“Tôi cảm thấy viết rất tốt, khả năng biểu đạt văn bản của sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ rất mạnh thật sự.” Từ Bách Lệ hỏi: “Tổng giám đốc Ôn ngài có ý kiến gì không?”
Ôn Diễn cất điện thoại: “Không có, vậy sau này cô ấy sẽ không cần tới đây nữa?”
Từ Bách Lệ lắc đầu: “Không phải, thứ sáu tuần này em ấy còn cần tới đây một chuyến để tổng kết giấy tờ cho tôi, tôi đóng dấu cho em ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Ôn Diễn nói: “Vất vả rồi.”
Đi xuống cầu thang, tài xế đã chờ ở cửa.
Anh trực tiếp lên xe, tài xế hỏi có phải anh về nhà họ Ôn không, anh thản nhiên ừ một tiếng như trả lời.
Sau đó không nói chuyện suốt cả đường đi, tài xế liếc gương chiếu hậu lặng lẽ quan sát cấp trên, cảm thấy tổng giám đốc Ôn giống như trở về trạng thái trước đó rồi.
Cấp trên của chú ấy không phải là người đàn ông nói nhiều, phần lớn thời gian ở chung của tài xế và tổng giám đốc Ôn đều là ở trên xe, dù lộ trình xa hay gần, bình thường cứ im lặng suốt quãng đường, chỉ là thỉnh thoảng tổng giám đốc Ôn nghe điện thoại, tài xế mới có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của anh.
Cảnh đêm của những bảng hiệu neon ngoài cửa sổ giống như đèn kéo quân* hiện lên trong tầm mắt, chiếu sáng cả phía sau khuôn mặt của người đàn ông.
*Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt mày đẹp trai của người đàn ông có vẻ mười phần xa cách lạnh như băng, cũng nhìn thấy vài phần cô độc và lười biếng không che giấu được, anh rũ mi khép hờ mắt, cuối cùng thật sự không chịu nổi, cứ ở trong dòng xe chạy nhanh, chào đón bóng đêm mênh mông ngủ thiếp đi.
Là tài xế đánh thức anh, nói là đã tới nhà.
Ôn Diễn nhíu nhíu mày, đầu óc còn buồn ngủ chưa tỉnh ngay được, gần như là dựa vào ý thức miễn mà cưỡng kéo cơ thể xuống xe.
Anh vừa vào nhà, hộ lý của ông cụ đã vội vàng chạy tới chỗ anh.
Mặt mày Ôn Diễn căng thẳng: “Bố làm sao vậy?”
Hộ lý vội vàng lắc đầu nói không phải, là không biết sao hôm nay Ôn Chinh lại đột ngột mang bạn gái mình trở về gặp ông cụ.
“Tôi sợ đến lúc đó họ lại cãi nhau, tôi lại ngăn không được, thân thể ông cụ thật sự chịu tức giận nổi đâu.” Hộ lý nói: “Tôi lên lầu thì thấy ngài đã về nên lập tức chạy xuống đây, ngài đi xem mau đi.”
Ôn Chinh dẫn Thịnh Thi Mông về nhà thật.
Ôn Diễn chậc một tiếng, không rảnh mà cởi áo khoác ra, cất bước đi lên lầu.
Cửa phòng sách khép hờ, Ôn Diễn gõ hai cái có lệ sau đó trực tiếp đẩy cửa ra.
Ôn Hưng Dật ngồi ở vị trí đối diện cửa phòng, mà Ôn Chinh và bạn gái lại ngồi ở ghế sofa nhỏ bên cạnh, ba người thấy anh trở về đều tỏ ba mặt mày khác nhau.
“Con về rồi?” Bố già vẫy tay với Ôn Diễn: “Đúng lúc, con nói chuyện với em trai con đi.”
“Không cần anh hai nói, vừa rồi bố đã nói với con rồi.” Ôn Chinh trực tiếp cắt ngang lời ông cụ, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Nếu không nói chuyện được, vậy chúng ta đừng tiếp tục nói chuyện nữa, con không muốn làm bố tức giận, chờ một ngày nào đó bố nghĩ thông suốt, con lại nói lại.”
“Chờ bố nghĩ thông suốt?! Rốt cuộc là bố không nghĩ ra hay là anh không nghĩ ra!”
Ông cụ vừa nghe lời này, hung hăng vỗ bàn, cái giá treo bút lông trên bàn cũng rung rung hai cái.
Ôn Chinh lạnh mặt không chịu buông lỏng.
“Cô Thịnh, tôi không có bất kỳ ý kiến gì với cô.” Ông cụ hung hăng lườm Ôn Chinh một cái, tiếp theo lại nhìn về phía Thịnh Thi Mông đang trầm mặc ở một bên, nói chậm: “Đương nhiên, tôi không có bất kỳ ý kiến gì về gia thế của cô, dù sao một người cũng không thể quyết định xuất thân của mình.”
Thịnh Thi Mông mím môi: “Cảm ơn ngài đã hiểu.”
“Cô là sinh viên tài năng của Yến Ngoại, được giáo dục tốt như vậy, chắc chắn năng lực ở các phương diện cũng rất ưu tú.” Ông cụ tận lực nói thật nhẹ nhàng: “Người trẻ tuổi bây giờ càng liều mạng hơn chúng tôi khi đó, chờ qua vài năm, tôi tin tưởng cô sẽ trở thành một phiên dịch rất xuất sắc.”
Lời này nghe giống như là cổ vũ chính diện của trưởng bối đối với tương lai của vãn bối, Thịnh Thi Mông nghe thấy lại hơi hoảng hốt.
Quả nhiên, ông cụ chuyển đề tài, giọng nói hùng hồn nghiêm túc: “Chờ đến khi đó, có bao nhiêu thanh niên đẹp trai tài giỏi mặc cho cô lựa chọn, cô hoàn toàn có thể tìm một người có gia thế không chênh lệch quá nhiều với mình, năng lực cá nhân cũng ngang bằng với mình, so với một Ôn Chinh ăn chơi trác táng, cùng với một người đàn ông các mặt lẫn điều kiện đều thích hợp để xây dựng gia đình, cũng không có nhà chồng nhiều quy củ như chúng ta thì tương lai cô sẽ sống thoải mái hơn một chút, cô nói xem.”
Lời này đã nói một cách rất uyển chuyển nhưng Thịnh Thi Mông vẫn nghe ra thái độ của ông cụ.
Giống như Ôn Diễn trực tiếp cương quyết yêu cầu cô ấy và Ôn Chinh chia tay, có lẽ cô ấy còn có thể lấy tình yêu đích thực làm cái cớ, tranh cãi hai câu với anh.
Nhưng đứng dưới góc độ của cô ấy, nhìn như là suy nghĩ cho cô ấy, mà cô ấy là một sinh viên Đại học chưa bước ra xã hội, căn bản là không biết nên phản bác như thế nào.
“Sao cô ấy ở cùng con lại không thể thoải mái?” Ôn Chinh luôn lười biếng nghe không nổi, lời nói cương quyết phản bác bố: “Bố cũng biết nhà chúng ta nhiều quy củ vậy thì vì sao không thay đổi? Nhất định phải quản đến tất cả mọi người trong nhà này không thở nổi, bố mới vừa lòng phải không?”
“Bố quản anh, vì anh là con trai bố!” Ông cụ trừng mắt hô to: “Không vui bị bố quản vậy thì cút đi! Cút đi đi! Đừng về nhà! Bắt đầu ngay mai bố sẽ khóa thẻ anh lại!”
“Khoá đi.” Ôn Chinh không để ý nói: “Cũng không phải không có thẻ là con không thể sống nổi.”
“Anh không sống nổi! Anh thực sự nghĩ rằng nhà hàng trời ơi đất hỡi kia là do một tay anh mở ra làm nên ngày hôm nay à?” Ông cụ lạnh lùng cười nói: “Nếu không phải là anh trai anh giúp chuẩn bị sau lưng anh, anh cho rằng mình thật sự có thể thuận buồm xuôi gió đến như vậy sao! Thằng nhóc thúi, trong nhà cho mày ăn may mặc, còn cho tiền mày ra ngoài ăn chơi phung phí, mày báo đáp người trong nhà như vầy sao!”
Ôn Chinh sửng sốt, do dự nhìn về phía Ôn Diễn.
“Giúp con chuẩn bị là có ý gì?”
Ôn Diễn nhíu mày, không nói gì.
“Mày cho rằng làm ăn kiếm tiền dễ dàng như vậy sao? Khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng là chuyện mà chọn đại một người cũng có thể làm được sao?” Ông cụ chỉ vào Ôn Diễn nói: “Mày, còn Lệ Lệ nữa, suốt ngày chỉ biết kêu gào muốn độc lập, muốn tự do, muốn dựa vào chính mình dốc sức làm sự nghiệp, trên thực tế thì sao? Nếu như không phải anh mày yên lặng che chở ở sau lưng cho hai đứa thì không biết đã chịu bao lần thiệt thòi, bao lần oan ức tủi nhục bên ngoài rồi!”
Lần này không riêng gì Ôn Chinh sửng sốt mà ngay cả Thịnh Thi Mông cũng ngây ngẩn cả người.
Cô ấy vẫn cho rằng Ôn Diễn giống như Ôn Chinh nói, với tư cách là người quản lý doanh nghiệp, anh nói một không hai, độc đoán chuyên quyền, đối xử với người nhà cũng là bá đạo lạnh lùng cứng rắn, đối xử với người với việc cũng không hề ấm áp dịu dàng.
Mà ấn tượng trước kia của Ôn Diễn cho cô ấy cũng là như thế, cho nên cô ấy hiểu lý do Ôn Chinh phản kháng.
Không ai có thể chịu đựng một người anh trai như vậy, một người gia trưởng như vậy.
Mà dưới cái mác hà khắc rập khuôn Ôn Diễn vẫn thừa nhận hiểu lầm như vậy, yên lặng che chở em trai phản nghịch dưới cánh chim của mình.
“... Sao anh không nói với em?” Ôn Chinh khó tin nói: “Không phải anh cũng phản đối em mở nhà hàng như bố sao? Nếu em không nghe thì anh sẽ mặc em sống chết, đây là những gì trước đó anh nói với em mà.”
“Nó càng phản đối, con lại càng muốn đi ra ngoài độc lập tự do, nó có thể làm sao bây giờ? Hai anh em một mẹ sinh ra, nó chỉ có mỗi đứa em là con, nếu nó thật sự mặc kệ con sống chết! Con cho rằng mình có thể ăn chơi trác táng ở bên ngoài sao!”
Vẻ mặt Ôn Chinh càng không thể tin, ông cụ càng tức giận sôi máu, trực tiếp cầm ống bút trên bàn ném qua.
Ôn Chinh dịch thân, bảo vệ Thịnh Thi Mông bên cạnh theo bản năng
Bút trong ống bút theo động tác của ông cụ phóng ra ngoài, Thịnh Thi Mông bị dọa, phản ứng không kịp, chỉ kịp dùng sức nhắm mắt lại.
Nhưng không ai trong số hai người bị trúng bút.
Thịnh Thi Mông không chắc chắn lắm mở mắt ra, ngoại trừ Ôn Chinh bên cạnh che chở cô ấy, trước mắt còn có một bóng hình, người đàn ông với vóc dáng cao lớn đang bảo vệ cô ấy và Ôn Chinh sau lưng mình.
Là Ôn Diễn.
Thịnh Thi Mông kinh ngạc hé miệng, thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ che chở hai người họ.
Lúc này Ôn Diễn xoay người lại, cô ấy nhìn thấy áo khoác gọn gàng của anh nhăn nheo, là dấu vết bị đồ đập trúng.
Ôn Diễn cúi đầu thản nhiên nhìn hai người.
“Không sao chứ?”
Thịnh Thi Mông ngơ ngác lắc đầu.
Ôn Diễn nhìn về phía Ôn Chinh, giọng điệu trầm thấp ra lệnh: “Mang bạn gái đi trước đi.”
Mặt mày Ôn Chinh phức tạp nhìn Ôn Diễn vài lần, cuối cùng dắt Thịnh Thi Mông bước nhanh rời đi.
Ông cụ gấp đến độ muốn đuổi theo, Ôn Diễn bước lên ngăn bố: “Bố, đừng như vậy.”
“Ý con là sao?” Ông cụ nhìn đứa con trai lớn chắn trước người mình: “Con cũng muốn chống đối nghịch bố sao?”
“Bạn gái Ôn Chinh cũng là bố mẹ mình một tay nuôi lớn, không nên chịu uất ức ở nhà mình, bố có oán hận gì cứ nói trước mặt Ôn Chinh là được.” Mặt mày Ôn Diễn nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Đừng làm bị thương cô gái nhà người ta.”
Ông cụ ngẩn ra.
Ôn Diễn lại hỏi: “Nếu Ôn Lệ bị người ta nói ở bên ngoài như vậy, trong lòng bố sẽ dễ chịu sao?”
“... Con nói đúng, bố tức giận hồ đồ rồi.” Trầm tư một lát, ông cụ suy sụp ngồi xuống, cuối cùng cũng không thể che giấu giọng nói già nua: “Gọi hộ lý vào, bố đau đầu quá.”
-
Ôn Chinh dắt Thịnh Thi Mông ngồi lên xe, anh ta cũng không hỏi cô ấy đi đâu, trực tiếp khởi động xe nhanh chóng rời khỏi nhà họ Ôn.
Gió điên cuồng gầm rú lướt qua cửa sổ xe, tiếng gió gào thét dồn dập, giống như sắp tạo ra một trận gió dữ dội xung quanh thân xe.
Mà thứ còn kịch liệt hơn tiếng gió chính là tâm trạng của người trên xe.
Anh ta lái xe rất nhanh, vả lại đi suốt dọc theo không nói một lời, thế nhưng đã đưa Thịnh Thi Mông đến trường rất nhanh.
Ôn Chinh dừng xe ở ven đường gần cổng trường, cúi đầu như mất hết sức lực, cả khuôn mặt vùi vào trong vô lăng, bình tĩnh một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên thấp giọng hỏi: “Vừa nãy em có bị trúng chỗ nào không?”
Thịnh Thi Mông lắc đầu: “Tất cả đều trúng vào anh hai anh rồi.”
“... Anh luôn nghĩ anh hai đứng về phía bố.” Ôn Chinh khàn giọng nói: “Thế mà một chút anh cũng không biết anh hai làm nhiều chuyện vì anh như vậy.”
Thịnh Thi Mông cười cười nói: “Bây giờ biết cũng không muộn.”
Biểu cảm Ôn Chinh mềm xuống, giọng nói dịu dàng: “Xin lỗi, vừa nãy dọa em rồi.”
“Không sao đâu.” Thịnh Thi Mông lắc đầu.
“Anh không nên lỗ mãng dẫn em đi gặp bố anh như vậy.” Anh ta tự trách nhắm mắt lại, thở dài: “Thật sự không nên.”
Những lời bố nói với Thịnh Thi Mông, anh ta nghe xong không hề thoải mái, huống chi là cô.
Nhưng ngay từ đầu đây là anh ta đề nghị cô ấy làm cho nên khi Thịnh Thi Mông thúc giục anh ta diễn cho xong cảnh cuối cùng này đi, tuy rằng anh ta do dự nhưng không từ chối.
Chỉ là diễn mà thôi, dù ông già nói gì, đừng để ý là được.
Nhưng aishh chết tiệt anh ta vẫn để ý, anh ta hối hận vì không hề chuẩn bị mà đưa Thịnh Thi Mông đến trước mặt bố, nếu đây không phải là một vở kịch, nếu cô ấy thật lòng lấy thân phận bạn gái để đến cửa hôm nay vậy thì cô ấy sẽ khổ sở biết bao.
Ôn Chinh đưa tay vào trong túi áo, sờ được một chiếc hộp nhẫn.
Đó là chiếc nhẫn kim cương năm ngoái anh ta mua vì đùa giỡn với Ôn Diễn, sau đó trò đùa chấm dứt, nhân viên nhà hàng trả lại chiếc nhẫn kim cương này cho anh ta.
Đây là một chiếc nhẫn kim cương năm carat, lúc ấy anh ta mua cũng không nghĩ nhiều, đơn thuần là vui thì mua thôi.
Không có ý định tặng cho bất cứ ai, cũng không có bất kỳ mục đích gì.
Nhưng gần đây anh ta thường mang chiếc nhẫn này theo bên người, nhất là khi gặp Thịnh Thi Mông nhưng chưa từng lấy ra
Nhưng mà qua hôm nay, anh ta không biết còn có cơ hội lấy ra hay không.
“Mông Mông, anh nghĩ kỹ rồi.”
Thịnh Thi Mông: “Cái gì?”
“Sau này chúng ta không cần diễn nữa.” Bàn tay trong túi áo không ngừng vuốt ve hộp nhẫn kim cương, Ôn Chinh nhẹ giọng nói: “Anh muốn nói sự thật với em.”
Nhưng không đợi anh ta nói ra mấy chữ này, Thịnh Thi Mông đã nói ra những gì cô ấy muốn nói trước.
“Không cần diễn nữa, vậy chúng ta chia tay đi.”
Ôn Chinh bất an liếm liếm môi, bức rức nói: “Chuyện này từ từ đã, em nghe anh nói trước.”
“Không có tiền thật sự rất khó.” Đột nhiên Thịnh Thi Mông nói.
Cô ấy từng thấy bộ dạng Thịnh Nịnh phiền não vì tiền, cô ấy biết tiền quan trọng như thế nào.
Ôn Chinh: “Cái gì?”
“Hơn nữa chúng ta cũng không phải muốn kết hôn thật, là diễn mà thôi, anh không cần phải nói tuyệt tình như vậy. Chỉ là mở nhà hàng, thật ra bố anh anh hai anh cũng cam chịu chấp nhận, không phải sao? Hai người họ không phải không cho phép anh mở nhà hàng, bố anh vì hôm nay anh đưa tôi về nhà nên mới tức giận như vậy.”
“Cho nên thật ra mục đích của anh đã đạt được, thật ra họ đã thỏa hiệp với anh lâu rồi.” Thịnh Thi Mông nói: “Lần này chúng ta có thể chia tay thật.”
Ôn Chinh á khẩu không nói nên lời, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Ý anh nói không diễn kịch nữa không phải là muốn chia tay với em.”
Nói xong, anh chậm rãi lấy một chiếc hộp nhẫn từ trong túi ra.
Sự xuất hiện của chiếc hộp nhẫn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thịnh Thi Mông.
Cô ấy không dám tin, đôi mắt mở to, cũng lắp bắp theo: “Cái này, cái gì?”
“Nhẫn.” Anh mở nắp và để lộ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong.
“Anh biết thời điểm này rất không tốt nhưng nếu bỏ lỡ, anh thật sự không biết sau này còn có cơ hội nói với em nữa hay không.”
Nội tâm Ôn Chinh cuồn cuộn, hơi khẩn trương nhìn cô ấy: “Mông Mông, anh thật sự thích em, không liên quan đến diễn kịch gì hết, lúc trước anh nói em diễn kịch với anh, tất cả là vì kéo dài thời gian chia tay với em.”
“Bây giờ anh biết anh hai anh đứng phía anh, bên chị gái em anh tin có thể thuyết phục được.”
Cho tới bây giờ anh ta chưa từng làm chuyện này, cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì, ở cổng trường này cầu hôn con gái nhà người ta, mộc mạc chật vật nhưng anh ta cũng không có cách nào nữa.
Giọng điệu Ôn Chinh cũng không tự giác run rẩy: “Chiếc nhẫn này... Em có thể nhận nó không? Sau này anh sẽ cho em một buổi lễ lãng mạn hơn.”
Suy nghĩ của Thịnh Thi Mông trong phút chốc này giống như pháo hoa nổ tung nhưng lại giống như tảng đá nặng trịch rơi xuống rất nhanh.
… Quá muộn rồi.
Việc cô ấy cần làm bây giờ là hoàn toàn chia tay với Ôn Chinh sau đó giúp Thịnh Nịnh lấy được căn nhà đó.
Mà cho tới bây giờ những gì cô ấy làm cho Ôn Chinh, chỉ là một tình yêu giả dối, còn xa mới bằng những gì Ôn Diễn đã làm cho Ôn Chinh.
Một khi chuyện cô ấy và Thịnh Nịnh hợp tác kéo lông dê lừa gạt hai anh em bị họ biết, Thịnh Thi Mông thực sự không tưởng nổi mình mà chị gái sẽ chịu hậu quả và cái giá như thế nào.
Con người có thể đặt cược bất cứ điều gì, chỉ trừ tình yêu.
Càng là cảm xúc chân thành thì càng không thể chịu đựng bất kỳ sự lừa dối nào được.
Nếu anh ta là giả thì cô ấy có thể chơi diễn với anh ta mà không có gánh nặng nào nhưng nếu anh ta là thật thì cô ấy chính là một tên phạm tội không hơn không kém.
Cô ấy bình tĩnh lại và đẩy hộp nhẫn lại.
Ôn Chính hoảng sợ: “Mông Mông?”
“Chúng ta chia tay đi.” Giọng của Thịnh Thi Mông cứng rắn: “Tôi sẽ coi là mình chưa nghe thấy chuyện hôm nay. Anh lấy nhẫn lại đi, sau này chúng ta sẽ không liên lạc nữa.”
Ôn Chính cảm thấy như bị ai dội một gáo nước lạnh lên đầu, sự ngượng ngùng và căng thẳng mà anh ta ép xuống lấy can đảm để tỏ tình với cô ấy đều biến thành thất vọng buồn lòng và xấu hổ vào lúc này.
Cho nên dù kéo dài dây dưa lâu như vậy, cuối cùng họ cũng chia tay.
Thậm chí Ôn Chính còn không biết Thịnh Thi Mông xuống xe từ lúc nào, anh ta chỉ biết điện thoại trong túi đang đổ chuông, vì vậy cúi đầu, vụng về lấy điện thoại ra nghe máy.
Ở đầu dây bên kia Ôn Diễn hỏi anh ta: “Em đưa cô ấy trở về chưa?”
“Anh ơi.” Ôn Chính tỉnh táo lại, khàn giọng nói: “Em với Mông Mông, chia tay rồi.”