Có Phải Yêu Nhau Không


Sáng hôm sau, Tần Huyên cùng Tống Dạ Huyền ngồi đối mặt cùng ăn bữa sáng.
“Thưa bà, đây là báo sáng nay” Bảo mẫu đem tờ báo để bên cạnh bàn chỗ chỗ cô ngồi.
Tống Dạ Huyền cũng không có thói quen xem báo, đều là Tần Địch Phi đặt. Có lúc cô cảm thấy những tờ báo như những người phụ nữ của hắn chờ đợi hắn nhớ thì đến sau đó nhặt lên xem một chút.
“Để xuống, đi làm việc của cô đi” Tống Dạ Huyền uống một hớp sữa bò vẻ mặt hờ hững nhưng khi ánh mắt nhìn tới tờ báo sắc mặt liền biến đổi
“Mẹ làm sao vậy?” Nhìn tay Tống Dạ Huyền nắm chặt tờ báo run rẩy, Tần Huyên nhìn mẹ có chút bất an.
Tống Dạ Huyền cắn môi dưới vẻ mặt mang vài phần ẩn nhẫn, rõ ràng tìm tình nhân là Tần Địch Phi nhưng tại sao báo chí lại nói thành cô ỷ thế hiếp người, còn nói cô ở bên ngoài tìm đàn ông?

Trên bàn là ba tấm hình nối tiếp nhau, tờ thứ nhất là Liễu Tĩnh quỳ trên mặt đất dập đầu với cô, bức thứ hai là cô ngẩng đầu nhìn trời, bức thứ ba là cảnh Triều Ca mang cô rời đi…
“Tiểu Huyên, con ăn từ từ lát nữa mẹ đưa con đi học, mẹ có việc ra ngoài một chút !” Tống Dạ Huyền xiết chặt tờ báo trong tay tìm chìa khóa xe vội vã ra cửa.
Thời điểm Dạ Huyền tới công ty của Tần Địch Phi bởi vì lần trước bị trách móc nên mọi người đối với cô ịch sự rất nhiều, trực tiếp đưa cô đến văn phòng Tần Địch Phi chờ hắn.
Tần Địch Phi vừa đến công ty thì thư kí Lâm Duy đưa báo cáo “Tổng giám đốc , phu nhân ở bên trong hình như rất tức giận”
Tần Địch Phi hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm “Tống Dạ Huyền ở văn phòng?”
Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay. 8 giờ sáng, cô không phải nên đưa Tần Huyên đi học sao?
“Vâng, phu nhân đến từ rất sớm rồi” Lâm Duy cung kính trả lời.

Tần Địch Phi gật đầu, nhắc nhở không nên quấy rầy, lúc đấy mới đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Tống Dạ Huyền thật sự ở bên trong, hôm nay cô mặc trang phục nhã nhặn , tóc đen buộc đuôi ngựa chỉnh tề, vài sợi tỏa ra buông xuống tai, bên ngoài trùm áo gió khéo léo màu nâu nhạt, áo sơ mi trắng, quần jean, sandal đen, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhìn cửa sổ, ôn nhu nhàn tĩnh nhu bức tranh tĩnh vật.
Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt.
“Hôm này trường mẫu giáo nghỉ, hay là Tần Địch Phi tôi đổi vận làm phiền Tống đại tiểu thư chờ tôi?” Tần Địch Phi ngồi vào đối diện cô, hai tay tự nhiên để trước ngực, thân thể hầu như muốn lún vào sôpha, hai chân thon dài cũng vô cùng tự nhiên uốn lượn.
Kỳ thật chỉ cần hai người họ không cãi nhau vẫn là thích hợp sống cùng nhau Tần Địch Phi nghĩ vậy.
Nghe có âm thanh Tống Dạ Huyền vội vàn xoay người lại nhìn hắn “Tần Địch Phi, anh có tật thật xấu!”
Thực sự mà nói Tần Địch Phi mọi mặt đều không thua kém Triều Ca, có thể có nhiều phụ nữ như vậy, hắn dựa vào không chỉ có tài hoa của mình mà còn có gương mặt hại nước hại dân. Đặc biệt là đôi mắt phương, khi ánh mắt di chuyển, nếu như nhìn chằm chằm làm cho người ta có cảm giác muốn sa vào trong đó.
“Vâng, tôi có tật xấu, sáng sớm nói rõ mục đích đến đi!” Hiếm thời điểm nhìn thấy cô ôn nhu nhàn tĩnh,Tần Địch Phi hào phóng tha thứ giọng nói của cô mang theo châm chích.
Tống Dạ Huyền mạnh mẽ trừng hắn, từ trong túi của mình rút ra tờ báo kia “Chớ đem nước bẩn của anh đổ lên người tôi, Tần Địch Phi phụ nữ của anh chính mình quản lí đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận