạc trừng mắt nhìn Thịnh, chỉ có thể từ chối đề nghị của hai bố con.
Dù sao cũng liên quan đến sự riêng tư cá nhân, Doris cũng không miễn cưỡng Ôn Diễn phải nói, ngược lại còn tỏ vẻ hiểu mà gật gật đầu nói: “Nếu tiên sinh Ôn anh cũng ngại, vậy chúng tôi không nghe nữa.”
Bên trọng cái miệng ngậm khoai tây nghiền của Thịnh Nịnh mím chặt, khóe môi vui vẻ nhếch lên khi thấy người gặp họa.
-
Buổi chiều sau bữa ăn, Ôn Diễn dẫn bố con Đức đến tham quan xưởng chế biến bia, trước đó anh từng nói thật ra bia trong nước và ngoài nước có hương vị rất khác nhau cho nên để cho nhân viên nhà máy lấy mấy ly cho họ nếm thử.
Một ly giấy nhỏ chứa bia tươi nhất, ngay cả Thịnh Nịnh cũng có phần.
Phần này của cô là Ôn Diễn đưa cho.
“Muốn nếm thử không?”
Cho tới bây giờ Thịnh Nịnh chưa từng nếm qua bia chưa xuất xưởng, cô cũng tò mò cho nên nhận lấy ly giấy uống một ngụm nhỏ.
“Có ngon không?” Anh hỏi.
Thịnh Nịnh gật đầu: “Ngon hơn bia đóng chai trong cửa hàng bình thường nhiều.”
Ôn Diễn: “Đây chính là sự khác biệt giữa trái cây đóng hộp và trái cây tươi.” Anh nhìn cô uống hết một ly nhỏ kia, lại nói: “Hiếm khi có cơ hội, em thích thì uống thêm mấy ly đi.”
Thịnh Nịnh xua tay: “Uống nhiều đầu óc sẽ choáng váng, đến lúc đó thông dịch không chính xác thì thảm.”
Ôn Diễn nhếch môi, hất hất cằm với cô, để cho cô nhìn bên kia: “Em nhìn coi hai bố con còn có ý nói công việc tiếp không?”
Thịnh Nịnh nhìn về phía anh hất hất cằm, rõ ràng hai bố con thấy bia là đi không nổi, không biết lúc này đang nói chuyện gì mà vừa uống vừa cười to.
Thật ra buổi sáng Ôn Diễn cũng đã bàn bạc với thương nhân nước ngoài khá ổn rồi, hiện tại chủ yếu là hai bên còn đang suy nghĩ, chờ thứ hai đến công ty anh còn phải mở một cuộc thảo luận với cấp dưới một chút cho nên cũng không phải vội vội vàng vàng biết ý định rõ ràng của thương nhân nước ngoài.
Độ bia không cao nhưng sau khi uống bia xong thực sự có thể làm cho người ta táo bạo hơn.
Vốn lá gan của Doris rất lớn, sau khi uống mấy ly bia xong thì thừa dịp tiểu thư thông dịch nghỉ ngơi nhàn rỗi, tới bên cạnh Ôn Diễn nói chuyện với anh.
Ôn Diễn cũng không kháng cự sự gần gũi của cô ấy quá nhiều nhưng vẫn lịch sự kéo một khoảng cách xã giao.
“Không cần phòng bị tôi.” Doris bĩu môi nói: “Tôi sẽ không xuống tay với người đàn ông có người trong lòng đâu.”
Ôn Diễn thản nhiên nói: “Cảm ơn đã hiểu.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Doris trở nên rõ ràng hơn, cô ấy mạnh dạn nói: “Nhưng không thể phủ nhận rằng anh thực sự rất quyến rũ.”
Ôn Diễn vẫn như trên, nói một câu cảm ơn không mặn không nhạt, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Doris mà là sau khi nhìn thấy người nào đó mới đột ngột dừng mắt lại.
Lúc này Thịnh Nịnh đã uống vài ly bia, bọt bia khá nhiều, cô không nhịn được nên bỗng há miệng nấc một cái.
Cô cho rằng không ai phát hiện, bịt tai trộm chuông che miệng sau đó làm bộ ho khan một tiếng, ý đồ che dấu tiếng nấc vừa nãy.
Người đàn ông ngồi một bên quan sát cô bỗng nở nụ cười.
Doris cũng cười theo.
“Sheissocute, right? (Cô ấy rất dễ thương, phải không?)”
Sắc mặt Ôn Diễn nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Yes.”
“Vậy anh có nói với cô ấy là cô ấy rất đáng yêu chưa?”
Ôn Diễn: “...”
Doris hiểu rõ: “Có lẽ là chưa từng nói rồi, nếu cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, cô ấy lại hấp dẫn anh như vậy, tại sao không nói với cô ấy?”
Người đàn ông híp mắt, vẫn không trả lời.
Doris hít sâu một hơi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Tiên sinh Ôn, tôi cần nhắc nhở anh, người thật sự làm cho phụ nữ cảm thấy là tri kỷ, tuyệt đối không phải là người đàn ông cường thế bá đạo.”
Rốt cuộc Ôn Diễn cũng thu ánh mắt từ trên người Thịnh Nịnh xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Doris: “Có ý gì?”
“Tôi không biết bình thường anh và tiểu thư thông dịch ở ngoài công việc như thế nào nhưng tôi biết chắc chắn cô ấy đã được giáo dục rất tốt, chắc chắn tư tưởng của cô ấy là độc lập có chủ kiến.” Doris nói: “Ngoại hình và địa vị xã hội của anh có thể gây ấn tượng với cô ấy nhưng thái độ của anh không nhất thiết là gu cô ấy.”
“Tình yêu rất bốc đồng, yêu một người chính là hoàn toàn theo cảm tính và hành động chủ động nhưng tình yêu đích thực thì phải là bình đẳng.”
Ánh mắt người đàn ông trầm tĩnh, một lúc lâu sau cuối cùng cũng nhếch khóe miệng lên với cô ấy.
“Cám ơn.”
Nhận liên tiếp ba lời cảm ơn của anh, còn thấy được dáng vẻ cười rộ lên của một người đàn ông lạnh lùng như vậy, Doris vừa vui mừng vừa tiếc hận, nếu anh hiểu ý mình, như vậy anh sẽ cách hoàn mỹ gần hơn một chút.
Mà một người đàn ông không kể là từ nội tại* hay ngoại tại** đều hoàn mỹ lại không phải chiến lợi phẩm của cô ấy, thật sự đáng tiếc.
*Nội tại: Có ở ngay bên trong bản thân sự vật; Ngoại tại: Có ở ngay bên ngoài bản thân sự vật
-
Một cuộc hợp tác lớn như vậy không thể nói một ngày là thành được, sau đó hai bên cần tiếp xúc nhiều hơn.
Nhưng công việc của ngày hôm nay đã kết thúc, cuộc tham quan dự kiến vào ngày mai, tức là chủ nhật, sau khi bố con người Đức lái xe đi, công việc hôm nay của Thịnh Nịnh cũng kết thúc.
Lên xe, Ôn Diễn hỏi cô: “Em về trường hay về căn hộ?”
“Về trường” Thịnh Nịnh nói không do dự: “Tôi về viết luận án.”
Anh nhướng mày: “Sau khi uống bia xong em còn viết luận văn được à?”
Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Tôi không say, nên không có chuyện tôi không viết được cả.”
Cô không thích trì hoãn, ban đầu, kế hoạch cuối tuần này của cô là ở lại trường để viết luận văn, bởi vì tăng ca không thể không làm, dù sao giờ còn sớm, có thể về trường nắm chắc viết luận văn.
“Năm ngoái khi tôi tặng căn hộ này cho em, tôi còn tưởng em ước được sống ở đó mỗi ngày.” Ôn Diễn dừng lại, giọng điệu rất nhẹ: “Bây giờ không có nhiệt tình lúc đó.”
Thịnh Nịnh giải thích: “Tôi vẫn ước mình có thể sống ở đó mỗi ngày nhưng tốt nghiệp phải bận rộn nhiều việc, sống ở trường tiện hơn.”
Nhắc đến căn hộ, Thịnh Nịnh lại nghĩ đến Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh.
“Mà này, sếp Ôn, anh có biết Ôn Chính sắp dẫn em gái tôi đi gặp người nhà không?”
“Tôi biết.” Ôn Diễn cau mày, giọng điệu không cam lòng: “Tuỳ nó đi.”
Thái độ bình tĩnh của anh khiến Thịnh Nịnh ngạc nhiên.
“Không phải lúc này nên ngăn cản sao?” Cô cau mày: “Sao đột nhiên anh lại giống như bộ dạng phủi tay mặc kệ vậy hả?”
Ôn Diễn thản nhiên nói: “Tôi quản thế nào đây?”
Thịnh Nịnh không hiểu: “... Quản như thế nào?”
“Hiện tại tôi đang làm chuyện này với em” Anh liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Làm gì có tư cách quản nó đâu?”
Thật ra có những lời không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần cô có thể hiểu là được.