Tống Dạ Huyền quyết định nhanh chóng, chuẩn bị lên xe rời đi lại bị Liễu Tĩnh kéo quần áo.
“Cô đến tột cùng muốn làm cái gì?” Cô không hiểu tại sao phụ nữ của Tần Địch Phi lại không đi tìm hắn mà phải đến gây trở ngại cho cuộc sống của cô.
“Cô Tống , tôi van cầu cô, tôi chỉ muốn đứa con của tôi có một gia đình hoàn chỉnh,tôi van cô….” Liễu Tĩnh nói còn không ngừng dập đầu trên đất, trong miệng không ngững nỉ non, nước mắt cũng tuôn trào theo.
Tay của cô ta cầm váy của Tống Dạ Huyền chỉ lo cô chạy mất.
Tống Dạ Huyền không dám cử động sợ trong bụng Liễu Tĩnh thật sự có đứa trẻ. Tuy cô không thích phương pháp của Liễu Tính nhưng cô cũng không muốn thương tổn đứa trẻ vô tội đó.
Tống Dạ Huyền không nghĩ được phương pháp rời đi, có thể tình cảnh này quá sức kì lạ bốn phía có không ít người bắt đầu vây lại.
“Liễu Tĩnh, cô có chuyện thì cùng Tần Địch Phi nói không nên tới quấy rối cuộc sống của tôi!” Tống Dạ Huyền nhíu mày lại.Liễu Tĩnh không biết xấu hổ nhưng cô cũng không muốn bị lên trang nhất của báo lá cải.
“Van cầu cô, cô Tống, tôi van cầu cô!”
Liễu Tĩnh tựa như không nghe được lời cô nói, hung hăng dập đầu trên đất. Cô ta nguyên bản tóc tai chỉnh tề nhưng hiện tại cũng tán loạn lên hết rồi, có thể nói là cực kì chật vật.
Mà trái lại Tống Dạ Huyền quần áo ngay ngắn, đeokính râm đen, che đi một nửa khuôn mặt
Tống Dạ Huyền bối rối, thật vất vả mới tránh được Lục Húc Nghiên, hiện tại lại một Liễu Tĩnh tới.
Cô không khuyên nổi Liễu Tĩnh, không thể làm gì khác hơn là tùy cô ta.
Ngược lại cô có nhiều thời gian, bất quá chỉ là một loại phương thức tiêu hao thời gian thôi!
Khi người xem vây quanh càng nhiều,ánh mắt Tống Dạ Huyền vẫn nhìn trên bầu trời , bỗng nhiên cô muốn khóc, ai cũng có thể thể nhìn thấy bà Tần vẫn ung dung nhưng không ai biết được sau kính râm là sự bi thương.
Tuy rằng cô thật sự không yêu Tần Địch Phi, thế nhưng lúc gả cho anh, cô là thật tâm!
Thật tâm muốn cùng anh đi cả đời, đồng ý vùi lấp đi quá khứ, cùng anh nắm tay đi suốt cuộc đời.!
Cô thấy áy náy ,vì cô đã đáp ứng Triều Ca cả đời chỉ yêu một người là anh, nhưng cô không thể làm gì khác hơn là bên Tần Địch Phi cả đời.
Nhưng chuyện tình không được phát triển theo mong muốn…
Có vài thứ mình tự cho là đã quên sạch sẽ nhưng thời gian trôi qua phát hiện mình vẫn nhớ tới rõ ràng!
Có người len giữa đám người vây xem đi vào, hắn cũng đeo kính đen nhưng thân hình kia cô liền nhận ra được.
“Sao không đi trước? Ở đây làm con khỉ cho người ta xem à?”
Ngữ khí của anh có lẫn vài tia tức giận, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, cầm tay cô kéo qua đám người, cũng không thèm nhìn người bị đẩy ngã trên đất – Liễu Tĩnh. Kéo thẳng qua đám người, hướng đến xe của anh cách đây không xa….
Có một ánh đèn flash gần đó sáng lên, Dạ Huyền không để ý mặc cho Triều Ca nhét cô vào trong xe, bình tĩnh khởi động xe nhanh chóng đi về phía trước, bỏ lại một đám người phía sau.
“Cảm ơn!” Đợi xe dừng tại một con phố yên tĩnh, Dạ Huyền bỗng nhiên quay lại đối mặt với anh nói.
Cầm kính râm trên tay, Triều Ca dừng lại “Mấy năm không gặp, em đối với anh đúng là quá lễ phép rồi!”
Dạ Huyền chỉ cảm thấy con mắt có chút đau, rõ ràng đáy lòng nhớ tới người đang ở trước mắt. Thời khắc này cô cảm thấy mình với anh có khoảng cách ngàn núi vạn sông “Tôi không phải lễ phép mà là thật sự cảm ơn anh”
Cảm ơn khi đó anh xuất hiện, làm cô tê dại cả da đầu.