Cô biết Triều Ca cũng không phải là do học cùng lớp với anh, mà là sau khi cô chuyển tới trường Quốc Mậu.
Bởi việc học ở cao trung khá nhiều, nên khi lên đại học, Tống Dạ Huyền nghĩ cô cần phải trốn học một lần.
Một ngày đẹp trời sáng sủa, khi Tống Dạ Huyền nhìn thấy thời khóa biểu tiết sau là tiết Tiếng Anh, đây là môn cô học kém nhất nên liền ôm sách vở chạy biến ra ngoài.
Có thể là do hôm ấy trời trong xanh, nên Tống Dạ Huyền đã quên mang kính khi ôm sách vở chạy đi, vừa chạy ra khỏi phòng học, cô liền va phải một người, sách vở trong tay cũng bị rớt ra ngoài.
Tống Dạ Huyền rất tự nhiên mà đem Triều Ca đè dưới thân, hai người mặt đối mặt.
Lúc này, trong lòng Tống Dạ Huyền đang nguyền rủa bản thân hàng nghìn lần,trốn học cũng không lựa chọn đúng thời điểm, nhìn cô đi, chưa ra khỏi lớp học đã hạ gục một anh chàng đẹp trai nằm dưới thân rồi.
Làn da của anh không trắng lắm, mi hẹp dài như được chấp bút vẽ nên, con ngươi đen như ngọc hảo hạng, ánh mắt của anh nhìn cô khiến cho cô hiểu được – chớp mắt như vạn năm.
Lộ Xa đối với đứa em họ dang bị một nữ sinh hạ gục không hề có biểu hiện đồng tình, thần sắc anh hững hờ, nhặt quyển sách tiếng anh lên, nói : “A, bạn Tống Dạ Huyền, không phải tiết sau là tiết tiếng anh cao chuyene nghiệp sao, em ôm quyển sách này muốn đi đâu?”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Tống Dạ Huyền ê mặt, cũng quên bén là mình đang nằm đè lên người một nam sinh, trực tiếp đem mặt úp lên nực của Đường Triều Ca. Ba giây sau, mở mắt ra, trên mặt tràn đầy nụ cười : “ Thưa thầy, em vừa đọc sách, có một vấn đề không hiểu lắm, vì vậy…”
“ Không hiểu liền hỏi, bạn Tống quả nhiên là sinh viên hiếu học” Lộ Xa tựa hồ quên mất cậu em họ còn đang nằm dưới dất!!!
“ Đứng lên rồi nói chuyện cho tôi!” Triều Ca nói giỏng ầu rĩ, lộ ra một tia bất mãn.
“Xin lỗi, xin lỗi!!!” Tuy rằng nghe được âm thanh bất mãn của Triều Ca, cô cũng rất bực, nhưng thấy anh đẹp trai nên cô liền bỏ qua hết.
Triều Ca đứng dậy nhìn cô rồi nói “ Cô có vấn đề gì không hiểu, giờ thầy giáo đang đứng trước mặt, cô muốn hỏi gì hỏi đi”
Rõ ràng muốn trốn học mà còn giả vờ!
Anh không hiểu tại sao có một người muốn dù học mà lại có một trình độ kém thế này?
A, tìm thầy giáo hỏi rồi sau đó trốn học?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt anh hứng thú như xem kịch.
Tống Dạ Huyền nhận lấy quyển sách tiếng anh trên tay Lộ Xa, ấp úng nói “ Cái…cái đó…”
“Không phải là trốn học chứ?” Nhìn vẻ mặt cô ấp úng, Đường Triều Ca bỗng nhiên hứng thú, nói tiếp “ Lộ Xa, em giúp anh bắt được sinh viên trốn học, anh nhớ phải mời em ăn cơm nha!”
Lộ Xa liếc mắt nhìn Đường Triều Ca một cái, hận không thể đem song Hoàng Hà biến thành sông Trường Giang, nói : “ Bạn Tống rõ ràng là có một vài vấn đề càn hỏi anh!”
“Vậy em không dám quấy rầy hai thầy trò trao đổi kiến thức!” Triều Ca thõa mãn nhìn biểu hiện của Lộ Xa, nhìn Tống Dạ Huyền ấp úng, cười ha ha mà rời đi.
Khi đó, Lộ Xa – tính cách vô cùng ôn hòa, cũng không hề làm khó dễ Dạ Huyền, chuông vừa reo lên là anh và cô đi vào lớp. Tuy rằng không có xử phạt cô, nhưng từ đó về sau, mỗi khi đến tiết của Lộ Xa cô liền bị điểm danh, gọi tên đứng dậy trả lời câu hỏi. Học đại học, bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi không phải là chuyện gì quá quan trọng.
Nói tóm lại, sự nghiệp trốn học cảu Tống Dạ huyền đã bị tan vỡ ngay khi chưa kịp bắt đầu.
Dạ Huyền hận cái người kia a a a a a a, nếu không phải do Đường Triều Ca, tất cả những chuyện này sẽ phát sinh sao?
Từ giờ cô sẽ triệt để nhớ rõ đôi mắt đen như ngọc thạch của tên khốn khiếp kia!