Quả nhiên môi cô thật mềm thật thơm, khí tức như cam lộ như nước nóng trên núi, đầu lưỡi gắn bó với cô, càng vào sâu thì đụng tới vết chai.
Đó là vết thương đã kết lại!
Tần Địch Phi hung hăng đẩy Dạ Huyền ra, bởi vì lực mạnh mà Dạ Huyền bị đụng vào tường, đau đến ong đầu.
“Thỏa mãn rồi chứ?” Cô nhướng mày, đáy mắt trào phúng cùng cực kì xem thường.
Tần Địch Phi đi lên 2 bước, vung tay – một cái tát mạnh mẽ đánh tới mặt cô.
Khuôn mặt ẩn ẩn đau, phát ra nhiệt lượng tựa hồ mất đi tri giác, nước mắt bên trong đảo một vòng không chịu cho ra “Tần Địch Phi, tôi nhớ kĩ cái tát này của anh!”
Từ nhỏ đến lớn chưa có một ai đánh cô.
Tống Dạ Huyền ôm mặt đẩy Tần Địch Phi, đá văng cửa phòng làm việc của hăn ra nhanh chân chạy ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Tần Địch Phi không nói câu nào.
Dạ Huyền lái xe quả thực không tốt lắm, thế nhưng cô rất yêu quý sinh mệnh bởi vậy khi thương tâm cô không có lái xe ra đường cao tốc mà lựa chọn một công viên nhỏ yên tĩnh dừng lạ, tắt điện thoại di động.
Xe mui trần có chỗ tốt là nơi đón ánh nắng rất thuận tiện. Dạ Huyền đem nóc xe mở ra, kính râm che khuất nửa mặt, sau đó lái xe qua công viên gần nhất.
Cô nghĩ thầm trang phục như vậy sẽ không ai nhận ra mình.
Thật không may mắn cách đó không xa là quán cà phê Mặc Nhiễm cùng Lộ Xa ngồi uống “Haizz, luật sư Mặc, tôi nói cảm giác người phụ nữ lái xe mui trần kia trông quen quen!”
Mặc Nhiễm theo phương hướng chỉ tay của Lộ Xa nhìn sang, sau đó lẩm bẩm nói “Phụ nữ mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy….”
Lộ Xa gật đầu mỉm cười lập tức nghĩ đến điều gì đó “Tuy rằng nhiều năm không gặp thế nhưng Tống Dạ Huyền vẫn không thay đổi nhiều lắm, nhìn kĩ đi người bạn cùng bàn – luật sư Mặc?”
“Giám đốc Lộ biết cô ấy?” Mặc Nhiễm nhìn lại vài lần hóa ra là Tống Dạ Huyền.
“Bạn gái trước đây của em họ, chính là Triều Ca – người mới tới ở Sở sự vụ của các anh đấy, nó là em họ của tôi” Lộ Xa vuốt cằm bỡn cợt trả lời câu hỏi của Mặc Nhiễm.
Miệng của Mặc Nhiễm có thể nuốt trọn một quả trứng gà rồi!
Tin tức thật nóng hổi nha!
Không trách, không trách được ngày hôm ấy….
Mặc Nhiễm móc điện thoạt gọi cho Dạ Huyền nhưng được thông báo là đã tắt máy.
Lộ Xa ngồi đối diện thản nhiên cười “Xem ra thói quen nhiều năm không đổi , một nửa thời gian không nhấc máy, một nửa thời gian là trạng thái tắt máy, Tống Dạ Huyền vẫn không thay đổi!”
Mặc Nhiễm cảm giác đầu mình to lên, cô hôm nay là đại diện Tống gia tìm Lộ Xa nói chuyện, nếu như Tống Dạ Huyền cùng Lộ Xa quen biết thì tự nhiên tăng thêm phần trăm thắng lợi cho chính mình. Nhưng nghe những lời Lộ Xa nói thì Dạ Huyền có khả năng trở thành cản trở là vô cùng lớn.
“Nếu không tôi đi xuống gọi cô ấy lên, giám đốc Lộ ngồi đây chờ nhé!” Hết cách rồi lúc đàm phán quyền chủ động nằm trên tay đối phương, Mặc Nhiễm không thể không mềm mỏng nói chuyện.
Lộ Xa gật đầu nhìn theo Mặc Nhiễm đi ra quán cà phê, qua khung cửa sổ thủy tinh nhìn xuống Tống Dạ Huyền như trước đi vòng quanh công viên kia…..
Ai ai ai, thời điểm như vậy nếu không gọi Triều Ca đến xem tình hình này thì sẽ là tổn thất lớn a!
Lộ Xa ánh mắt khẽ nhúc nhích, đáy mắt lướt qua tia bỡn cợt hắn xưa nay không để mình lỗ cái gì
Triều Ca nhận được điện thoại của Lộ Xa thì vừa vặn ở ngay gần đấy, tuy rằng lúc này Lộ Xa tìm anh không có chuyện gì lớn thế nhưng tốt xấu gì thì anh em họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau. Anh vội vàng bỏ lại chuyện đang xử lý lái xe chạy vội tới.
Còn chưa tới quán cà phê Lộ Xa chỉ, Triều Ca liền nhìn thấy Mặc Nhiễm đang ôm một phụ nữ mặc áo gió màu nâu nhạt vào trong ngực.
Dáng người kia, anh biết rất rõ…