Có phải anh muốn quỵt nợ

Ôn Diễn dự đoán sẽ có một ngày giống như bây giờ.
 
Nhưng cho đến bây giờ, quả thực anh nhẫn nhịn em trai mình rất lâu rồi, chuyện bên nhau với Thịnh Nịnh, anh đuối lý anh nhận nhưng cái tên Ôn Chinh tiểu nhân đắc chí như vậy, nhìn thật sự thiếu đánh.
 
Khi Ôn Diễn còn nhỏ, mẹ qua đời sớm, bố lại bận rộn với công việc, trong nhà có em trai có cháu ngoại gái phải chăm sóc, căn bản không có tư cách nổi loạn và tùy hứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngoại trừ cháu ngoại gái nhỏ nhất hiểu chuyện nhất, lại sợ người cậu như anh cho nên ít khi anh bận tâm quá nhiều nhưng có hai tên khác lại khác, làm cho anh đau đầu không ít lần, không hề nói khoa trương, quả thực hai tên này chính là tiểu ma vương vô pháp vô thiên.
 
Em trai ỷ vào nhà có tiền nên xưng bá xưng vương ở trường, yêu sớm đánh nhau là chuyện không như cơm bữa, mỗi lần anh thay bố đi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp em trai, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng lắc đầu thở dài chứng tỏ rõ ràng là hai anh em, sao lại chênh lệch lớn như vậy.
 
Cháu ngoại gái cũng được nuôi thành một thân tính tình kiêu căng của cô cả, đu idol đu đến mức suốt ngày la hét muốn đi lang bạt giới giải trí, thế mà một cô nhóc mười mấy tuổi lại dám lừa gạt người nhà tìm người khác đến mạo danh bố mẹ ký hợp đồng cho mình, rồi lén đi thật xa chạy một mình ra nước ngoài làm thực tập sinh, sau khi bị anh bắt về nhốt hơn nửa tháng mới thành thật.
 
Cháu ngoại gái anh không đánh được cũng không nỡ đánh, vì thế từ nhỏ đến lớn Ôn Chinh làm em trai bị anh đánh không ít lần.
 
Nếu không phải hai chị em Thịnh Nịnh còn ở đây, anh muốn nể mặt Ôn Chinh thì đoán chừng lúc này đã đánh nó lâu rồi.
 
“Nói đủ chưa?” Giọng điệu Ôn Diễn không kiên nhẫn: “Nói đủ rồi thì có thể mang thức ăn lên chưa?”
 
Chôn anh hai một lúc, Ôn Chinh cũng coi như là giải tỏa tức giận, tạm thời cho miệng nghỉ rồi gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bữa cơm này anh ta ăn vô cùng thoải mái, có thể nói là từ khi chia tay Thịnh Thi Mông tới nay, đây là lần thoải mái nhất.
 
Ôn Chinh chỉ ăn thoải mái còn chưa đủ, anh ta còn đặc biệt để ý cảm nhận của Thịnh Thi Mông và chị gái cô ấy, hỏi các cô có hợp khẩu vị hay không, nếu không hợp khẩu vị thì chọn món khác.
 
Hai chị em đều không kén ăn, cũng không biết bữa ăn này tốn bao nhiêu tiền, lưỡi của các cô cũng không làm từ vàng, ai dám soi mói.
 
Ôn Diễn cũng không có ấn tượng gì tốt đối với nhà hàng, cho dù ông chủ chính là em trai anh thì bình thường lúc anh xã giao cũng không thích tới, trừ phi là bên đối tác chỉ định phải tới ăn cơm chỗ này, anh mới cố sắp xếp bữa tiệc ở chỗ này.
 
Anh không ăn đồ ăn nhiều nên Ôn Chinh  rót rượu cho anh.
 
“Anh, chúng ta uống một chén đi.” Ôn Chinh cười tủm tỉm giơ ly rượu lên.
 
Ôn Diễn: “Anh uống với em, em có thể cho anh bao nhiêu lợi ích?”
 
Ôn Chinh hơi im lặng: “Cũng không phải em đang nói chuyện làm ăn với anh.”
 
“Anh uống rượu hoặc là vì lợi, hoặc là làm nhân tình, không có lợi có thể mưu đồ, đây cũng không phải là nhân tình gì, anh uống với em làm gì.” Ôn Diễn lạnh lùng gạt sang một bên: “Em tự mình uống đi.”
 
Ôn Chinh á khẩu không nói nên lời, nếu không như vậy sao anh trai anh ta có thể trở nên mạnh mẽ gia nhập vào Tập đoàn tại đại hội cổ đông sau khi xuất ngũ, chỉ làm thái tử mấy năm đã lên ngôi, bên kia bố cũng cam tâm tình nguyện thoái vị làm Thái thượng hoàng, đừng nói đấu tranh nội bộ, ngay cả tư cách soán vị anh ta cũng không có.
 
“Được, anh không uống với em.” Ôn Chinh lại nói với Thịnh Nịnh: “Chị gái Mông Mông, theo tuổi tác mà nói cô nhỏ hơn tôi mấy tuổi, tôi trực tiếp gọi tên cô, cô không ngại chứ?”
 
Thịnh Nịnh gật đầu: “Đương nhiên là được.”
 
Giọng điệu Ôn Chinh nhàn nhã: “Vậy Thịnh Nịnh, nếu anh trai tôi không uống với tôi, cô là bạn gái của anh ấy, tôi làm em trai kính cô một ly, hẳn là không quá phận đúng không?”
 
Thịnh Nịnh là một sinh viên ngay cả nhà tranh vách nứa cũng không có, nào nói lại Ôn Chinh, vừa cầm lấy ly rượu thì miệng ly đã bị tay Ôn Diễn giơ tới đè xuống.
 
“Uống rượu với một cô gái mới tốt nghiệp.” Ôn Diễn lạnh nhạt nói: “Em chỉ giỏi cái này.”
 
Ôn Chinh nhún nhún vai nói: “Giờ rượu của em cũng rót rồi, dù sao cũng phải có người uống với em.”
 
Ôn Diễn nhìn dáng vẻ vô lại của em trai, cười không có biểu cảm, rót đầy rượu vào ly rượu của mình.
 
“Uống đi.” Anh tuỳ ý giơ ly rượu lên.
 
Ôn Chinh thực hiện được, lười biếng híp mắt cười, cũng giơ ly rượu lên.
 
“Hai anh em mình đừng nói những lời khách sáo kia nữa, uống rượu thôi.”
 
Thịnh Thi Mông ngồi bên cạnh Thịnh Nịnh, hơi mất tự nhiên kéo tay áo Thịnh Nịnh, cô ấy làm sinh viên thực tập ở Tập đoàn lâu như vậy, nhận thức về thân phận của Ôn Diễn vẫn hơi không thay đổi, nói nhỏ với Thịnh Nịnh là ngay cả tổng giám đốc Ôn cũng uống, có phải các cô không uống là không hay lắm đúng không.
 
Thịnh Nịnh cũng cảm thấy như vậy, người có thân phận cao nhất trên bàn này đều uống rồi, các cô không uống thì không thích hợp lắm.
 
Vì thế cô nói với Ôn Diễn, nếu không thì cho các cô một ly nhỏ cũng được.
 
“Hai người các em không cần uống.” Ôn Diễn nhìn hai chị em, lạnh nhạt dặn dò: “Nhớ kỹ, sau này khi làm việc xã giao ở bên ngoài đừng buông lỏng, kiên trì nói mình sẽ không uống.”
 
Thịnh Thi Mông ngơ ngác gật đầu: “À.”
 
Trước kia khi cô ấy và Ôn Chinh còn bên nhau, anh ta thường xuyên dẫn cô ấy đi tụ họp chơi đùa với bạn bè, những bạn bè kia cũng muốn cô ấy cùng uống rượu, nhưng đều là Ôn Chinh ngăn lại hết.
 
Lúc ấy Ôn Chinh cười đùa nói, có anh ta ở đây, làm sao có thể để cho đám cháu trai không có ý tốt này rót rượu của bạn gái anh ta chứ.
 
Nhưng thỉnh thoảng Ôn Chinh rời khỏi chỗ ngồi giữa chừng, nghe điện thoại hoặc đi toilet vân vân, chỉ vài phút vắng người, Thịnh Thi Mông đã bị bạn bè của anh ta rót rượu đầy, nói không uống chính là không nể mặt bọn họ, kết quả vẫn bị rượu chui vào khoảng trống trong bụng.
 
Thế mà hôm nay bị Ôn Diễn dạy một bài học, anh còn dạy các cô cách đối phó khi ra ngoài làm việc xã giao các thứ.
 
Thịnh Thi Mông không khỏi nhìn về phía Ôn Diễn.
 
Từ lần trước tới nhà họ Ôn, một tổng giám đốc Ôn bất cận nhân tình* lại trở nên mềm mại trong lòng cô ấy.
 
*Không phù hợp lẽ phải, không hợp tình hợp lý, không hiểu thấu tình cảnh của người khác
 
Ôn Diễn không chú ý tới Thịnh Thi Mông đang nhìn mình, sau khi uống mấy ly với Ôn Chinh, điện thoại trong túi vang lên, anh mở điện thoại coi, đây là cuộc gọi công việc, là người Đức gọi tới, không thể cúp máy vì thế chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
 
“Đừng thừa dịp anh không có ở đây mà kêu Thịnh Nịnh uống rượu với em.” Người đàn ông này ngay cả nói lời uy hiếp cũng bình tĩnh mười phần: “Nếu không hôm nay em đừng hòng ra khỏi cửa này.”
 
Ôn Chinh cảm thấy buồn cười, giơ hai tay lên cam đoan: “Cần phải bảo vệ kín mít thế hả? Được rồi được rồi, không dám không dám.”
 
Chờ Ôn Diễn đi ra ngoài, rốt cuộc Thịnh Thi Mông cũng dám rời bàn đi toilet.
 
Thật ra trong phòng có toilet riêng biệt, trước kia Ôn Chinh từng nói với cô ấy, nhà hàng là chế độ thành viên, có thể đặt phòng này đều là khách VIP, ra ra vào vào đều là những người có tiền có thế cho nên phòng vệ sinh riêng biệt trong phòng này có tác dụng tương đối nhiều, có đôi khi dùng để thuận tiện, có đôi khi dùng để làm việc.
 
Cô ấy nhớ tới điều này, vẫn quyết định đi toilet ở ngoài cho thuận tiện.
 
Vốn là muốn kéo Thịnh Nịnh đi cùng mình, kết quả Ôn Chinh mở miệng ngăn cản Thịnh Nịnh.
 
“Anh tâm sự riêng với chị em một lúc.”
 
Thịnh Thi Mông nhíu mày: “Tâm sự cái gì không thể nói trước mặt tôi và tổng giám đốc Ôn?”
 
Ôn Chinh hơi dở khóc dở cười: “Chính là không thể nói ở trước mặt em với anh ấy nên mới tâm sự riêng, sao mà em giống y chang anh anh vậy, anh cũng có ăn thịt chị em đâu.”
 
Anh ta thấy mày Thịnh Thi Mông còn chưa buông lỏng, giơ một tay lên làm lời thề, thỏa hiệp nói: “Yên tâm, không uống rượu, chỉ tâm sự thôi, anh cam đoan.”
 
Thịnh Thi Mông nhìn chị gái mình, Thịnh Nịnh cũng gật gật đầu với cô ấy, ý bảo không có việc gì, lúc này cô ấy mới yên tâm đi ra khỏi phòng riêng.
 
Thật ra Thịnh Nịnh cũng không biết Ôn Chinh muốn nói chuyện gì với cô.
 
Không phải là muốn gậy ông đập lưng ông, bảo cô chia tay với Ôn Diễn đấy chứ?
 
Cô còn đang đoán Ôn Chinh muốn nói gì thì Ôn Chinh ngồi chéo cô mở miệng nhưng không bảo hai người chia tay.
 
Anh ta nói đoạn mở đầu cô không nghe hiểu.
 
“Năm ngoái tôi và cháu ngoại gái tôi lần lượt đi chùa, có ước một điều ước thay anh tôi, sau đó năm nay đi, nguyện vọng này chỉ thực hiện được một nửa.” Ôn Chinh cười hừ một tiếng: “Phật Tổ điếc một bên tai, chỉ nghe được một nửa nguyện vọng, thật tiện nghi cho anh hai tôi.”
 
Nguyện vọng còn có thể chỉ đạt được một nửa?
 
Thịnh Nịnh tò mò nhưng không hỏi, dù sao cô cũng không thân với Ôn Chinh, người ta ước gì không liên quan đến cô, nói thế nào cũng là riêng tư.
 
Cô mím môi, cũng không biết là đang an ủi Ôn Chinh hay là đáng thương cho mình, nhẹ giọng nói: “Có thể đạt được một nửa là tốt rồi.”
 
Năm nay cô đã ước một nguyện vọng, kết quả vẫn không trở thành sự thật.
 
“Cô bên nhau với anh trai tôi khi nào?” Ôn Chinh hỏi: “Trước khi tôi và Mông Mông chia tay sao?”
 
“Sau khi chia tay.”
 
“Anh ấy theo đuổi cô hay là cô theo đuổi anh ấy?”
 
Thịnh Nịnh cảm thấy mình giống như đang bị thẩm vấn, trong lòng hơi mất tự nhiên nhưng vẫn trả lời: “Anh ấy, theo đuổi tôi.”
 
Ôn Chinh híp mắt, cà lơ phất phơ hỏi: “Lì lợm la liếm đúng không?”
 
Thịnh Nịnh trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Cũng coi là vậy.”
 
Ôn Chinh lười biếng nhếch môi nói: “Hèn chi anh ấy thành thạo như vậy.”
 
Thịnh Nịnh không nghe hiểu, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải giơ ly lên nhấp một ngụm trà để che giấu sự xấu hổ.
 
“Tôi còn tưởng rằng đời này mình cũng không nắm được nhược điểm của anh trai tôi, may mà có cô, rốt cuộc hôm nay tôi hung hăng giải toả cơn tức.” Đột nhiên Ôn Chinh nghiêng người về phía trước, cánh tay nằm trên bàn, dáng vẻ cảm thấy hứng thú hỏi cô: “Lúc anh lì lợm la liếm sẽ như thế nào? Có phải cực kỳ không biết xấu hổ không? Cô có dùng điện thoại ghi âm lại không?”
 
Biểu cảm Thịnh Nịnh phức tạp, cô không có bệnh, sao có thể ghi âm mấy thứ này.
 
Hơn nữa nếu cô thực sự dám ghi âm, có thể sống đến ngày hôm nay hay không là cả một vấn đề rồi.
 
Ôn Chinh vừa nhìn biểu cảm kia của Thịnh Nịnh là biết cô không ghi âm, hơi tiếc nuối thở dài.
 
“Lần trước tôi thấy anh ấy làm chuyện khác thường như vậy là lúc anh ấy học Đại học.” Ôn Chinh hỏi: “Anh ấy đã nói với cô chưa?”
 
Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không có.”
 
Ôn Chinh: “Muốn biết không?”
 
Thịnh Nịnh: “Muốn.”
 
Ôn Chinh cười cười như hồ ly, cố ý lắc lắc ly rượu trong tay, mê hoặc nói: “Uống một ly với tôi tôi nói cô nghe.”
 
Thịnh Nịnh lập tức rót cho mình một ly rượu.
 
Hôm nay Ôn Chinh chuẩn bị rượu đều là rượu có độ cồn cao, Thịnh Nịnh sảng khoái uống một ngụm, cổ họng nóng lên, gần như đầu óc hơi choáng váng ngay tức khắc.
 
Thịnh Nịnh uống xong, đem ly rượu rỗng cho Ôn Chinh coi.
 
Ôn Chinh nhướng mày, từ từ nói: “Cái người anh hai này, từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, tôi không tin là có đứa trẻ không có thời kỳ phản nghịch đâu, hoặc là vốn anh hai tôi cũng có nhưng phải chăm non mấy đứa nhỏ như chúng tôi, nên thời kỳ rõ rành rành bị bức không còn.”
 
“Sau đó anh ấy tốt nghiệp Trung học, nghe ông ngoại chúng tôi nói nên đi học trường Quân đội, lúc ấy ông ngoại tôi nghĩ rằng, trước tiên cứ xem anh trai tôi có thể chịu nỗi khổ này được hay không, chịu được thì chờ sau khi anh ấy tốt nghiệp thì lót đường cho anh ấy, dẫn anh ấy tòng quân không làm chính trị.”
 
Sự thật chứng minh ông ngoại không nhìn lầm người, Ôn Diễn giống như là quân nhân trời sinh, ưu tú hơn mấy đứa cháu trai của ông ấy nhiều.
 
“Trước đây tôi còn cho Mông Mông xem ảnh anh hai tôi mặc quân phục, lúc ấy mắt cô ấy nhìn chằm chằm, trong lòng tôi còn rất hụt hẫng.” Ôn Chinh nói tới đây, đột nhiên lấy điện thoại mở album ảnh ra: “Cho cô xem một chút này.”
 
Năm ngoái Thịnh Nịnh còn không có hứng thú nhưng bây giờ đúng là Thịnh Nịnh không cần quá hứng thú.
 
Ôn Chinh đưa điện thoại cho cô, cô cầm lấy lại nhìn, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm.
 
Lễ phục quân đội thẳng tắp chính trực, dây lưng từ vai trái nghiêng đến sườn phải, đại lưng rộng vững vàng buộc chặt eo, ánh mắt thâm sâu lạnh lão, đẹp trai cao lớn, dáng người đứng thẳng, khí chất nổi bật.
 
Nếu một người đàn ông chỉ có khuôn mặt đẹp thì những người đàn ông khác có thể không cảm thấy anh ta đẹp trai nhưng nếu một người đàn ông có khí chất tốt thì những người đàn ông khác không thể không thừa nhận vẻ đẹp trai của anh ta.
 
“Đẹp trai đúng không, cho nên anh ấy xuất ngũ còn rất đáng tiếc.” Ôn Chinh nói: “Chuyển nghề làm nhà tư bản, đẳng cấp đó rớt rớt xuống bịch bịch.”
 
Thịnh Nịnh gật đầu, rất ngượng ngùng hỏi: “Có thể gửi bức ảnh này cho tôi không?”
 
Giọng điệu Ôn Chinh tản mạn: “Không thể, cô là bạn gái của anh ấy, ảnh chụp còn phải hỏi tôi hả? Cô muốn thì tự mình hỏi anh ấy đi, để cho anh ấy mặc trực tiếp cho cô ngắm cũng được.”
 
Cô bĩu môi, vậy thôi quên đi, cô cũng không có mặt kia.
 
Không có ảnh chụp, vậy thì tiếp tục nghe Ôn Chinh nói tiếp, Thịnh Nịnh hỏi: “Vậy tại sao tự nhiên anh ấy lại xuất ngũ?”
 
“Bị hại.”
 
Ôn Diễn là tính cách nói ít làm nhiều trước sau như một, hơn nữa ngoại hình tốt, ở khóa học của bọn họ tương đối nổi tiếng, anh đối xử với ai cũng không tệ, cá biệt thậm chí là xưng anh gọi em.
 
Có lần ông ngoại Ôn Diễn đến trường thăm anh một lần, không biết lại bị ai nhìn thấy, ngay sau đó hào quang của Ôn Diễn lại sáng thêm một tầng.
 
Sau đó nhà của một bạn cùng khoá của Ôn Diễn xảy ra chuyện, bố mẹ cậu ta bị tai nạn xe cộ, nằm song song ở trong phòng bệnh nặng, trong nhà lại có mấy em trai và em gái còn đang đi học.
 
Vốn là vì trong nhà khó khăn mới đưa cậu tòng quân, không biết là bị ai mê hoặc, cậu ta lấy danh nghĩa Ôn Diễn bắt đầu thu tiền, nói là đưa tiền cho Ôn Diễn sẽ được ông ngoại anh giúp đỡ sắp xếp, điều chuyển công tác gì đó đều thuận tiện hơn, ngày cậu ta bị người ta tố cáo, dưới tình thế cấp bách đã lấy toàn bộ tiền mặt giấu vào tủ khóa của Ôn Diễn.
 
Bởi vì mới thu tiền đã bị tố cáo vì vậy tiền không nhiều nhưng tác động lại rất lớn, hậu quả không thể tưởng tượng được.
 
Ôn Diễn trực tiếp tìm đến bạn cùng khoá đó, vừa thất vọng vừa tức giận hỏi vì sao cậu ta lại làm như vậy.
 
Mà cậu ta lại chửi bới ông trời không công bằng, nói dựa vào gì xuất thân Ôn Diễn lại tốt như vậy mà cậu ta lại sống vất vả như vậy.
 
Cậu ta không biết, lúc đó Ôn Diễn vừa mới lấy tiền đã gọi người nặc danh đưa tới bệnh viện quê nhà của cậu ta.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui