Có Phải Yêu Nhau Không


Dạ Huyền chạy tới căng tin vừa vặn nhìn thấy Triều CA đang đỡ Lục Húc Nghiên đi ra.
Nhìn thân thể Lục Húc Nghiên hầu như nằm gọn trong lòng của Triều Ca, cô cảm thấy mắt mình có thể phun ra lửa. Triều Ca cũng thấy Dạ Huyền xông tới.
“Đường Triều Ca, anh phải chịu trách nhiệm với em!”
Triều Ca chưa kịp chào hỏi gì đã bị cô hét to lên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vài phần rưng rưng muốn khóc.
Mười hai giờ trưa, căng tin nguyên bản đang náo ồn ào, náo nhiệt nhất thời yên tĩnh lạ thường.
Không biết âm thanh của ai đó vang lên “Dì oi, cho con gà xào hạt dẻ , trước tiên cho con gà xào hạt dẻ đã”
Một âm thanh khác vang lên không lớn “Gà xào hạt dẻ cái gì, đang xem đánh ghen a!”
Triều Ca rất nhanh từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại “Tống Dạ Huyền, em nổi điên gì thế?”
Lần trước không làm sao chạy đi, đem anh bỏ lại một mình trong tuyết, anh còn chưa tính toán, hiện tại lại chạy đến trước mắt bắt anh chịu trách nhiệm, cô có biết mình đang nói gì không?
Dạ Huyền thực không vui vẻ khi mình làm quá lên nhưng lúc này cô chẳng nghĩ được gì nhiều, đi lên mấy bước, đưa tay chỉ vào Lục Húc Nghiên “Anh tại sao lại ôm những người phụ nữ khác?”
Triều Ca không bị câu nói của cô chú ý tới, nhưng cái khí thế hung dũng này cũng đủ để anh đau đầu “Nhìn cho rõ ràng, anh là dang dìu, chân cô ấy bị thương, anh chỉ dìu một chút là có lỗi sao?”
Triều Ca nói xong còn đưa tay chỉ chỉ vào cái chân bị đau của Lục Húc Nghiên.
“Vậy cũng không được, anh là của em” Thấy Triều Ca giải thích với mình, tính khí Dạ Huyền tăng lên. Kì thật cô cùng Triều Ca gặp nhau thêm lần này là lần thứ ba, thế nhưng cô chính là không thích anh ôm người phụ nữ khác trong lồng ngực!”
Triều Ca nhìn cô một cái, cúi đầu nói khẽ với Lục Húc Nghiên “Húc Nghiên, cậu để bọn họ dìu cậu đi, tớ níu chuyện cùng với em ấy!”
Lục Húc Nghiên cười rất tự nhiên “Được, Triều Ca, cậu đi đi, buổi tối mình sẽ nói chuyện kia với cậu”
Tống Dạ Huyền nhìn lại hai người đang thủ thỉ nói chuyện, tức giận tới đỏ mắt. Bỗng nhiên không nhịn được khóc rống lên “Đường Triều Ca, anh đã nói anh thích em mà! Anh gạt em!”
Nói xong xoay người như làn khói chạy đi mất.
Triều Ca hoàn toàn bị quấy dến hồ đồ, nhưng thấy Dạ Huyền chạy đi, anh liền đuổi theo.
Anh nghĩ mãi không ra, anh chỉ nhớ mình mới nói chuyện với cô hai lần, lúc nào thì anh trở thành của riêng cô?
Ah, còn có, anh nói thích cô khi nào?
Anh nhớ ngày đó rõ ràng chỉ nói bốn chữ!
Lẽ nào anh bị mất trí nhớ.
Triều Ca nhìn thấy Tống Dạ Huyền ở sau núi giả trong khuôn viên trường học, lúc đó cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay phải đeo găng tay màu đỏ, cầm cành cây vẽ vẽ gì đó trên tuyết. Trong miệng còn lẩm bẩm, tỉnh thoảng còn dùng tay trái lau nước mắt, tựa hồ vô cùng thương tâm.
Triều Ca không hiểu, anh rõ ràng không hề làm gì cả, cô làm sao có thể khóc thương tâm như vậy!
“Khóc thành con méo mướp nhỏ rồi!” Anh đưa khăn tay cho cô, mùa đông ven hồ, gió thổi qua thật lạnh.
Nghe được âm thanh, Tống Dạ Huyền đang bận bịu bỗng giật mình, nhìn thấy người đến là anh, suýt nữa ngồi không vững, may là Triều Ca tay đỡ cô, để cô không có dịp trải nghiệm cảm giác bơi trong hồ nước vào mùa đông.
“Anh, anh tại sao lại ở đây?” Không phải là anhd dang nói chuyện cùng Lục Húc Nghiên sao?
Tay cô đeo găng tay nên động tác cầm khăn có chút ngô ngố, động tác lau nước mắt biến thành vô cùng quái lạ.
Triều Ca vừa bực mình vừa buồn cười, nhận lại khăn tay trong tay cô, thay cô lau nước mắt “Khóc cái gì? Vừa nãy quát anh như thế, giờ dũng khí chạy đi đâu hết rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui