Có Phải Tôi Đã Cảm Nắng Cậu Không? Cậu Bạn Cùng Bàn!

Hôm nay là chủ nhật tôi sẽ đi dạo trên đường phố.Tôi bước ra khỏi nhà,lâu lắm rồi tôi mới có thể thoải mái đi dạo thế này.Bầu trời trong xanh,mây trắng bồng bềnh...loạt sau là tả cảnh í mà.Tôi hôm nay mặc thoải mái lắm 1 áo phông trắng hình cái kem và 1 chân váy đen thôi quá đơn giản.Đang long nhong đi trên đường ngắm những hạt sương còn đọng trên lá của những bông hoa hay những cái cây thì...

-Chết tiệt!-Tôi tức tối.

Mặt úp xuống tóc ướt và cả đồ cũng vậy.1 chiếc ô tô vừa đi qua đây,cái xe đó đi qua vũng nước tô nên tôi thành ra như vầy nè.Tôi mất hết cả hứng không đi dạo nữa...về.Tôi bước những bước chân nặng nề ra về.Vừa vào đến nhà tôi đã chạy ngay vào nhà tắm để tắm cho thoải mái.Tôi vẫn tức chuyện lúc nãy.Tắm xong tôi đi lên phòng làm bài tập về nhà.Tối đến mẹ tôi gọi tôi xuống ăn cơm.Tối nay tôi chằn chọc mãi không ngủ được,tôi đi ra ban công ngồi trên chiếc ghế để sẵn ở đấy.Đêm nay trăng thật đẹp...Bỗng Tôi nghe tiếng đàn ghi ta ở rất gần.Nhìn quanh 1 lúc tôi dừng lại ở chỗ cậu.Cậu đang đánh đàn,ngón tay thon dài lướt nhẹ trên những đây đàn.Khuôn mặt điển trai ấy,những ngón tay thon dài ấy..làm Tôi nhớ đến anh hai.Anh hai tôi năm nay 20 tuổi anh học trường học viện phòng không-không quân.Là bộ đội nên anh ít được về nhà.Tiếng đàn dừng lại cũng là lúc tôi thoát khỏi suy nghĩ ấy.Tôi vỗ tay,cậu nhìn tôi rồi cười nhẹ.


-Cậu không ngủ à mà lại ngồi đây đánh đàn?- Tôi hỏi cậu

-Ừm tớ bị mất ngủ.À mà cậu tên gì thế?-Cậu nói

-Tớ tên Yến! Tên xấu lắm phải không?- Tôi nhìn lên bầu trời hỏi cậu


-Không tớ thấy tên cậu hay mà!Còn tớ tên Nhật.

-Ừm!Ngủ đi mai đi học nhớ rủ tớ!- Tôi cười với cậu

-À ừ!-Nhật lúng túng.

Tôi với Nhật tạm biết nhau rồi bước vào phòng.Đêm đó ngủ muộn nhưng tôi ngủ rất ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận