Có phải anh muốn quỵt nợ

Thịnh Thi Mông ngồi một bên không biết người đàn ông tên giám đốc Ngô kia nói gì với chị gái mình, tóm lại biểu cảm của chị cô bỗng trở nên vô cùng không thích hợp.
 
Ôm chân, cả người nằm trên sofa, ngón tay gãi gãi đầu gối, giống như nơi đó rất ngứa, rõ ràng là cau mày, một bộ dạng buồn rầu, trong mắt lại lóe lên cảm xúc khó hiểu.
 
Cô ấy hỏi bằng giọng môi của mình: “Có chuyện gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Nịnh phức tạp liếc em gái một cái, không biết nên nói như thế nào.
 
“Cô Thịnh? Cô có nghe tôi nói không?”
 
“... Đang nghe.”
 
“Bây giờ cô có thuận tiện xuống một chuyến không?” Giám đốc Ngô nói: “Con tôi vẫn còn ở nhà chờ tôi về nấu cơm cho nó ăn.”
 
Thịnh Nịnh nhắm mắt lại, đáp ứng: “Bây giờ tôi xuống đây.”
 
Giám đốc Ngô liên tục cảm ơn ở đầu dây bên kia, cúp điện thoại, Thịnh Nịnh đứng dậy, còn chưa đợi Thịnh Thi Mông hỏi cô đi đâu, cô đã tự mình giải thích trước.
 
“Ôn Diễn uống say, chị xuống lầu xem một chút.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Thi Mông trợn tròn hai mắt, bất ngờ há to miệng, biểu cảm mê mang khiếp sợ
 
Một người đàn ông say rượu đến tìm một người phụ nữ, còn ở dưới nhà của người phụ nữ đó, có ý gì chứ?
 
Cô ấy lắp bắp nửa ngày, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể kinh ngạc nói: “... Vậy, có phải em cần tìm một chỗ trốn một chút hay không?”
 
“Không cần, anh ấy sẽ không đi lên.” Thịnh Nịnh nói: “Chị xuống xem một chút, đợi lát nữa tổng cổ anh ấy đi thì chị lên.”
 
Thịnh Thi Mông muốn nói lại thôi.
 
Không chắc nha chị.
 
Hơn nữa chị cô ấy cũng tự tin với bản thân mình thật, nếu thật sự có tự tin như vậy, sao lúc trước lại không cầm lòng được mà thích Ôn Diễn.
 
Cũng không phải trước kia không có ai theo đuổi Thịnh Nịnh, chỉ là lúc đó chị cô đối xử với người khác rất bình tĩnh, một hai câu từ chối dứt khoát, người ta không từ bỏ ý định muốn tiếp tục đuổi theo thì chị ấy dứt khoát trốn tránh lặn không gặp.
 
Sự kiên nhẫn của đàn ông luôn có hạn, dù ban đầu có thiện cảm đến đâu, sâu sắc đến cỡ nào, mặc kệ theo đuổi bao nhiêu lần thì khi quay đầu từ bỏ cũng rất nhanh.
 
Nhưng tổng giám đốc Ôn và chị gái cô ấy, hình như được sinh ra trên thế giới này là để phá vỡ nguyên tắc của đối phương.
 
Thịnh Nịnh đã nói tuyệt tình như vậy nhưng không biết sao tổng giám đốc Ôn uống say vẫn đến dưới lầu Thịnh Nịnh.
 
Đã từ chối anh dứt khoát như vậy nhưng Thịnh Nịnh vừa nghe thấy Ôn Diễn ở dưới lầu, tuy rằng do dự thật lâu nhưng cuối cùng cũng không thể mặc kệ.
 
Trong lòng Thịnh Thi Mông nghĩ như vậy nhưng lại không tiện nói ra làm buồn lòng Thịnh Nịnh, dù sao chị gái cô ấy cũng khổ não buồn rầu vì chuyện tổng giám đốc Ôn lắm rồi.
 
Lúc này Thịnh Nịnh đã mặc áo khoác ra ngoài cửa đi xuống lầu.
 
Thịnh Thi Mông thở dài.
 
Thôi quên đi, lỡ đến lúc đó tổng giám đốc Ôn thật sự vào nhà, cô ấy đành tuỳ cơ ứng biến* thôi.
 
*Tuỳ theo hoàn cảnh, tình hình mà đối phó, hành động (thường chỉ người nhanh nhẹn, thông minh).
Tùy việc xảy ra mà tìm cách cư xử, không theo khuôn khổ nào.
 
-
 
“Cô Thịnh, ở đây này!”
 
Xe dừng ở dưới lầu căn hộ, giám đốc Ngô còn sợ Thịnh Nịnh nhìn không ra, vừa nhìn thấy cô xuống thì liều mạng vẫy tay với cô.

 
Đầu vai Thịnh Nịnh run lên, hai tay rụt vào túi áo khoác, nhắm mắt đi tới.
 
Giám đốc Ngô thấy Thịnh Nịnh thì cực kỳ vui vẻ, rõ ràng cô mặc quần áo ở nhà, tóc tai cũng buông lỏng sau đầu, không mặc đẹp không trang điểm, thế mà anh ta mở miệng lại là một câu “Lâu rồi không gặp, cô Thịnh càng đẹp hơn lúc trước nữa”.
 
Thịnh Nịnh biết bây giờ mình trông như thế nào, cười cười không chọc thủng rắm cầu vồng* của giám đốc Ngô.
 
*Rắm cầu vồng: một từ ngữ mạng, khởi nguồn từ năm 2017. Ý nghĩa là fan luôn ca tụng thần tượng rằng họ là báu vật, chỗ nào cũng tốt. Nghĩa đen là cho dù thần tượng của họ có đánh rắm thì rắm phát ra cũng biến thành cầu vồng bảy màu.
 
Khách sáo xong, giám đốc Ngô xoay người mở cửa xe phía sau ra, thấp giọng nói với người bên trong: “Tổng giám đốc Ôn, cô Thịnh đến đón ngài nè.”
 
Thịnh Nịnh đứng phía sau giám đốc Ngô, thò nửa cái đầu ra cũng nhìn vào trong, muốn xem rốt cuộc người đàn ông này say đến mức như thế nào, ngay cả địa chỉ nhà mình mà cũng không nói được.
 
Lúc nhìn thấy Ôn Diễn, cô sửng sốt.
 
Cho dù bình thường anh có mệt mỏi đến đâu thì lúc ngồi trên xe, cả người cũng ngồi ngay ngắn, ngay cả đầu cũng không ngửa ra sau, nếu không ôm ngực cúi đầu ngủ thiếp đi cũng là dáng vẻ trầm tư kiêu ngạo lạnh lùng.
 
Mà hiện tại thế mà toàn bộ nửa người trên của anh nằm nghiêng ngã ở ghế sau, cho dù xe có rộng rãi đến đâu cũng không chứa được một người đàn ông cao hơn một mét tám duỗi thẳng người ngủ, vì thế một đôi chân dài không nằm thẳng được, chỉ có thể tội nghiệp nép vào khoảng cách giữa ghế trước và cốp xe phía sau.
 
Thịnh Nịnh vốn còn tưởng rằng anh giả vờ say.
 
Nếu như giả vờ, vậy đúng là giả bộ rất giống.
 
“Tôi kêu tổng giám đốc Ôn mà ngài ấy không tỉnh nơi.” Vẻ mặt giám đốc Ngô bất đắc dĩ: “Nếu không cô Thịnh, cô thử kêu ngài ấy đi?”
 
Thịnh Nịnh mím môi, mất tự nhiên kêu lên: “Tổng giám đốc Ôn.”
 
Không có phản ứng, cô lại đến gần, vươn tay lễ phép đẩy vai anh.
 
Người đàn ông ngủ say rất chết, vẫn không có phản ứng.
 
Cô đứng bên cạnh xe, đỡ đầu gối khom lưng kề sát mặt vào vài phần: “Ôn Diễn?”
 
Kêu vài tiếng cũng không có phản ứng, Thịnh Nịnh hơi mất kiên nhẫn, trước mặt giám đốc Ngô cũng không tiện gọi mấy cái xưng hô vô lễ khác.
 
Cô thở dài, sợ làm trễ nãi giám đốc Ngô về nhà nấu cơm cho con ăn, chỉ có thể nói: “Nếu không chúng ta đỡ ngài ấy xuống xe trước đi? Giám đốc cứ lái xe về nhà cả trễ.”
 
Giám đốc Ngô vội vàng nói: “A không cần đâu, kêu không tỉnh thì để tổng giám đốc Ôn ngủ trên xe trước đi, dù sao có cô ở cạnh, cô nhìn ngài ấy là được. Đây là xe của tổng giám đốc Ôn, tôi cũng không tiện lái đi, tôi bắt xe về là được.”
 
Ngủ trên xe cũng được, ít nhất không bị trúng gió.
 
Thịnh Nịnh gật đầu: “Được.”
 
“Tổng giám đốc Ôn, vậy tôi về trước nhé.” Giám đốc Ngô cúi đầu với Ôn Diễn, giọng điệu giống như đang tẩy não thôi miên cho cấp trên của mình: “Ngài ngàn vạn lần đừng uống say mà quên mất nha,  nhất định phải nhớ hôm nay là tôi đưa ngài tới.”
 
Thịnh Nịnh: “...”
 
Hèn mọn của người làm công.
 
Chờ giám đốc Ngô đi rồi, Thịnh Nịnh khom lưng nhìn anh.
 
Vốn chỉ định nhìn coi rốt cuộc anh có phải là giả vờ say hay không, lông mi có lặng lẽ run rẩy hay không nhưng lại vô thức bị mặt anh hấp dẫn tầm mắt lúc nào không hay.
 
Người đàn ông này lớn lên rất đẹp.
 
Đường nét lạnh lùng lưu loát, mặt mũi miệng nét nào ra nét đấy, mặt mày sáng sủa, lúc nhắm mắt ít đi cảm giác xa cách, lông mi yên lặng dừng lại dưới mí mắt, rốt cuộc cũng lộ ra vài phần hoà nhã tươi đẹp.
 
Tóm lại là ngoại hình vô cùng đẹp trai đoan chính, đẹp đến mức người ta nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khó quên.
 
Đôi môi anh mím chặt, bởi vì ngủ thiếp đi không nói lời nào nên cũng không đáng ghét như vậy.
 

Trước kia nhìn anh, nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt, bây giờ nhìn anh, cũng không biết có phải là vì thích anh hay không, cộng thêm bộ lọc đáng chết cho nên nhìn chỗ nào cũng cảm thấy chỗ đó thuận mắt.
 
Trong lòng Thịnh Nịnh yên lặng khinh bỉ mình.
 
Cô chỉ muốn nhanh chóng đánh thức người này rồi tống cổ anh đi nên cũng không khách khí với anh nữa, trực tiếp dùng sức đẩy bả vai Ôn Diễn.
 
“Này, Ôn Diễn.”
 
“Nhà tư bản.”
 
“Đồ đàn ông già.”
 
Cũng không biết là biệt danh có tác dụng hay là sức cô đẩy anh có tác dụng, tóm lại người đàn ông đang ngủ hơi động đậy
 
Người đàn ông nhíu mày, buồn ngủ lại mơ màng hơi mở mắt ra.
 
Ánh mắt sắc bén của ngày thường chạy đi đâu mất, bây giờ vẻ mặt anh giống như một đứa trẻ mới sinh cực kỳ ngốc nga ngốc nghếch, anh mất chút thời gian mới thấy rõ người trước mắt, hơi lắc lắc tầm mắt một chút, lúc mở miệng còn mang theo hơi rượu nồng.
 
“Thịnh Nịnh?”
 
“Ừm.” Thịnh Nịnh lên tiếng: “Anh uống bao nhiêu? Sao say như thế này.”
 
Anh mím môi, giọng nói khàn khàn đến mức lợi hại, xoa huyệt thái dương nói: “Không nhớ rõ.”
 
Thịnh Nịnh không nhịn được mà chửi bới: “Còn là tổng giám đốc Tập đoàn nữa, tửu lượng chỉ đến mức này.”
 
Người đàn ông không có sức phản bác cô, tay chống ghế xe miễn cưỡng ngồi dậy, Thịnh Nịnh thấy anh say đến mức ngay cả động tác cũng trở nên vụng về, vội vàng giúp đỡ một chút.
 
Chờ sau khi ngồi xong, Ôn Diễn lại ngửa người ra sau, xụi lơ dựa vào lưng ghế, tay ấn trán khó khăn thở hổn hển.
 
Bởi vì quá quá say nên sắc mặt anh hơi choáng, cũng mất tự nhiên, nhìn qua một lượt rất yếu ớt.
 
Thịnh Nịnh thật sự nhìn không nổi bộ dạng này của anh, quá tương phản với ngày thường rồi, vì thế nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi lái xe đưa anh về nhà.”
 
Anh nhìn cô, mặt không thay đổi tố cáo: “Thịnh Nịnh, em có lương tâm không?”
 
“Cái gì?”
 
“Tốt xấu gì thì căn hộ này cũng là tôi tặng em.” Người đàn ông mím môi, giọng nói trầm thấp: “Em cũng không chịu cho tôi đi lên uống ly nước.”
 
Nếu như là bình thường, đi lên uống một ly nước cũng không sao nhưng bây giờ Thịnh Thi Mông ở nhà, chắc chắn anh không thể đi lên được.
 
Thịnh Nịnh không thể nói lý do thật sự không cho anh lên nhà được, đành phải nói qua loa: “Bất tiện.”
 
Anh hỏi: “Bất tiện ở đâu?”
 
“Trong nhà quá lộn xộn.”
 
Người đàn ông cười nhạo: “Cũng không phải tôi chưa bao giờ nhìn thấy.”
 
“Còn lộn xộn hơn lần trước anh tới nữa, quần áo cũng vứt lung tung.” Thịnh Nịnh cố ý khoa trương nói, ý đồ dọa lui anh: “Anh đi cũng không có chỗ đặt chân đâu.”
 
Quả nhiên Ôn Diễn nghe vậy nhíu mày, bộ dạng “Em là con gái thật à” để nhìn cô.
 
Nhưng ngay sau đó anh giống như cam chịu số phận ừ một tiếng, nói: “Miễn là không phải đồ bên người*, tôi dọn cho em.”
 
*Đồ lót í
 

“...”
 
Anh nói rất khó hiểu nhưng Thịnh Nịnh nghe hiểu.
 
Trong chớp mắt khuôn mặt của cô đỏ ửng lên, đầu choáng váng tai tê dại nhưng không thể không nói: “Là nó, đầy trên đất cho nên thật sự bất tiện.”
 
Ôn Diễn nghe cô nói cũng sửng sốt, anh không phải là người thích tưởng tượng nhưng cô nói thật sự rất có cảm giác hình ảnh, khiến anh không thể không suy nghĩ.
 
Bình thường anh sạch sẽ quen rồi, trong nhà lại có dì giúp việc dọn dẹp mỗi ngày cho nên nhà anh luôn sạch sẽ.
 
Thói quen sinh hoạt của anh và Thịnh Nịnh khác nhau một trời một vực, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không hợp nhưng nếu quần áo lộn xộn của cô rơi vào nhà anh, vậy mà anh lại không cảm thấy loạn ngược lại còn có cảm giác hơi đắm chìm không rõ ràng.
 
Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, bởi vì có cồn quấy phá, ngay cả tưởng tượng cũng bắt đầu trở nên tùy ý hoang đường.
 
Hai người mỗi người một suy nghĩ riêng, trong thời gian ngắn cũng không nói nên lời, Thịnh Nịnh nghĩ thầm không thể tiếp tục dông dài với anh như vậy nữa, phim của cô còn chưa xem xong đâu, hơn nữa Thịnh Thi Mông còn ở nhà chờ cô.
 
Nhưng cô lại không thể ném Ôn Diễn ở trên xe, mặc kệ anh được.
 
Cuối cùng cô vẫn mềm lòng nói: “Tôi đưa anh về nhà, anh muốn về nhà nào?”
 
Ngay sau khi nói câu hỏi này xong, Thịnh Nịnh cảm thấy mình cũng bị dính vào hơi thở xa hoa lãng phí của chủ nghĩa tư bản rồi.
 
Bao nhiêu xã súc ở đây liều mạng làm việc nửa đời người cũng không chắc có thể mua được một căn nhà mà Ôn Diễn lại có thể lựa chọn xem mình muốn về nhà nào.
 
Nghĩ tới đây, trong chớp mắt Thịnh Nịnh lại không mềm lòng nữa, thái độ với anh cũng cứng rắn hơn.
 
Đồng tình cái con khỉ khô, anh giàu như vậy.
 
Ôn Diễn không nói lời nào, cô cũng không quen anh, nói thẳng: “Tôi chỉ biết dinh thự Kinh Bích, tôi đưa anh đến đó nhé.”
 
“Không đến đó.” Anh nói.
 
“Vậy anh muốn đi đâu, anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi đưa anh đi.”
 
Sau đó, người đàn ông không nói chuyện nữa.
 
Môi Thịnh Nịnh giật giật: “Vậy thì đi dinh thự Kinh Bích.”
 
Sau đó cô đóng cửa xe bên chỗ Ôn Diễn, đi vòng quanh xe nửa vòng ngồi lên ghế lái chính, chờ chuẩn bị tất cả xong xuôi để lái xe sau đó nhìn người đàn ông phía sau qua gương chiếu hậu 
 
“Anh thắt dây an toàn đi.”
 
Ôn Diễn hoàn toàn không nghe thấy, cũng không để ý tới cô, khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng ngồi ở đó.
 
Thịnh Nịnh tức giận nghiến răng, nghĩ thầm là một tên già như anh còn non và xanh lắm, chẳng lẽ tôi còn không trị anh được chắc.
 
Sau đó cô cũng mặc kệ anh, trực tiếp khởi động xe, đạp chân ga, sau khi lái đi được mấy mét lại đạp mạnh phanh, trong chớp mắt thân xe vì quán tính mà run lên.
 
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau vì uống rượu nên phản ứng hơi chậm chạp, không ngờ cô lại chơi chiêu này, cũng theo quán tính, thân thể nghiêng mạnh về phía trước, đầu hung hăng đụng vào lưng ghế trước.
 
Ngay tức khắc anh đau đến nhắm mắt lại, khẽ hít hà một tiếng.
 
Thịnh Nịnh thắt dây an toàn cho nên hoàn toàn không sao hết, thậm chí cô còn đắc ý nhướng mày, kiêu ngạo nhìn về phía sau.
 
Sắc mặt Ôn Diễn rất khó coi, đã hơi hơi trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp híp lại, thế mà lại có ánh nước lấp lánh.
 
Trong dạ dày anh từng cơn chua chua, vẻ mặt đau đớn.
 
“... Em định giết tôi à?”
 
Chết cha, quên mất là anh uống rượu, dạ dày không xóc nảy được.
 
Thịnh Nịnh lập tức xuống xe, nhanh chóng mở cửa sau ngồi lên kiểm tra tình huống của anh.
 
“Không sao chứ?”
 
Thịnh Nịnh vén mái tóc ngắn trước trán anh lên, nơi đó đã bị đụng đỏ, gần như còn phồng lên một cục nho nhỏ.
 
Ôn Diễn hơi tức giận né tránh phía sau, tự mình xoa trán cho mình.
 
Thịnh Nịnh ý thức được mình làm hơi quá đáng.

 
“Cho nên tôi mới bảo anh thắt dây an toàn đấy.” Trong lòng cô áy náy, rồi lại nhịn không được oán giận anh: “An toàn giao thông anh có hiểu không?”
 
Ôn Diễn không muốn thừa nhận vừa nãy mình giận dỗi cô, nhắm mắt lại, thở hổn hển hơi yếu nói: “Muốn nôn.”
 
“Vậy tôi đỡ anh xuống xe nôn, đừng nôn lên xe.”
 
Tốt xấu gì cũng xe sang trăm vạn, chỉ riêng tiền dọn dẹp cũng tốn đốn tiền, có tiền cũng không nên tiêu như vậy.
 
Anh không muốn di chuyển, bướng bỉnh nói: “Tôi không đi xuống.”
 
Thịnh Nịnh phục anh thật rồi, đành phải vỗ lưng thuận khí cho anh.
 
Bàn tay mềm mại vỗ vỗ sau lưng anh, cách quần áo nhưng vẫn khiến tim đập dồn dập, Ôn Diễn nhìn chằm chằm cô, cảm xúc trong mắt càng ngày càng nồng nàn.
 
Thấy mặt mày anh khá hơn một chút, Thịnh Nịnh thu tay lại.
 
“Đỡ hơn chưa?”
 
Anh ừ một tiếng, bỗng nhiên nghiêng đầu rồi tựa vào vai cô, nhắm mắt lại mang theo men say kêu lên: “Bánh Trôi.”
 
Thịnh Nịnh biết Ôn Diễn đang kêu mình, thở dài nói: “Thời tiết đã ấm áp rồi, tôi không phải Bánh Trôi nữa.”
 
Ôn Diễn nghe cô lại phủ nhận xưng hô này, khóe môi mím lại, hơi giận dỗi đưa tay ôm lấy người Bánh Trôi chỉ biết đấu võ mồm với anh.
 
Cô gọi anh là đồ đàn ông già bao nhiêu lần, anh đều rộng lượng không so đo với cô.
 
Nhưng khoảnh khắc ôm cô vào lòng, tất cả sự tức giận của anh đều hoá thành sự mềm mại.
 
Động tác của người đàn ông rất nhẹ, trong lòng liều mạng đè nén hơi thở mạnh mẽ và suy nghĩ của mình, cực kỳ kiềm chế, cẩn thận, cẩn thận giống như cầm một món đồ sứ quý giá, sợ có gì va đập trúng món đồ sứ cục cưng này.
 
Biết rằng không chạm vào mới là cách bảo vệ tốt nhất nhưng anh không thể kiềm chế cơ thể mình tiến lại gần cô, thích cô theo bản năng được, vì vậy anh cẩn thận ôm Thịnh Nịnh vào lòng.
 
“Tôi muốn ở lại với em.” Anh dừng lại, giọng nói chậm rì rì, trong giọng nói trầm ấm mang theo một chút tủi thân tội nghiệp: “Tôi có lên cũng không làm gì em đâu, em đừng đuổi tôi đi mà.”
 
Phạm quy
 
Hoàn toàn phạm quy rồi.
 
“... Không phải tôi lo lắng anh sẽ làm gì.”
 
Tim Thịnh Ninh đập nhanh, cô muốn nhích vai cố gắng thoát ra nhưng sức lực của anh quá nhẹ, cô sợ mình tránh ra lại làm anh ngã ở đâu đó.
 
Vậy nên đành để anh ôm như thế này, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người, hòa quyện với mùi hương sảng khoái lành lạnh trên áo khoác.
 
Thực ra nó thực sự không có mùi thơm, nhưng…
 
Bộ lọc chết tiệt.
 
Làm người ta mù mắt thì thôi đi, bây giờ ngay cả khứu giác của cô cũng nghẻo luôn rồi.
 
Lông mi Thịnh Ninh run lên, nói từ chối cũng hơi bất đắc dĩ: “Ôn Diễn, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh đừng như vậy nữa, được không?”
 
Anh vẫn không buông tay, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô khiến da thịt cô rùng mình.
 
“Tôi khác với Ôn Chính.” Đột nhiên anh nói.
 
Thịnh Ninh không hiểu tại sao anh lại đột ngột nhắc tới em trai mình, kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
 
“Chắc chắn tôi sẽ bảo vệ em.”
 
Đôi mắt đẹp của anh nhắm chặt, anh thở hồng hộc, thở gấp vì say, giống như đánh trống trong trái tim cô, từng tiếng vang to.
 
Ôn Diễn thấp giọng hỏi cô: “Bánh Trôi, em cứ thử đi, thử thích tôi, được không?”
 
Đây là lần đầu tiên anh đưa ra một yêu cầu không có triển vọng với một cô gái như vậy, hoàn toàn đem mặt yếu ớt lẫn khao khát nằm bày bán trên vỉa hè trước mặt cô gái.
 
Lúc này Ôn Diễn đã không còn là tổng giám đốc Ôn kiêu ngạo ngạo mạn nữa, cũng không phải là chủ nhân của nhà họ Ôn có thói quen chia người thành ba, sáu, chín hạng nữa
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận