“Tôi kết hôn , có con trai thì kỳ quái lắm sao?” Dạ Huyền dùng muỗng khuấy cà phê lên , ngẩng đầu nhìn về phía Triều Ca “ Anh không nên cùng Tần Huyên nói những lời kia , nó còn nhỏ.”
Đúng, những điều kia, cô không hy vọng con biết, cô chỉ cần Tần Huyên lạc quan mà lớn lên là được rồi.
“Em hình như rất che chở cho nó?” Triều Ca nhíu mày, ánh mắt vừa vặn rơi vào người Tần Huyên.
Đáy mắt Dạ Huyền dấy lên một phần cảnh giác “Anh không thể có chủ ý với Tần Huyên! Năm năm trước, tôi có thể cùng anh cãi nhau, năm năm sau, nếu như anh dám động đến Tần Huyên, tôi sẽ cùng anh liều mạng!”
Triều Ca nghe xong lời của cô liền thu lại ánh mắt “Em đã coi trọng con trai của anh ta đến như vậy , vì sao còn muốn ly hôn?”
Dạ Huyền có chút chột dạ, chuyện này, anh ta làm sao biết được ?
“Anh nghe ai nói ? Tôi lúc nào nói muốn ly hôn ?” Cho dù thật sự muốn ly hôn, cô cũng tuyệt không muốn cho Triều Ca biết!
Dạ Huyền phủ nhận, trong ánh mắt có vài phần trốn tránh.
Triều Ca khẽ cười, năm năm , cô vẫn thế, vẫn không học được cách nói dối!
Mỗi lần nói dối thì Dạ Huyền lại lấp liếm, phủ nhận ngay lập tức, thói quen này, cô vẫn không bỏ được!
“Anh chỉ thuận miệng đùa một chút mà thôi, chúng ta nói thế nào thì cũng coi như là bạn học cũ gặp lại đi!” Triều Ca quyết định không nói toạc ra.
Nếu như cô thật sự muốn ly hôn thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh.
Đáng chết, phát hiện mình nghĩ đến đây, anh liền rất tức giận!
Bạn học cũ? Dạ Huyền ngạc nhiên, nhưng ngoài miệng vẫn mang theo nụ cười, theo ý của Triều Ca mà tiếp tục nói “Đúng đấy, anh chừng nào thì trở về, có muốn em mời anh ăn một bữa cơm không ?”
Nói xong câu đó, Dạ Huyền liền phát hiện mình hối hận rồi, từ lúc nào cô đối với Triều Ca lại giả dối như vậy?
Tuy rằng năm năm mới gặp lại nhưng cô nhớ Triều Ca ghét nhất loại người dối trá!
Dạ Huyền than thở trong lòng
“Cũng được, anh vừa vặn cũng đang đói bụng! Em hiện tại đang là quý phu nhân giàu có, hẳn là mời anh ăn được một bữa đi!” Triều Ca thoáng chần chờ, nhưng vẫn đáp lại lời của cô.
Dạ Huyền cắn răng “Nếu như anh khẩu vị nặng, ăn được nhiều thì tôi cũng có thể một đem tiền cơm anh đãi lúc trước trả hết rồi !”
Người này cũng thật là, mười năm như một , rõ ràng là chuyện từ bao lâu rồi mà anh còn nhớ chuyện giúp mình trả tiền cơm! Thực sự là hận đến nghiến răng a!
“Năm năm, chúng ta vẫn còn nợ nần đi!” Triều Ca cười cực kỳ đúng chỗ.
Không thể không nói, mặc dù năm năm trôi qua, nhìn dáng vẻ Tống Dạ Huyền hận đến nghiến răng vẫn thật là đáng yêu.
Dạ Huyền suýt chút nữa y định đánh người “Đường Triều Ca, tôi phát hiện anh vẫn thích ăn đòn như xưa!”
” Tống Dạ Huyền, là em nói muốn mời anh ăn cơm!”
NND* đây chính là tự mang đá đập chân mà, Tống Dạ Huyền tức giận hận không thể một chưởng đánh bay Đường Triêu Ca!
(* một câu chửi thề của người Trung Quốc)
Năm năm sau găp mặt, Đường Triều Ca càng ngày càng làm cho cô không cách nào bình tĩnh nổi!
Mời anh ăn cơm cũng không có gì to lớn, mặc dù người nào đó ba giờ chiều đã kêu đói bụng, Dạ Huyền cũng đều tự động quên , then chốt là Nhiễm Nhiễm thông báo có hẹn một anh chàng luật sư cực phẩm cho cô , làm sao còn chưa tới ?
Không đúng, cô hẳn là phải vui mừng khi người kia còn chưa tới, nếu để người đó gặp Đường Triều Ca gặp thì biết giải thích thế nào đây?
Suy nghĩ một lát, Tống Dạ Huyền vẫn cảm thấy trước tiên nên dẫn Triều Ca đi ra ngoài.
Thừa dịp Triều Ca đi thanh toán, Dạ Huyền cấp tốc gọi điện cho Nhiễm Nhiễm nói mình có việc, nhờ cô xin lỗi vị luật sư kia mới lo sợ bất an cầm tay Tần Huyên đuổi theo Đường Triều Ca.
Vừa ra khỏi cửa quán cà phê , Triều Ca liền thấy tin nhắn của Nhiễm Nhiễm, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Dạ Huyền, khóe miệng nổi lên một nụ cười quái dị!