Có Phải Yêu Nhau Không


Trong miệng Dạ Huyền vẫn còn rượu, nhất thời không biết nên nuốt vào hay là phun ra, như cô hiện tại không biết trả lời đúng, hay là trả lời sai.
Kỳ thực, chơi với cả nam lẫn nữ, có ảnh hưởng không tốt tới cô, phàm là bạn nữ hỏi cô có hay không có lựa chọn khác, bất luận cô trả lời ra sao, những người này vẫn là dựa theo các cô ấy nghĩ gì để quyết định vấn đề.
Vì lẽ đó, đúng hay sai, Tống Dạ Huyền nhất thời không biết làm sao lựa chọn?
“Các bạn đang nói chuyện cười gì vậy , Dạ Huyền cùng Triều Ca không phải là các bạn nghĩ đâu! Tôi tin tưởng Dạ Huyền!” Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Dạ Huyền ngẩng đầu, quả nhiên là người bên cạnh Triều Ca, tìm tới giải thích làm gì, ai, chết không được tử tế đâu Lục Húc Nghiên!
Thiên lý ở chỗ nào a, hà tất mỗi ngày trút trên đầu cô toàn chuyện không đâu vậy!
“Cũng đúng, Dạ Huyền, tôi nghe Nhất Tỷ có nói rồi, ngày hôm nay nhìn thấy Tần Địch Phi nhà bạn ngang nhiên ở văn phòng ôm một người phụ nữ !” Một bạn nữa khác lại tiếp tục cái trò bát quái.
Dạ Huyền lại rót ình một ly rượu, trong giọng nói có thêm một chút hiếu kỳ “Thật sao?”
Cô vừa uống rượu, một bên thản nhiên nhìn về phía bạn nữ kia.
Đại khái là từ trước tới nay không nghĩ tới cô cư nhiên bình tĩnh như vậy, trong lúc nhất thời trong phòng khách ngoại trừ âm nhạc đang phát, dĩ nhiên không một người nói chuyện!
Thời đại học Tống Dạ Huyền như thế nào ? Có thể nói là hô mưa gọi gió, hận không thể nắm roi thúc giục tất cả !
“Đúng đấy, bạn tôi nói , còn nhìn thấy một đứa bé mãnh liệt ôm Tần Địch Phi nhà bạn , à người kia nhình như mặc chiếc váy màu xanh nhạt , nghe nói là ôm đi vào văn phòng! Chà chà ~~ khẩu vị thật nặng a!” Đại khái là bởi vì muốn nhìn Tống Dạ Huyền tức giận, vị nữ bạn học kia đem tình cảnh miêu tả vô cùng cẩn thận!
Tống Dạ Huyền cảm thấy một màn kia nghe có chút quen thuộc, một ly rượu uống xong, lại ình rót một ly nữa “Này… ” cô lại nhấp một chút rượu, nên nói như thế nào đây?” Tần Huyên thân thiết với ba nó thì có gì không đúng, tôi ngày hôm nay đúng là mặc chiếc váy màu xanh nhạt.” Dạ Huyền vừa chỉ quần áo trên người mình “Ra ngoài tụ tập, tùy tiện đổi!”
Trong phòng mọi người đều im lặng.
“Không có chuyện gì rồi, tôi là tôi, anh ta là anh ta! Tôi không có hứng thú!”
Hỏi đi hỏi đi, tùy các người hỏi, Tống Dạ Huyền nghĩ thầm, lão nương mới không sợ các người đâu!
Nhưng lời nói này, trong lòng của mọi người đều đổi vị, đây rõ ràng là hai chúng ta ân ái lắm, ngươi tùy tiện làm sao hỏi, ta đều không sợ! Đặc biệt là câu kia ra ngoài nên thay quần áo, chà chà, để mấy phụ nữ bình thường hay mơ tưởng suy nghĩ viển vông thì nó lại theo một chiều hướng khác a !
Xé quần áo, tại văn phòng thân mật!
(⊙o⊙). . .
Dưới không khí áp lực nặng nề như vậy, rốt cục có người không nhịn được lên tiếng , Triều Ca bỗng nhiên đứng lên “Tôi hơi khó chịu, tôi đi ra ngoài thay đổi không khí!”
Một bên Lục Húc Nghiên liền lên tiếng hỏi dò “Muốn em đi cùng anh không?”
“Không cần , anh đi ra ngoài hút điếu thuốc sẽ trở lại!” Triều Ca hướng Dạ Huyền liếc mắt nhìn, bất đắc dĩ cô căn bản không đem anh để ở trong mắt, đang ngồi cùng một người bạn tìm hiểu luật hôn nhân!
Thời điểm Triều Ca ra ngoài, cánh cửa vang lên tiếng động thật lớn!
“Xem ra đúng là muộn rồi!” Tống Dạ Huyền nheo mắt lại một tí, có chút trêu ghẹo nói.
Tống Dạ Huyền cũng không phủ nhận Triều Ca trở về đối với cô sẽ tạo thành một ảnh hưởng nhất định, nhưng chuyện này cũng không hề đại diện ọi chuyện cô sẽ để anh làm trung tâm, hiện tại, cô lo lắng nhất là Tần Huyên, chỉ cần Tần Huyên tốt , là cô cũng tốt rồi.
Còn Tần Địch Phi, đó là cô khi còn trẻ phạm sai lầm, cô nhất định phải kết thúc thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui