Có phải anh muốn quỵt nợ

Cho đến cuối cùng Thịnh Nịnh cũng không biết Ôn Diễn xử lý những bông hồng kia như thế nào.
 
Có lẽ anh ném nó đi.
 
Cô trở lại ký túc xá, Quý Vũ Hàm vội vàng đi lên hỏi cô thế nào, Thịnh Nịnh lắc đầu, thản nhiên nói: “Hoàn toàn từ chối.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Gì??” Vẻ mặt Quý Vũ Hàm không thể tin, lại thật cẩn thận hỏi: “... Hoa hồng ít quá hả?”
 
Thịnh Nịnh: “Không phải.”
 
Cô dừng lại và nói: “Tớ cảm thấy tớ với anh ấy không thích hợp.”
 
“Không thích hợp?” Quý Vũ Hàm nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nghĩ đến gì đó, giọng điệu khó hiểu: “Không phải chứ, đây là thời đại gì rồi, anh ta có tiền không sai nhưng cậu cũng có kém đâu? Nói về ngoại hình thì cậu trẻ trung xinh đẹp, nói về sự nghiệp thì cậu có tương lai xán lạn, đừng tự ti như vậy được không.”
 
“Không phải tớ tự ti.”
 
“Thế là vì sao?”
 
Thịnh Nịnh mệt mỏi nằm sấp trên bàn, vùi đầu vào cánh tay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù bây giờ sảng khoái cùng một chỗ, sau đó thì sao? Sau đó thì phải làm sao đây?
 
Đây cũng không phải là tiểu thuyết hay phim truyền hình, cuối phim là một cái kết có hậu coi như xong việc, còn lại thì dựa vào việc bổ não là có thể sống hết đời.
 
Cô là một người sống sờ sờ, cô sẽ sống và sẽ sống.
 
Ôn Diễn vốn không nên xuất hiện trong cuộc sống của cô 
 
Quý Vũ Hàm thấy cô không nói lời nào, trong lòng cũng đoán được là vì sao.
“... Cậu suy xét nhiều yếu tố trong thực tế, tớ không thể nói là cậu sai nhưng tớ chỉ hỏi một câu thôi, một câu bản chất của vấn đề.”
 
Cô ấy dừng lại và hỏi: “Cậu thích anh ta không?”
 
Thịnh Nịnh vẫn vùi đầu như trước, rầu rĩ ừ một tiếng: “Thích.”
 
Quý Vũ Hàm thở dài nặng nề.
 
Nhớ lúc trước cô ấy với Thịnh Nịnh “phổ cập kiến thức” về gia thế tiên sinh Ôn, cũng là cô ấy với Thịnh Nịnh nói tiên sinh Ôn không cùng chung thế giới với các cô.
 
Ai có thể nghĩ được tiên sinh Ôn với Thịnh Nịnh lại… 
 
Đoán chừng ngay cả chính hai người họ cũng không nghĩ tới hôm nay.
 
Nhưng tình cảm kỳ diệu thì chính là diệu kỳ ở chỗ này, hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau, biết đối phương không thích hợp với mình nhưng vẫn không chịu nổi mà bị hấp dẫn lẫn nhau sau đó tới gần nhau, rung động không tự chủ được.
 
Nếu Thịnh Nịnh đã suy nghĩ nhiều như vậy thì chắc chắn bên tiên sinh Ôn con suy nghĩ nhiều hơn, nói không chừng anh còn rối rắm hơn Thịnh Nịnh nhiều.
 
Nhưng sau khi rối rắm rắc rối quyết định thì hoàn toàn trái ngược với Thịnh Nịnh.

 
“Nếu biết sớm tớ sẽ không nói mấy bí mật nhà giàu này với cậu đâu.” Mặt mũi Quý Vũ Hàm hối hận, tự trách nói: “Đây không phải là tớ phá hủy nhân duyên của cậu sao?”
 
Hủy hoại nhân duyên người khác.
 
Thịnh Nịnh nói, đây cũng là những gì cô đang làm.
 
Cô tự tiện can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, làm sao có thể thuyết phục chính bản thân mình chấp nhận phần một phần tình cảm bất ngờ không đề phòng kịp, đánh mình đến độ tan tác sao.
 
Quý Vũ Hàm nói: “Thịnh Nịnh, đây là chuyện của hai người cậu và tiên sinh Ôn, tớ không can thiệp được nhưng tớ chỉ nói một câu thôi, tớ không hy vọng sau này cậu sẽ hối hận vì những suy nghĩ nhiều của ngày hôm nay mà bỏ lỡ một người cậu thích thật lòng.”
 
“Tớ ra ngoài ăn khuya, nếu cậu muốn ăn thì nhắn WeChat cho tớ, tớ mua một phần cho cậu.”
 
Sau đó cô ấy vỗ vai Thịnh Nịnh, cho cô một không gian riêng để suy nghĩ.
 
Chờ bạn cùng phòng đi rồi, lúc này Thịnh Nịnh mới ngẩng đầu lên.
 
Cô lấy điện thoại mở WeChat ra, cũng không phải để gửi tin nhắn cho Quý Vũ Hàm để cô ấy mua bữa khuya cho mình.
 
Thịnh Thi Mông: “Sao vậy?”
 
Ngón tay trên màn hình giống như gõ mà không gõ đã lâu, cuối cùng Thịnh Nịnh vẫn lấy hết dũng khí nói cho em gái biết: “Chị thích Ôn Diễn.”
 
Cô nghĩ ít nhất mình cũng nên nói cho Thịnh Thi Mông biết.
 
Thịnh Thi Mông gọi điện thoại tới rất nhanh, giọng điệu không nghe thấy cảm xúc gì: “Chị, chị đang ở đâu?”
 
Thịnh Nịnh không biết nên đối mặt với Thịnh Thi Mông như thế nào nhưng Thịnh Thi Mông kêu cô ra ngoài nói chuyện trực tiếp.
 
Cô đến quán bar ở cổng trường để gặp Thịnh Thi Mông, bởi vì hôm nay là chủ nhật, lúc này trong quán bar không có nhiều học sinh sinh viên đi học, có người ngồi rải rác trên ghế dài, bầu không khí rất yên tĩnh thích hợp để tâm sự nói chuyện phiếm.
 
Hai chị em tìm một vị trí hẻo lánh rồi ngồi xuống sau đó gọi thêm hai ly rượu trái cây.
 
Ly rượu trái cây trong tay Thịnh Thi Mông uống hết rồi nhưng cô ấy vẫn không nói một lời.
 
Thịnh Nịnh không có tâm trạng uống rượu, nhấp một ngụm rồi bỏ ly rượu xuống, chuẩn bị tư tưởng một lát sau mới nói: “Chị biết bây giờ nhìn chị rất buồn cười, ngoài miệng thì luôn nói không có khả năng, kết quả vừa quay đầu đã thích người ta.”
 
Thịnh Thi Mông mím môi, không hiểu vì sao giọng điệu hơi tang thương: “Em thật sự không ngờ chị thích kiểu người đàn ông như tổng giám đốc Ôn. ”
 
Thịnh Nịnh phủ nhận: “Chị không hứng thú với kiểu này của anh ấy.”
 
Thịnh Thi Mông trừng mắt: “Vậy mà chị còn!”
 
“Chị chỉ thích anh ấy đơn thuần mà thôi, không liên quan tới kiểu người như anh ấy.”
 
Thịnh Thi Mông há miệng, lỗ tai nghe cô nói tê dại.
 
“Vậy bên tổng giám đốc Ôn thì sao?”
 

Thịnh Nịnh nhíu mày, cắn răng hơi xấu hổ tức giận nói: “... Đồ đàn ông già không biết xấu hổ.”
 
Thịnh Thi Mông đã trải qua nhiều mối tình nên kinh nghiệm dày dặn, chỉ một câu nói của chị gái, cô ấy hiểu trong chớp mắt.
 
Hai người này.
 
Có chuyện gì vậy?
 
Thịnh Thi Mông cũng không biết nên nói gì cho phải.
 
Đúng là khe nhiều không có miệng.
 
“Em nói mặt hai người không đau sao?” Thịnh Thi Mông trợn trắng mắt, nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra một câu như vậy: “Trong khoảnh khắc hai người đối mặt nhau, chẳng lẽ chưa từng hổ thẹn với em và Ôn Chinh một giây nào sao?”
 
Thịnh Nịnh: “...”
 
Thịnh Thi Mông thở dài nặng nề.
 
Trước kia có người nghĩ đến chị gái mình và tổng giám đốc Ôn, thậm chí còn đùa giỡn, mỗi lần đều bị Thịnh Nịnh kiên quyết phủ nhận.
 
Nhưng lúc đó rõ ràng Thịnh Nịnh rất kháng cự mối quan hệ với Ôn Diễn, thậm chí Thịnh Thi Mông có thể nhìn ra được, chị gái mình rất ghét Ôn Diễn, lấy lòng nịnh nọt Ôn Diễn chẳng qua là bởi vì Ôn Diễn có thể cho một ngôi nhà và tiền bạc mà chị gái tha thiết ước mơ.
 
Cho nên khoảnh khắc nhận được chuyện của Thịnh Nịnh, Thịnh Thi Mông sửng sốt vài phút đồng hồ.
 
Thậm chí cô ấy hoài nghi có phải Thịnh Nịnh chơi trò đại mạo hiểm bị thua hay không, nhưng nghĩ lại, ngoại trừ hai chị em các cô, không ai biết hai anh em nhà họ Ôn có dính dáng, các cô cũng không có khả năng nói cho người khác biết, làm sao có thể là trò đại mạo hiểm đây.
 
“Vậy bây giờ chị định làm gì?” Thịnh Thi Mông dừng một chút rồi nói tiếp: “Trước kia em từng theo đuổi Ôn Diễn một thời gian, có điều là đuổi không kịp, chị sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau với em chứ?”
 
Lúc này Thịnh Nịnh mới nhớ tới, trước kia Thịnh Thi Mông từng theo đuổi Ôn Diễn.
 
Cô ngửa đầu uống hơn phân nửa ly rượu trái cây, đầu óc càng rối loạn.
 
Thịnh Thi Mông còn chưa ý thức được sắc mặt Thịnh Nịnh có gì đó không đúng, lại tiếp tục sâu kín nói: “Hơn nữa Cao Nhị cũng từng theo đuổi Ôn Diễn…”
 
“Đừng nói nữa.” Thịnh Nịnh thống khổ che đầu: “Chị chỉ là một kẻ ngốc thấy tiền sáng mắt mà thôi.”
 
Trước kia người đàn ông đối xử lạnh nhạt với cô bao nhiêu, hơn nữa anh còn khinh thường cô nữa.
 
Bây giờ anh làm vài điều ngon ngọt với cô, nói vài câu thật lòng, dùng mấy cách theo đuổi vụng về, thế mà cô không có triển vọng rơi vào tay giặc.
 
“... Không trách chị, muốn trách thì trách Ôn Diễn.” Thịnh Thi Mông yêu đương nhiều, kiến thức cũng nhiều cho nên tiêu hóa cũng nhanh, lúc này có thể an ủi Thịnh Nịnh rồi: “Vừa có tiền vừa lớn lên lại đẹp trai thì thôi đi, cuộc sống riêng tư còn sạch sẽ, không lưu tình khắp nơi, kiểu đàn ông này... Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là người phàm tục chứ.”
 
“... Em không mắng chị tỉnh ra sao?” Mặt mày Thịnh Nịnh phức tạp nhìn cô ấy.
 
Thịnh Thi Mông: “Không phải chị tỉnh lắm rồi à? Hơn nữa những thứ tình cảm này cũng không nói rõ ràng được.” 
 

Sau đó cô ấy vuốt cằm lẩm bẩm nói: “Bây giờ chủ yếu là đến lúc đó nên giải thích với Cao Nhị như thế nào…”
 
“Cậu ấy không cần biết.” Thịnh Nịnh ngắt lời em gái.
 
“Hử?” Thịnh Thi Mông nói: “Nhưng nếu chị và Ôn Diễn bên nhau, sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ biết.”
 
“Sẽ không ở bên nhau. Thái độ của chị và em đối với tình cảm là khác nhau, em cảm thấy nếu tình cảm là niềm vui tức thời trước mắt thì cứ tận hưởng, miễn là được bên nhau, dù sau này chia tay cũng không sợ cảm thấy hối tiếc.” Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Nhưng chị không phải là người chỉ nhìn thấy như vậy, ví dụ như bố chị, ví dụ như mẹ em cho nên, đến bây giờ chị cũng không có cách nào tha thứ cho họ.”
 
Thịnh Thi Mông nghe cô nhắc tới Thịnh Khải Minh và Thạch Bình, mặt mày cứng lại, nhẹ giọng nói: “Em hiểu.”
 
“Chuyện của em và Ôn Chinh, chị không có tư cách nhúng tay vào.” Thịnh Nịnh nói: “Em tự quyết định đi.”
 
“Ý chị là sao?” Thịnh Thi Mông hơi khó hiểu: “Vậy căn hộ Ôn Diễn cho chị thì sao?”
 
Thịnh Nịnh bình tĩnh: “Nếu anh ấy muốn lấy lại thì lấy lại đi, chị cũng không muốn nợ anh ấy. Sau này chị cũng không nghĩ mấy chuyện bánh rơi từ trên trời xuống nữa, kiên định kiếm tiền cũng sống tốt, còn hơn là tự bản thân mình tra tấn mình như hiện tại.”
 
Thịnh Thi Mông cảm thấy Thịnh Nịnh là người lý trí đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
 
Lại làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng, làm cho người bên ngoài không có cách nào trách móc sự nhát gan và chùn bước của cô.
 
“Chị, bây giờ chị dứt khoát như vậy, không sợ sau này hối hận sao?”
 
Thịnh Nịnh lắc đầu nói: “Căn bản là tụi chị không thích hợp, dù là ai cũng có thể nhận ra được. Nếu như chị và anh ấy bên nhau, lỡ như sau này tách ra, có lẽ chị sẽ không quên anh ấy được, cả đời này cũng không có cách nào thoát ra được.”
 
Cho dù biết nói ra có thể sẽ bị Thịnh Thi Mông chê cười nhưng cô vẫn cảm thấy nói ra thì sẽ nhẹ lòng hơn.
 
May mắn mà lúc này còn có người nghe cô nói thật lòng.
 
Thịnh Nịnh hơi nghẹn ngào một chút, hơi không cam lòng nói: “... Thật ra, bây giờ chị đã cực kì cực kì thích anh ấy rồi.”
 
Nhưng tiếc nuối càng nhiều sau này khó quên càng nhiều.
 
Rốt cuộc chờ đến giờ đóng cửa, Thịnh Nịnh mới tạm biệt Thịnh Thi Mông.
 
“Em đi ký túc xá chị ngủ nhé?” Thịnh Thi Mông hơi lo lắng cho Thịnh Nịnh, không muốn tách khỏi chị gái: “Hôm nay em ngủ với chị.”
 
Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không cần, sẽ làm phiền bạn cùng phòng của chị.”
 
Dù sao ký túc xá cũng không phải là không gian cá nhân của cô.
 
Thịnh Thi Mông cũng không muốn quấy rầy chị Vũ Hàm, đành phải nói: “Vậy nếu chị ngủ không được thì lên WeChat tìm em, tụi mình nhắn tin nói chuyện phiếm.”
 
“Được.”
 
Sau khi tạm biệt Thịnh Nịnh, Thịnh Thi Mông đứng suy nghĩ tại chỗ rất lâu cuối cùng vẫn lựa chọn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Chinh.
 
“Khi nào anh dẫn em đi gặp bố anh?”
 
“Em muốn diễn vở kịch này cho xong.”
 
Thịnh Nịnh muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với Ôn Diễn vậy thì bên cô ấy không thể dính dáng gì đến Ôn Chinh nữa.
 
Cô và Thịnh Nịnh đã ở căn hộ kia suốt một kỳ nghỉ đông, trong căn hộ đã có dấu vết cuộc sống của hai người, trong kỳ nghỉ đông này, các cô đi dạo ở IKEA* rất nhiều lần nên căn hộ càng ngập tràn chi tiết thuộc về hai cô nhiều.
 
*IKEA là một doanh nghiệp tư nhân của Thụy Điển. Hiện nay, đây là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới; chuyên về thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện nhà ở. 
 
Cho dù Thịnh Nịnh nói không để ý đến việc Ôn Diễn lấy lại nhà hay không nhưng cô cũng không muốn thất bại trong gang tấc như thế được.

 
-
 
Một tuần mới Thịnh Nịnh trực tiếp xin nghỉ, kỳ thực tập của cô đã kết thúc lâu rồi, vì giúp chị Lệ nên mới đồng ý ở lại thêm nửa tháng, cho nên khi cô nói trường học có việc gấp phải xin nghỉ hai ngày, Từ Bách Lệ cũng không nói thêm gì, trực tiếp cho cô nghỉ.
 
Tổng giám đốc thiếu một sinh viên thực tập vẫn cứ làm việc bình thường như bình thường.
 
Buổi chiều thứ hai Ôn Diễn mới đến công ty, lúc đi ngang phòng tổng giám đốc làm, anh dừng bước, liếc mắt nhìn vị trí sinh viên thực tập trống không kia.
 
“Tổng giám đốc Ôn?” Trợ lý Trần nhắc nhở anh.
 
Anh lấy lại tinh thần, hỏi: “Thịnh Nịnh không đến làm việc sao?”
 
“Cô ấy xin nghỉ, sắp tốt nghiệp nên lu bu nhiều việc vặt.”
 
Cũng không biết đến cùng là chuyện vặt nhiều hay là đang trốn anh nữa.
 
Ôn Diễn thu mắt, đi thẳng về phía phòng làm việc của mình.
 
Đối với anh mà nói cuối tuần và thời gian đi làm bình thường không có ranh giới rõ ràng, có lúc cuối tuần vẫn phải làm việc, cuối tuần cũng phải tăng ca hoặc đi công tác như cũ.
 
Tuần trước anh lãng phí nguyên cả ngày chủ nhật, vì vậy tuần này tài liệu văn kiện tồn đọng chờ phê duyệt cũng nhiều hơn.
 
Nhưng mà tiêu hao thời gian của cả ngày chủ nhật cũng không thể điều chỉnh cảm xúc tích cực, ngược lại sau khi thứ hai đi làm càng khó giấu mệt mỏi.
 
Đến buổi tối chuẩn bị tan tầm, Ôn Diễn xoa xoa giữa mày, gọi điện thoại bảo tài xế chờ ở dưới lầu sau đó khoác áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc.
 
Lúc đi ra đúng lúc nghe thấy Từ Bách Lệ đang nói chuyện phiếm với anh Trần, giống như là đang tán gẫu chuyện có phải sinh viên thực tập đợi đến khi các trường Đại học thống nhất chiêu sinh mùa xuân mới có định số hay không.
 
Ôn Diễn dừng bước.
 
Từ Bách Lệ và anh Trần nhìn thấy anh, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Tổng giám đốc Ôn, sắp tan tầm rồi sao?”
 
Anh ừ một tiếng, dường như lơ đãng hỏi: “Kỳ thực tập của Thịnh Nịnh sắp kết thúc à?”
 
“Đúng vậy.” Từ Bách Lệ nói: “Báo cáo thực tập của em ấy mới viết xong, vừa mới gửi cho tôi.”
 
“Gửi tôi xem một chút.”
 
Từ Bách Lệ cũng không biết vì sao tổng giám đốc Ôn lại cảm thấy hứng thú với báo cáo thực tập của Thịnh Nịnh, hàng năm công ty đều tuyển dụng sinh viên thực tập, nếu mỗi một phần báo cáo thực tập anh đều xem vậy cũng không rảnh xử lý chuyện khác đâu.
 
Nhưng tổng giám đốc Ôn muốn, tuy rằng không biết mục đích nhưng chị ấy cũng không cần phải che giấu.
 
“Vậy tôi sẽ gửi lên WeChat của ngài.” Từ Bách Lệ nói.
 
Ôn Diễn ừ một tiếng, lấy điện thoại hơi rung trong túi áo khoác ra.
 
Toàn bộ bài báo cáo logic rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, trong đoạn cuối cùng cô cảm ơn rất nhiều người, chị Lệ, tiền bối anh Trương, còn có trợ lý Trần và thư ký Trương, còn có Ôn Diễn.
 
Nhưng rất đơn giản, chỉ là một câu chính thức "Cảm ơn tổng giám đốc Ôn đã giúp đỡ và khuyến khích tôi trong thời gian thực tập, giúp tôi có kinh nghiệm và những điều có ích trong khoảng thời gian này”.
 
Ở chung suốt mấy ngày nay, thế mà cô chỉ khéo léo có lệ cô đọng thành một câu đơn giản như văn mẫu như vậy.
 
Vừa làm cho người ta tức giận, vừa làm cho người ta không tìm thấy chỗ sai lầm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận