Tống Dạ Huyền về Tống gia, thế nhưng Tần Huyên ngồi chưa được một tiếng liền phát sinh sự cố.
Dạ Huyền tức giận đưa tay xoa xoa mặt.
“Về nhà đi, anh gọi cho Tần Địch Phi” Tống Dạ Nghiêu vừa bước vào nhà, thậm chí chưa kịp uống một ngụm nước đã trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Dạ Huyền nhìn anh, tưởng mình nghe nhầm “Anh, em là em gái anh đấy!”
“Cũng bởi vì em là em gái anh nên anh mới đặc biệt coi trọng hạnh phúc của em! Em không nghĩ tới việc nếu em và Tần Địch Phi ly hôn thì Tần Huyên sẽ ra sao à?” Tống Dạ Nghiêu liếc mắt nhìn đứa trẻ dễ thương đang ngồi trên ghế sa lon – Tần Huyên.
“Tống gia chúng ta chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa trẻ? Anh, anh rốt cuộc muốn em phải như thế nào đây?” Rõ ràng cô bị oan, rõ ràng người đau khổ là cô, rõ ràng cô không thể…
“Nếu như em để Tần Địch Phi không còn xuất hiện scandal nữa thì anh đồn ý cho em ly hôn!” Tống Dạ Nghiêu đứng trước mặt cô “Một người phụ nữ không thể quản lí nổi chồng mình thì làm sao có thể một mình mà nuôi con được”
Dạ Huyền cắn rằng, cô biết dù thế nào Tống Dạ Nghiêu sẽ không ẹ con cô ở lại đây tối nay.
Nếu như thật sự cô có cách không để cho Tần Địch Phi không đi tìm phụ nữ bên ngoài thì cô đã không còn lý do để buông tay anh ta rồi!
“Anh, mạc kệ anh không đồng ý thì em vẫn sẽ ky hôn!” Dạ Huyền nói xong liền kéo tay Tần Huyên đang ăn khoai tây chiên đi “Tần Huyên, mẹ con mình đi”
“Tiểu thư, trời tối rồi, cô muốn mang thiếu gia đi đâu?” Âm thanh của dì Hoa vang lên ở phía sau.
“Để bọn họ đi đi, để bọn họ biết trời đất cao rộng như thế nào!” Âm thanh của Tống Dạ Nghiêu vang lên từ phía sau, Dạ Huyền bước đi không thèm quay đầu lại.
Dạ Huyền lôi kéo tay Tân Huyên đi trên đường, ánh đèn đường chiếu vào bóng dáng hai người, trông thật thê lương.
“Ai nha, mẹ ơi, hiện tại mẹ con mình giống như người vô gia cư phải không?” Tần Huyên không tình nguyện bước đi theo Dạ Huyền. Phàm là những nơi có thể lái xe thì hai người tuyệt đối sẽ không đi bộ.
Dạ Huyền nhìn Tần Huyên, nghĩ rằng con đi cũng mệt rồi, móc điện thoại ra gọi cho Mặc Nhiễm.
“A Nhiễm, có một đôi cô nhi quả phụ cần được thu nhận và giúp đỡ” Vốn tưởng rằng về Tống gia, tạm thời tách ra không gặp Tần Địch Phi, nhưng không ngờ Tống Dạ Nghiêu lại có thái độ cứng rắn như vậy.
“Tần Địch Phi còn sống hay chết vậy?” Lại còn cô nhi quả phụ gì nữa đây!
Dạ Huyên nói đại khái chuyện xảy ra, cô không dám ở khách sạn vì lí do không biết có thể chạm mặt Tần Địch Phi ở đó hay không?
Tuy rằng Tần Địch Phi không đóng thẻ ngân hàng của cô, nhưng Tống Dạ Nghiêu vì buộc cô đi vào khuôn khổ, chuyện như vậy anh có thể làm được.
Hai người đàn ông đều nắm được chui dao của cô.
“Vậy cậu đang ở đâu thế?”
“Quảng trường Tây Thành, hiện tại tớ cùng tiểu Huyên vừa đói vừa lạnh!” Đại khái bởi vì ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, làm cô quên cả đói.
“Vậy cậu vào quán KFC ngồi trước đi, nơi đó rộng rãi lại thoáng mát, tớ đến ngay”
Cúp điện thoại nhìn Tần Huyên “ Tiểu Huyên, hay là mẹ gọi điện thoại cho papa tới đón con nhé?”
Cô là người lớn, trải qua những ngày này không sao, nhưng nếu mang theo Tần Huyên, Dạ Huyền không biết con trai có chịu nỗi những ngày tháng ăn cơm quán, ngủ giường nhỏ hay không?
Tần Địch Phi không bằn cầm thú, nhưng đối với Tần Huyên lại rất tốt, điểm này cô rất yên tâm.
“Mẹ cũng về cùng sao?” Tàn Huyên đứng trên bậc thang hồ phun nước, ánh mắt nhìn thẳng.
Dạ Huyền lắc đầu “Chỉ có mình con về thôi”
“Mẹ, mặt mẹ hôm nay bị thương có phải không?” Tần Huyên mệt mỏi ngồi xổm xuống.
Dạ Huyền đi tới trước mặt con trai, ngồi xuống “Con đang chê mẹ xấu à?”
“Tử không chê mẫu xấu!” Tần Huyên thuận thế đặt tay lên vai cô, Dạ Huyền ôm con lên “Com dám ghét bỏ mẹ, mẹ liền ném con đi!”
“Tuyệt đối không chê!” Tần Huyên hôn một cái thệt kêu lên má phải cô.
Trên quảng trường đèn nê-ông đở rực, tiếng nhạc vang lên, tâm tình Dạ Huyền cũng tốt lên, ôm chặt con trai xoay vòng tại chỗ.